Thời gian nghỉ phép của Phó Hoành Dật đã kết thúc, hôm nay anh phải trở về quân khu.
Sáng sớm, Phó Hoành Dật vừa thức dậy thì ánh mắt đã không nỡ rời khỏi người Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan thấy mà chỉ biết cười, “Phó Hoành Dật, nếu anh còn không xuất phát thì người ta phải chờ đến nóng ruột đỏ”
Người đến đón Phó Hoành Dật đã chờ ở bên ngoài nửa tiếng.
Phó Hoành Dật đưa tay vuốt ve gương mặt Thẩm Thanh Lan.
“Anh đi trước, một mình em ở nhà phải biết chăm sóc cho mình đấy”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Em biết rồi, anh cũng phải tự chăm sóc cho mình thật tốt.
Em và con sẽ ở nhà chờ anh trở về.”
Phó Hoành Dật cúi xuống ôm Thẩm Thanh Lan, cuối cùng vẫn phải rời đi trong lưu luyến.
Thẩm Thanh Lan không ra tiễn anh mà chỉ đứng trong phòng lắng nghe tiếng động cơ ô tô xa dần.
*** Sau khi Phí Hoành Dật trở lại quân khu, đầu tiên là anh đến phòng làm việc của lãnh đạo, đặt một tờ tường trình lên bàn làm việc cấp trên.
Lãnh đạo xem xong lập tức nổi giận.
“Phó Hoành Dật, cậu có ý gì đây.
Cậu muốn xin điều về quân khu thủ đô? Tôi thấy đầu của cậu bị úng nước rồi!”
Ông sắp về hưu, tương lai vị trí này chính là của Phó Hoành Dật.
Với năng lực của Phó Hoành Dật thì đây sẽ chỉ là bàn đạp của anh.
Sau này anh có thể sẽ lên cao hơn nữa.
Nét mặt Phó Hoành Dật không thay đổi, “Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất kỹ.
Bây giờ tôi đã lớn tuổi, thể lực không còn bằng lúc trước, cũng nên nhường lại cơ hội cho lớp sau”
“Thối mồm”
Lãnh đạo không nhịn được chửi bậy, “Cậu bị chuyện tình cảm nam nữ làm mờ mắt, đến ngay cả bản thân là ai cũng quên mất thì có.”
Năm nay Phó Hoành Dật mới ba mươi hai tuổi, đang thời kỳ hoàng kim của người đàn ông.
Phó Hoành Dật không phản bác lại lời nói của lãnh đạo, coi như ngầm thừa nhận.
Thẩm Thanh Lan quả thật là một nguyên nhân lớn khiến anh quyết định như vậy.
“Lãnh đạo, tôi biết mình là một quân nhân, trên vai có trách nhiệm lớn.
Nhưng tôi cũng là một người chồng, sắp tới còn là ba của con tôi.
Tôi không muốn để con tôi sau này thấy tôi về nhà lại không nhận ra tôi mà lại hỏi Chú, chủ tìm ai?”
Lãnh đạo ngẩn ra, ông đã từng gặp phải chuyện thế này.
Ông đã gia nhập quân đội được một thời gian dài.
Khi con gái ông vừa ra đời, thì đội tiên phong vừa mới thành lập, ngày nào cũng bận rất nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian trở về.
Ông và vợ chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, một năm gặp mặt một lần cũng là chuyện bình thường.
Đến khi con gái biết nói, ông trở về thấy con gái đang chơi trước cửa, ông muốn ôm con gái một cái, nhưng không ngờ con bé lại không cho ông ôm, mà lại hỏi, “Chú, chú tìm ai?”
Lúc đó, trong lòng ông vô cùng chua xót.
Mặc dù bây giờ con gái đã trưởng thành, chuyện đó cũng đã qua rất nhiều năm, nhưng ông vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi ấy.
“Hoành Dật, tôi hiểu được tâm trạng của cậu, cũng hiểu rõ lo ngại của cậu.
Nhưng ở quân khu này cũng có tâm huyết cậu bỏ ra, còn có đám anh em từng vào sinh ra tử với cậu.
Cậu thật sự đành lòng rời đi sao?”
Phó Hoành Dật không đành, nhưng anh vẫn kiên trì với lựa chọn của mình, “Trên đời này không có bữa tiệc nào không đến lúc tàn, trước sau gì cũng phải chia tay thôi.”
Thấy lãnh đạo vẫn định khuyến ngăn, Phó Hoành Dật lại nói, “Lãnh đạo, tôi vô cùng yêu nghề và tổ quốc.
Tôi không có ý định xuất ngũ hay chuyển nghề.
Tôi chỉ muốn xin thuyên chuyển công tác đến quân khu thủ đô thôi.”
Lãnh đạo im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm lại nói, “Trước tiên cứ để lá đơn này ở chỗ tôi.
Tôi cho cậu thời gian một tháng, sau một tháng, nếu cậu vẫn kiên trì với lựa chọn lúc này thì tôi sẽ phê duyệt cho cậu.”
Phó Hoành Dật không phản đối nữa, xoay người rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo.
Trước tiên, anh tìm hiểu tình hình huấn luyện của tân binh trong thời gian gần đây, sau đó mới bắt đầu lập kế hoạch huấn luyện tiếp theo.
*** Nam Thành.
Lúc Nhan An Bang trở về, Tần Nghiên đang nấu cơm trong bếp, thấy ông ta về thì dịu dàng nói, “Anh về thật đúng lúc, em nấu mấy món anh thích ăn này, mau rửa tay ăn cơm đi”
Nhan An Bang nhìn những món ăn trên bàn, mặt mày dịu dàng, “Sao lại tự xuống bếp, chẳng phải có mời dì giúp việc à?”
“Dì ấy làm việc không tốt, em đã cho thôi việc rồi.
Dù sao thường ngày em cũng rảnh rỗi, làm mấy chuyện linh tinh trong nhà cũng tốt.
Nếu như hôm nào không muốn làm thì em sẽ mời người giúp việc theo giờ, như vậy không tốn bao nhiêu chi phí cả.”
Tần Nghiên vừa nói chuyện với Nhan An Bang vừa dọn đồ ăn lên bàn, “Anh nếm thử tay nghề của em trước đã.
Lâu rồi không nấu nướng, em hơi lạ tay”
Lúc còn trẻ, Tần Nghiện nấu ăn rất ngon, Nhan An Bang rất thích ăn đồ ăn bà ta nấu.
Mặc dù đã nhiều năm không được ăn, nhưng ông ta vẫn còn nhớ mùi vị năm đó.
Mùi hương quen thuộc gợi lên những ký ức đẹp đẽ sâu trong lòng khiến ánh mắt ông ta càng dịu dàng hơn.
Tân Nghiên mỉm cười dịu dàng, mong chờ nhìn ông ta, “Có ngon không? Tay nghề của em có bị sụt giảm không?”
Nhan An Bang lắc đầu, “Không đầu, ngon lắm, anh thấy vẫn ngon như xưa.”
Tần Nghiên gắp cho ông ta một đũa rau, “Thích thì ăn nhiều một chút, em cũng không biết khẩu vị của anh bây giờ có thay đổi hay không, chỉ nấu theo trí nhớ.
Nếu có chỗ nào không ngon thì anh cứ nói, lần sau em sẽ chú ý hơn”
“Không thay đổi, khẩu vị anh sẽ mãi không thay đổi, như thế này đã rất ngon rồi.
Nghiên Nghiên, anh không ngờ nhiều năm như vậy mà ngay cả khẩu vị của anh em vẫn còn nhớ rõ”
“Mọi thứ về anh em đều nhớ cả”
Nhan An Bang vô cùng cảm động, đồng thời càng thấy có lỗi với Tần Nghiên hơn, bèn nắm tay bà ta, “Nghiên Nghiên, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, cùng em sống đến đầu bạc răng long”
Tần Nghiên vỗ vỗ mu bàn tay ông ta, “Biết rồi mà, anh buông tay ra đi.
Bây giờ chúng ta đều đã là ông già bà già cả rồi mà còn sến sẩm như vậy.
May mà đang ở nhà, chứ nếu ở bên ngoài sẽ bị người ta cười cho đấy”
Nhan An Bang buông tay ra, cười vui vẻ.
Ăn xong, Tần Nghiên rửa bát rồi ra phòng khách.
Nhìn thấy Nhan An Bang ngồi trên ghế sô pha day day trán, mày nhíu chặt, bà ta đảo mắt rồi đi đến sau lưng ông ta, xoa bóp huyệt Thái Dương cho ông ta, “Sao trong anh lại như có tâm sự nặng về vậy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì”
Nhan An Bang lắc đầu.
Ông ta chưa bao giờ nói chuyện trong quân đội với người nhà, trước đây với Triệu Gian Khanh cũng thế, bây giờ với Tần Nghiên vẫn vậy.
“Đúng rồi An Bang à, em định khi nào rảnh rỗi sẽ đi thăm Nhan Tịch, anh thấy thế nào? Đã lâu rồi không gặp con bé, em có hơi nhớ nó.”
Tần Nghiến dò hỏi.
“Đừng nên đi thì hơn.
Bây giờ Nhan Tịch đang sống rất tốt ở nước ngoài.
Em sang đó, nếu làm ầm ĩ bên đó thì người chịu thiệt sẽ là em thôi.”
Ánh mắt Tần Nghiên tối sầm lại, nhưng Nhan an bang không nhìn thấy, chỉ nghe giọng nói có vẻ mất mát của bà ta, “Em biết rồi, vậy em sẽ không đi.
Nhan An Bang vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo bà ta ngồi xuống, “Không phải anh không cho em đến gần Nhan Tịch, mà vì tình trạng hiện giờ của con bé hơi đặc biệt.
Lần trước nó bệnh một trận rồi quên hết mọi chuyện.
Bây giờ nó còn chưa biết anh và mẹ nó đã ly hôn.
Từ nhỏ, sức khỏe nó đã không tốt, bị hen suyễn bẩm sinh, anh không muốn con bé lại phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa”
Tần Nhiên miễn cưỡng cười, cong môi nói, “Em biết rồi.
Trước giờ Nhan Tịch vẫn không thích em, cho rằng em đã phá hoại tình cảm của anh và Triệu Giai Khanh nên rất hận em.
Nếu em xuất hiện trước mặt con bé, không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Lời anh nói, em đều hiểu cả”
Nhan An Bang vỗ tay Tần Nghiên, “Nghiên Nghiên, thiệt thòi cho em rồi”
“Em không thấy thiệt.
Được ở bên anh, thành vợ chồng hợp pháp với anh, em thật sự rất vui.
Nhưng em cũng rất nhớ Nhan Tịch.
Hay là anh gọi cho con bé đi? Để em ngồi bên cạnh, nghe giọng nó một chút”
Thấy Nhan An Bang nhìn mình, Tần Nghiên lại nói tiếp, “Gương mặt Nhan Tịch và Mộc Mộc có nét giống nhau.
Nếu con bé còn sống thì chắc bây giờ đã kết hôn rồi.
Em đã không còn được gặp con bé nữa, thì cũng coi như dồn hết tình cảm vào Nhan Tịch.”
Bà ta nói rất thản nhiên, thẳng thắn, ngược lại khiến Nhan An Bang càng khó chịu hơn.
Ngày xưa, khi sinh Mộc Mộc, Tần Nghiên mất máu rất nhiều nên thân thể bị tổn thương, không thể có con được nữa.
Mà bây giờ Mộc Mộc lại chưa rõ sống chết thế nào, bà ta thấy Nhan Tịch lại nhớ tới Mộc Mộc cũng là chuyện rất bình thường.
Nhan An Bang không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của Tần Nghiên được.
Nhan An Bang đành gọi cho Nhân Tịch.
Lúc này, cô đang ở nhà và tập kỹ năng phòng thần dành cho phái nữ.
Triệu Giai Khanh mới cho cô một giáo viên chuyên môn, mỗi tuần đều tới nhà dạy cô.
“Ba”
Giọng nói vui vẻ của Nhan Tịch truyền từ điện thoại ra khiến Nhan An Bang rất vui mừng.
Nghe hơi thở hổn hển của cô, ông ta không kiềm lòng được hỏi, “Tiểu Tịch, con đang làm gì đấy, sao lại thở gấp như vậy?”
Nhan Tịch cười tít mắt, “Ba, con vừa luyện mấy bài tập phòng thân.
Mẹ đã mời cho con một giáo viên riêng đấy.
Ba, ba tìm con có việc gì à?”
Nhan An Bang giả và tức giận, “Ba nhớ con không được sao? Bây giờ ngay cả trò chuyện với ba cũng không muốn à?”
“Ba, con không có ý này mà”
Nhan Tịch lẩm bẩm, dù không nhìn thấy nhưng Nhan An Bang vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc này của con gái.
Nhan An Bang trò chuyện cùng Nhan Tịch, để Tần Nghiên nghe thấy giọng nói cô, nên ông ta mở loa ngoài lên.
Tần Nghiên chăm chú nhìn vào điện thoại trong tay Nhan An Bang, không hề chớp mắt, trong mắt ra vẻ đầy nhớ thương và đau buồn.
Nhan An Bang thầm thở dài, nắm lấy tay bà ta.
Tần Nghiên mỉm cười ý bảo bà ta không sao.
Sau đó, bà ta với tay cầm bình nước trên bàn định rót ly nước, kết quả mất tập trung nên đổ thẳng nước nóng lên tay mình.
Tần Nghiên kêu lớn một tiếng rồi nhanh chóng bịt miệng mình lại, luống cuống nhìn Nhan An Bang.
“Ba, vừa có tiếng gì vậy? Hình như con nghe thấy tiếng kêu của phụ nữ?”
Nhan Tịch nghi ngờ hỏi.
Nhan An Bang nóng ruột, nhưng lo Nhan Tịch suy nghĩ lung tung nên giải thích với cô trước, “Ba vừa mở ti vi thôi, vừa rồi con nghe thấy là âm thanh trong ti vị đấy”
Nhìn sang mu bàn tay sưng đỏ của Tần Nghiên, Nhan An Bang lại nói, “Tiểu Tịch, bên ngoài có người gõ cửa, chắc có khách đến.
Ba ra xem thế nào, không trò chuyện nữa.
Con ở nước ngoài phải nghe lời mẹ, biết chưa?”
“Vâng, con chào ba”
Nhan Tịch cúp máy trước.
Nhan An Bang vội cầm tay Tần Nghiên, kéo bà ta vào nhà tắm, đặt tay bà ta dưới vòi nước, “Em nói xem, lớn như vậy rồi sao còn bất cẩn vậy?”