Hai ngày sau, cảnh sát lại tới cửa, nhưng lần này bọn họ không đến tìm Thẩm Thanh Lan, mà tìm Phó lão gia.
“Lão gia, mọi chuyện là thế này, Lâm Hạo đã thú tội. Trước đây, ông Cổ Bác Văn xảy ra tai nạn xe cộ, là do hắn dùng tiền thuê người làm.” Tới nhà vẫn là hai đồng chí cảnh sát hôm trước, người lớn tuổi hơn nói.
Nét mặt Phó lão gia tối sầm, nheo mắt, “Ý cậu là tai nạn xe cộ lần trước không phải là chuyện ngoài ý muốn?”
“Đúng vậy, chúng tôi dựa vào lời khai của Lâm Hạo để truy tìm người này. Chúng tôi sẽ cố gắng bắt được nghi phạm về quy án. Nếu Phó lão gia có manh mối thì phiền ông báo cho chúng tôi biết.”
“Được rồi, làm phiền đồng chí cảnh sát nhiều rồi. Cám ơn hai cậu.” Phó lão gia khách sáo nói.
Cảnh sát không ra về ngay, mà nhìn Thẩm Thanh Lan nói: “Lúc trước, bạn của cô là cô Vu Hiểu Huyên bị đe dọa cũng do Lâm Hạo gây ra. Sắp tới, chúng tôi sẽ bắt đầu khởi tố Lâm Hạo, nếu mọi người có yêu cầu gì thì có thể liên hệ với chúng tôi.”
“Cảm ơn đồng chí cảnh sát.”
Sau khi cảnh sát rời khỏi, nét mặt Phó lão gia lạnh lùng, “Thật không biết nhà họ Lâm đã dạy dỗ con cái ra sao mà lại dạy ra được một tên khốn như vậy. Nếu mà là con ông, xem ông có đánh gãy chân nó không!”
Thẩm Thanh Lan cảm thấy buồn cười, “Ông nội, ông tức giận làm gì, chỉ là người ngoài, không có quan hệ gì với chúng ta thôi mà.”
Phó lão gia nghe vậy, cũng cảm thấy buồn cười, “Đúng, vì một người ngoài mà làm hỏng tâm trạng của mình, đúng là không đáng. Thanh Lan, cháu mang thai sắp được ba tháng rồi phải không?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Dạ, sắp ba tháng rồi ạ.”
“Lâu rồi Hoành Dật không về. Ngày mốt để cổ hay mẹ cháu đưa cháu đi khám thai định kỳ nhé.”
“Không cần đầu ông, tối qua Hoành Dật gọi điện thoại cho cháu, nói là ngày mai sẽ về, đến lúc đó để anh ấy đi với cháu là được ạ.”
“Vậy thì tốt, thằng bé ngu ngốc đó, biết vợ mình mang thai mà còn liều mạng làm việc, chẳng biết quan tâm đến vợ
mình gì cả. May mà nhờ cháu khéo hiểu lòng người, nếu mà là người khác, không chừng đã ầm ĩ với nó một trận rồi.”
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, “Ông nội, công việc chính là đam mê của Hoành Dật. Từ khi gả cho anh ấy, cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Cháu rất tự hào vì anh ấy là một người lính mang trên mình trọng trách bảo vệ quốc gia.”
Phó lão gia vui vẻ mỉm cười, “Là do Hoành Dệt may mắn lấy được cháu. Ngày mai chờ Hoành Dật về, để dì Triệu đi cùng các cháu đến bệnh viện, có việc gì cũng có tiện giúp hơn.”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười gật đầu, “Dạ được.”
Cố Bác Văn đã xuất viện về nhà nghỉ ngơi, Phó Tĩnh Đình cũng chuyển về nhà họ Cố, cho nên trong nhà họ Phó chỉ còn Phó lão gia và Thẩm Thanh Lan.
***
Chiều hôm sau Phó Hoành Dật về nhà, lúc đó Thẩm Thanh Lan đang ngủ trưa trên lầu. Anh rón rén vào phòng, nhìn thấy người trên giường quấn mình thành một cái kén tằm, trong mắt tràn đầy nét cười dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, trong mắt tràn đầy nét dịu dàng như sóng biển, rồi ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng.
Trong phòng bật hệ thống sưởi nên khuôn mặt Thẩm Thanh Lan đỏ bừng, có mấy sợi tóc phủ trên mặt cô, Phó Hoành Dật đưa tay vén những sợi tóc mai sang một bên, nhưng không ngờ lại làm cô tỉnh giấc.
Trong mắt Thẩm Thanh Lan còn mang vẻ mơ màng mới tỉnh, đến khi thấy rõ người trước mặt, cổ mở to mắt, ngồi dậy, “Phó Hoành Dật, anh về rồi.”
Hình như đã hơn một tháng rồi bọn họ chưa gặp nhau. Mặc dù mỗi ngày Phó Hoành Dật đều gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn không giống cảm giác khi được nhìn thấy người thật.
Phó Hoành Dật cúi đầu hôn Thẩm Thanh Lan thật lâu, dùng hành động bộc lộ sự nhớ nhung của mình. Mãi cho đến khi cơ thể có phản ứng anh mới kịp thời dừng lại, anh nhìn lên bụng Thẩm Thanh Lan mà vô cùng u oán. Nếu không phải tại đứa bé này, sao anh có thể giống như bây giờ, ôm vợ mình, nhìn được sở được nhưng lại không thể ăn được.
Thẩm Thanh Lan đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của anh, rồi mỉm cười trêu chọc, “Đi giội nước lạnh đi.”
Phó Hoành Dật liếc tên nhóc của mình thêm một cái, bất đắc dĩ đứng dậy vào phòng tắm, giữa mùa đông mà giới nước lạnh, cảm giác đúng là khó mà diễn tả được. Anh âm thầm thề thốt trong lòng, chờ đến khi đứa bé này sinh ra, anh sẽ không muốn có thêm đứa thứ hai nữa.
Thừa dịp Phó Hoành Dật đi tắm, Thẩm Thanh Lan xuống giường chuẩn bị quần áo cho anh, chờ anh tắm xong mới cùng nhau đi xuống lầu.
“Đợi một chút, để anh ôm em xuống.” Đứng trên cầu thang, Phó Hoành Dật vừa nói xong đã ôm Thẩm Thanh Lan lên, còn ước lượng thử rồi nhíu mày, “Không phải em nói không còn buồn nôn nữa mà, sao vẫn nhẹ như vậy, có phải ăn cơm không ngon không?”
“Hiện giờ, mỗi ngày em đều ăn đến năm, sáu bữa đấy.” Nói đến chuyện này, Thẩm Thanh Lan cũng không biết phải nói sao, rõ ràng mỗi ngày cô đều ăn không ít, nhưng cân nặng vẫn không hề tăng lên. Sở Vân Dung vô cùng sầu não, suốt ngày chỉ lo nghĩ cách để cổ ăn nhiều hơn, hy vọng cô có thể ăn thật nhiều rồi mập lên.
Dì Triệu nhìn thấy cách hai người xuống lầu thì che miệng cười, “Thanh Lan, dì đã chuẩn bị mì và chút bánh lót dạ cho cháu rồi, còn có canh gà nữa đấy. Cháu muốn ăn món nào?”
“Canh gà đi ạ, dì cho Hoành Dật một bát mì gà luôn ạ.”
“Được rồi, hai đứa đợi một lát.” Di Triệu nói rồi xoay người vào phòng bếp. Phó Hoành Dật từ quân khu chạy thẳng về nhà, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, nên bây giờ bụng đã đói meo, anh ăn sạch sẽ cả bát mì to mà dì Triệu bưng lên.
Thẩm Thanh Lan không uống hết canh gà, cổ nhìn Phó Hoành Dật bằng ánh mắt vô tội. Anh không nói nhiều lời, bưng bát canh lên uống sạch sẽ.
“Ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm nhé?” Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phó Hoành Dật xoay người lên lầu, lúc đi xuống có cầm theo áo khoác lông vũ, còn có khăn quàng cổ, đều là của cô cả.
Tháng Mười Một ở thủ đô tiết trời đông giá rét, tuy gần đây không có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ rất thấp. Phó Hoành Dệt bọc Thẩm Thanh Lan thành một trái bóng, sau khi chắc chắn gió không thể lọt vào mới dẫn cô ra ngoài.
Thẩm Thanh Lan nhìn quần áo tầng tầng lớp lớp trên người mình, rồi nhìn lại trên người Phó Hoành Dật chỉ mặc một mỗi cái áo len và một cái áo khoác ngoài, cô thật không biết nói gì hơn, quả thực cô cũng không lạnh lắm.
“Bây giờ em không thể bị cảm được, mặc thêm nhiều quần áo sẽ tốt hơn.” Phó Hoành Dật giải thích. Đi tới cửa, anh ngồi xổm xuống đôi giày cho Thẩm Thanh Lan, cô nhìn đỉnh đầu anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Phó Hoành Dật cầm lấy bàn tay Thẩm Thanh Lan rồi nhét vào túi áo của mình, hai người đi tản bộ trong khuôn viên Đại Viện, đi tới đi tới lui rồi tới nhà họ Thẩm.
“Trời đang lạnh thế này, sao hai đứa lại tới đây?” Sở Vân Dung nhìn thấy hai người, thì giục họ mau vào nhà.
Phó Hoành Dật cười cười, “Con tới thăm mẹ và ông nội một chút.”
“Mẹ và ông nội đều khỏe cả, không cần đến thăm đâu. Hôm nay con mới từ quân khu về đây đúng không, đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi mẹ, ông nội đâu ạ?”
“Ông nội ở trong nhà kính đó.”
Thẩm Thanh Lan vào phòng khách ngồi, còn Phó Hoành Dật thì đến nhà kính tìm Thảm lão gia.
“Thanh Lan, ngày mai con đi kiểm tra thai kỳ, mẹ đi cùng con nhé?”
“Không cần đâu mẹ, có Hoành Dật đi cùng con là được rồi.”
Sở Vân Dung gật đầu, “Vậy cũng được.”
Nói đến đây, trong sân chợt có tiếng xe dừng lại, chỉ một lát sau đã có tiếng bước chân lạch bạch chạy đến, giọng của Hạt Đậu Nhỏ vang lên ngoài cửa: “Mẹ, mẹ nhanh lên.”
“Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, con chạy chậm một chút cho mẹ. Nếu mà ngã mẹ sẽ kệ con đấy.” Bùi Nhất Ninh nói.
“Mẹ, mẹ chậm như rùa bò vậy. Con đi trước không đợi mẹ đâu.”
Mới chớp mắt, Hạt Đậu Nhỏ đã nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, gọi một tiếng “DÌ” rồi nhào về phía cô. Sở Vân Dung kinh hồn bạt vía nhìn Hạt Đậu Nhỏ, sợ cậu nhóc đυ.ng vào người Thẩm Thanh Lan, đang định ôm lấy cậu bé thì thấy cậu bé đã dừng trước mặt Thẩm Thanh Lan, chăm chú nhìn vào bụng cô, dáng vẻ muốn lại gần nhưng lại không dám.
Thẩm Thanh Lan nhìn cậu nhóc, “Hạo Hạo, sao vậy?”
“Di, mẹ nói gì sắp sinh em trai, nên không cho cháu ôm dì, nói là sẽ đè bẹp em trai.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì dở khóc dở cười, kéo Hạt Đậu Nhỏ vào lòng, để cậu bé ngồi trên đùi mình, “Mẹ nói cho cháu là dì sắp sinh em trai hả?”
Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, không hề dời mắt khỏi bụng Thẩm Thanh Lan, “Mẹ nói trong bụng dì có em trai, nhưng vì sao cháu không nhìn thấy?”
Thẩm Thanh Lan mang thai mới được ba tháng nên còn chưa lộ bụng, tất nhiên không nhìn thấy rồi, cô dịu dàng nói, “Em trai còn nhỏ, chở em lớn hơn một chút thì cháu có thể nhìn thấy rồi.”
Hạt Đậu Nhỏ đi nhà trẻ từ tháng Chín vừa rồi, cho nên đã lâu rồi Thẩm Thanh Lan không được nhìn thấy cậu nhóc.
“Đi xuống khỏi người dì nhanh lên, bây giờ trong bụng dì còn có em bé nên không thể ôm con được.” Bùi Nhất Ninh vừa vào thì nhìn thấy Hạt Đậu Nhỏ lại leo lên người Thẩm Thanh Lan liền vội vàng nói.
“Chị họ, không sao đâu, em còn ôm được mà.” Hạt Đậu Nhỏ chỉ ngồi trên đùi cô thôi mà, nhẹ như vậy Thẩm Thanh Lan vẫn chịu được.
Hạt Đậu Nhỏ vẫn nhớ rõ lời mẹ từng nói với cậu bé, cho nên tuy ngồi trên đùi Thẩm Thanh Lan, nhưng cậu bé không hề động đậy, rất ngoan ngoãn, “Dì, hôm nay cháu mới từ nhà trẻ về, mẹ nói dẫn cháu đi thăm dì và em.”
“Bây giờ em còn nhỏ, cho nên cháu không nhìn thấy, đợi mấy tháng nữa là cháu có thể thấy rồi.”
“Mấy tháng là bao lâu ạ?“.
“Năm sau.” Thẩm Thanh Lan nói, ngày sinh dự tính của cô là cuối tháng Tư năm sau.
Nét mặt Hạt Đậu Nhỏ đầy vẻ thất vọng, “Còn lâu như vậy sao.”
“Khi đó Hạo Hạo cũng bốn tuổi, đã là một chàng trai rồi, có thể giúp di chăm sóc em trai, như vậy không tốt sao?”
Hạt Đậu Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, “Sang năm cũng tốt ạ, đến lúc đó cháu có thể giúp di chăm sóc em. Cháu có rất nhiều đồ chơi, có thể cho em chơi cùng.” Nói xong nhìn thoáng qua Bùi Nhất Ninh, rồi thì thầm vào tai Thẩm Thanh Lan, “Cháu còn giấu rất nhiều đồ ăn vặt, có thể cho em ăn nữa đấy, nhưng dì đừng nói cho mẹ cháu biết, nếu như mẹ biết thì sẽ chẳng còn đồ ăn vặt nữa đâu đó.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy cảm thấy rất buồn cười, cô gật đầu, bắt chước cậu bé thì thầm lại, “Ừm, dì sẽ không nói cho mẹ cháu biết đâu.”