Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 264: Phó hoành dật, em có thai rồi!

Phòng khám phụ khoa ở tầng hai. Bọn họ vừa bước tới cầu thang, Phó lão gia liền nói: “Thanh Lan, cháu đi chậm một chút, đi cầu thang rất nguy hiểm. Tĩnh Đình, con lại đỡ Thanh Lan đi.”

Phó Tĩnh Đình vội buông Phó lão gia ra, đến đỡ Thẩm Thanh Lan. Cô bèn nói với Phó lão gia: “Ông nội, cháu mới mang thai nửa tháng thôi, không cần lo lắng như vậy.”

Phó lão gia không hài lòng, nói: “Ai nói không cần lo lắng? Ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, từ bây giờ cháu phải cẩn thận hơn nữa.”

“Đúng vậy, Thanh Lan, cháu nghe lời đi.” Phó Tĩnh Đình cùng đồng ý với lời nói của Thẩm lão gia. Lúc này, hai người hoàn toàn xem Thẩm Thanh Lan như trẻ nhỏ yếu ớt, khiến cô rất bất đắc dĩ.

Cẩn thận đi xuống lầu một, cẩn thận leo lên xe, Thẩm Thanh Lan mới thở dài một hơi. Cảm giác được phục vụ đúng là khồng dễ chịu chút nào, nhất là khi người phục vụ là hai người lớn trong nhà.

Nhưng hai người họ lại không hề thấy thế, còn cười híp mắt suốt dọc đường về nhà, rõ ràng là rất vui vẻ.

Phó lão gia liên tục nói: “Lão Hạ, ông lái xe chậm một chút, chậm một chút nữa, đừng để xe xóc nảy, dọa sợ chắt của tôi.”

“Lúc rẽ phải lái chậm lại, đèn xanh đèn đỏ cũng để cho người ta đi trước, chúng ta không vội, an toàn là trên hết.”

Cuối cùng, ngay cả Phó Tĩnh Đình cũng không nhìn nổi nữa, “Ba, ba uống nước, rồi nghỉ một lát đi.”

Phó Tĩnh Đình đưa chai nước cho Phó lão gia, nhưng ông không cầm lấy, “Ba không khát.”

Thẩm Thanh Lan mở nắp chai nước, “Ông nội, uống nước đi ạ.”

Phó lão gia cười híp mắt cầm chai nước, uống một ngụm lớn, “Ừ, ông nội uống, đúng là có hơi khát.”

Phó Tĩnh Đình câm nín, thật sự là phân biệt đối xử quá rõ ràng mà. Nhưng bà cũng rất thấu hiểu, Phó lão gia đã mong có chắt nhiều năm rồi, bây giờ khó lắm mới có được, tất nhiên là phải vui vẻ rồi.

Về đến nhà, lão Hạ tỏ vẻ đây là lần lái xe mệt nhất trong mấy chục năm qua của mình.

“Thanh Lan, mau đến đây ngồi, đừng để mệt.” Phó lão gia gọi Thẩm Thanh Lan lại ghế sô pha ngồi, sau đó lại đi tìm dì Triệu, “Tiểu Triệu, nấu cơm xong chưa? Thanh Lan đói rồi.”

Dì Triệu bê một mâm lớn ra, trên đó có bốn năm món ăn, “Xong rồi xong rồi đây, bây giờ ăn được rồi.”

“Thanh Lan, tới đây ăn cơm.”

Thẩm Thanh Lan đến chỗ bàn ăn, thấy Phó lão gia vẫn nhìn mình thì hỏi, “Ông ăn không ạ?”

Phó lão gia lắc đầu, cười toe toét, “Ông không đói, cháu ăn đi.”

Sáng sớm, bởi vì Thẩm Thanh Lan nhiên bị nôn nên Phó Tĩnh Đình và Phó lão gia không còn tâm trạng ăn uống gì. Lúc này bọn họ đang bị niềm vui lấn át, làm gì còn nhớ đến chuyện đói hay không đói nữa.

Thẩm Thanh Lan ăn xong bữa trưa, dì Triệu đến dọn bát đũa, rồi đặt một chén canh xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cháu uống canh này đi, đây là phương thuốc gia truyền của dì Triệu, uống vào sẽ không bị nôn nghén, lại còn giúp ăn ngon miệng hơn. Mẹ của Hoành Dật và Tĩnh Đình cũng từng uống phương thuốc này đấy.”

Phó Tĩnh Đình nghe vậy thì hùa theo: “Phương thuốc này của dì Triệu rất có hiệu quả, cháu uống đi. Phụ nữ mang thai vốn cực khổ, nếu thêm nôn nghén nữa thì càng mệt mỏi.”

Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn chén canh thanh đạm, không có mùi gì lạ trước mặt. Cô nếm thử, vị khá ngọt.

Chắc là vì cô mới ăn cơm xong, nên dì Triệu không múc nhiều canh, cô chỉ uống vài ngụm là hết.

Thấy Thẩm Thanh Lan uể oải, Thẩm lão gia bèn nói: “Thanh Lan, tối qua cháu ngủ không ngon, bây giờ lên ngủ thêm đi. Nếu cháu không muốn ăn trưa thì không cần ăn, khi nào thức dậy hãy ăn.”

Tối qua gần như cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn tới trưa, Thẩm Thanh Lan quả thật hơi mệt mỏi. Nhưng cô vừa ăn cơm xong, có muốn ngủ cũng không được, “Ông nội, cháu chưa muốn ngủ, cháu đi dạo cho tiêu cơm trước đã.”

“Đúng đúng đúng, cháu xem trí nhớ của ông này! Để cô cháu đi dạo cùng cháu, đi xong thì về đi ngủ.”

Thẩm Thanh Lan định nói không cần thì đã thấy Phó Tĩnh Đình đứng lên rồi.

“Thanh Lan, là do ông nội cháu vui quá nên hơi làm quá lên, cháu đừng giật mình.” Phó Tĩnh Đình dịu dàng nói, trong mắt của bà là niềm vui mừng thật lòng.

Ba mẹ Phó Hoành Dật qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, nên Phó Tĩnh Đình xem anh như con trai của mình. Bây giờ thấy anh sắp lên chức ba, bà thật sự rất vui mừng.

Thẩm Thanh Lan cười nhẹ nhàng, “Vâng, cháu biết, là do ông nội quá vui thôi.” Không chỉ Phó lão gia, ngay cả Thẩm Thanh Lan cũng rất vui vẻ.

Lúc làm kiểm tra, trong lòng cô rất thấp thỏm, bởi vì bác sĩ trung y từng nói cô thể hàn, khó thụ thai. Sau này tuy đã điều trị bằng thuốc trung y được mấy tháng, nhưng sau đó lại xảy ra đủ thứ chuyện, có lần cô còn bị thương.

Cô sợ mình chỉ bị đau dạ dày, đến lúc đó không chỉ Phó lão gia, mà cô cũng sẽ thất vọng.

Lúc bác sĩ khẳng định rằng cô mang thai, lòng cô vẫn còn thấp thỏm. Bởi vì lúc bị thương đã từng dùng thuốc, cô sợ ảnh hưởng tới con. May là bác sĩ nói không ảnh hưởng, dù sao lần bị thương đó cũng cách mấy tháng rồi.

Đứa bé này là con của cô và Phó Hoành Dật, là đứa bé cô mong đợi đã lâu. Chỉ cần nghĩ tới cô và anh sắp chào đón kết tinh tình yêu của bọn họ, trong lòng cô liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Cô rất muốn lập tức gọi điện thoại báo cho Phó Hoành Dật biết, nhưng rồi lại cố gắng đè nén xúc động này xuống. Bởi vì cô muốn nói ngay trước mặt anh, chia sẻ niềm vui với anh.

Thẩm Thanh Lan hỏi: “Cô, lúc trước cô mang thai có khó chịu lắm không?”

Trước đây khi chưa có thai, cô hoàn toàn không tò mò về mấy chuyện này. Nhưng bây giờ trong bụng bỗng nhiên có thêm một sinh mệnh, cô rất muốn biết về mấy chuyện này.

Phó Tĩnh Đình hơi ngẩn người. Lúc bà mang thai, Cố Bác Văn chăm sóc bà rất kỹ, có thể nói là “nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan“.

“Cô ơi?” Thẩm Thanh Lan kêu một tiếng.

Phó Tĩnh Đình hoàn hồn, mỉm cười, “Lúc cô mang thai cũng hơi khó chịu, thằng bé Cố Dương từ lúc còn trọng bụng đã chẳng chịu yên gì cả. Thời kỳ đầu, cô ăn vào là nôn ra hết, ngay cả một ngụm nước cũng thế. Sau này dì Triệu nấu phương thuốc đó cho cô uống mới khá hơn một chút.”

“Qua thời kỳ nôn nghén thì sau đó cô thấy cái gì cũng muốn ăn. Nếu không ăn thì sẽ khó chịu trong lòng, không ngủ được. Bình thường nửa đêm, ba của Cố Dương hay ra ngoài mua đồ ăn cho cô, mua về rồi thì cô lại không ăn được bao nhiêu.”

“Đến tháng thứ tư thứ năm thì có máy thai rồi, Cố Dương hay đạp, có khi còn chọc cho ba nó giật mình, sợ nó đá rách bụng cô.”

Lúc nói những điều này, mắt của Phó Tĩnh Đình lấp lánh, giọng nói vô cùng dịu dàng. Thẩm Thanh Lan im lặng nghe, cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó như thế nào. Vậy là khi đó, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn chắc hẳn là có yêu nhau. Nếu không... sao bà ấy lại nhớ kỹ từng chi tiết như vậy?

Thẩm Thanh Lan đặt tay lên bụng mình, dịu dàng nói: “Hy vọng đứa trẻ này có thể ngoan một chút.”

Phó Tĩnh Đình mỉm cười, “Bây giờ thai còn nhỏ, chưa thấy gì. Đợi khi cái thai lớn hơn, nó ngoan một chút thì cháu sẽ ít khó chịu. Người ta nói, đứa trẻ trong bụng ngoan thì sau này sẽ rất nghịch ngợm, nhưng nói vậy cũng không hoàn toàn là đúng, cháu thấy Cố Dương rồi đấy, bướng bỉnh từ trong bụng mẹ, ra ngoài càng bướng hơn.”

Thẩm Thanh Lan cũng cười. Thật ra lúc sáng cô ở trong phòng khám của bác sĩ lâu là vì hỏi những điều cần chú ý khi mang thai.

Phó Tĩnh Đình dẫn Thẩm Thanh Lan đi dạo vài vòng trong sân rồi về nhà để cô đi ngủ.

Biết trong bụng mình có thêm một sinh mạng nên tâm trạng của Thẩm Thanh Lan rất tốt, cô vừa nhắm mắt được một lúc là ngủ ngay.

“Lan Lan, cháu đâu rồi?” Thẩm Thanh Lan vừa ngủ không được bao lâu, thì Thẩm lão gia đến, đi theo sau ông là Sở Vân Dung.

“Lan Lan đâu rồi?” Không thấy cháu gái mình trong phòng khách, Thẩm lão gia định đi lên lầu.

Phó lão gia đi xuống, ngăn Thẩm lão gia lại.

“Lão Phó, ông tránh ra, tôi muốn lên gặp cháu gái của tôi.” Thẩm lão gia trừng Phó lão gia.

“Ông nói to hơn nữa đi, Thanh Lan đang ngủ đấy!” Phó lão gia gằn giọng.

Thẩm lão gia lập tức nhỏ giọng lại, vẻ mặt nôn nóng, “Sao con bé lại ngủ giờ này? Có phải khó chịu không?”

“Chú Thẩm, Thanh Lan không sao, phụ nữ mang thai rất thích ngủ, như vậy mới là bình thường.” Phó Tĩnh Đình từ trên lầu đi xuống, nói với Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia bình tĩnh lại, nhìn lên trên lầu rồi mới đi xuống. Còn Sở Vân Dung thì tiếp tục đi lên, Phó lão gia cũng không ngăn bà.

Sở Vân Dung nhẹ nhàng mở cửa phòng, nếu là ngày thường thì Thẩm Thanh Lan đã nghe thấy tiếng mà thức rồi, nhưng hôm nay cô thật sự rất mệt. Hơn nữa, ở đây là nhà họ Phó, cô không cần phải đề phòng cho nên tiếng động nhỏ như thế không đánh thức cô được.

Trong phòng không mở điều hoà, trên trán Thẩm Thanh Lan đổ mồ hôi, Sở Vân Dung hỏi mượn dì Triệu một cây quạt tay, ngồi bên mép giường quạt cho cô. Ánh mắt của bà rất dịu dàng, chứa đầy tình cảm yêu thương, ẩn chứa vẻ tiếc nuối không thể nào bù đắp được.

Cảnh Thẩm Thanh Lan được sinh ra còn khắc sâu trong đầu bà, mọi thứ như mới chỉ hôm qua. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, đứa bé ngày nào còn làm nũng với bà đã trở thành mẹ rồi. Sở Vân Dung vừa thấy vui vẻ, vừa cảm thấy có chút mất mát.

Dưới lầu, Thẩm lão gia nhìn Phó lão gia, “Lão Phó, Lan Lan thật sự mang thai? Ông không gạt tôi đấy chứ?”

Phó lão gia lườm Thẩm lão gia, “Tôi mà lại lấy chuyện này ra gạt ông à?

Thẩm lão gia biết Phó lão gia sẽ không làm vậy, ông chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

“Ha ha ha, tôi sắp làm ông cố nội rồi. Ha ha ha!!!” Thẩm lão gia cười thích thú.

Phó lão gia cười nhạo Thẩm lão gia, “Ha ha ha, tôi mới là ông cố nội, ông chỉ là ông cố ngoại mà thôi.”

Khuôn mặt già của Thẩm lão gia cứng đờ, “Hừ, vậy thì sao chứ? Đứa bé trong bụng Lan Lan cũng là con cháu nhà họ Thẩm. Ông cố ngoại cũng là ông cố.”

Phó Tĩnh Đình thấy hai ông lão bắt đầu cãi nhau thì bật cười, “Chú Thẩm, ba, thay vì cãi nhau, hai người hãy suy nghĩ đặt tên gì cho chắt đi.”

Đề tài này thật sự đã hấp dẫn hai ông lão.

“Đúng đúng đúng, tôi muốn đặt cho chắt trai một cái tên vừa đẹp vừa có ý nghĩa.” Phó lão gia vỗ đùi.

Thẩm lão gia trừng ông, “Chắt trai? Chẳng lẽ Lan Lan sinh chắt gái thì ông không cần?”

“Cái ông già này, tôi là người như vậy sao? Mặc kệ Thanh Lan sinh con trai hay con gái, thì nó đều là ruột thịt của tôi, tôi đều sẽ yêu thương nó. Ông đừng có mà châm ngòi ly gián tình cảm của tôi và chắt trai chắt gái.”

“Vậy mới được chứ. Nếu để tôi biết ông ghét bỏ đứa nào thì tôi sẽ gọi Lan Lan về nhà ở, dắt theo con của con bé về luôn, cũng không cho bọn nó gọi ông là ông cố.” Thẩm lão gia bông đùa, nhưng ai cũng có thể nghe ra vẻ nghiêm túc bên trong.

“Ông già này, chúng ta đã quen nhau nhiều năm như thế rồi chẳng lẽ ông không tin tôi?” Phó lão gia trừng lại, dáng vẻ cứ như nếu ông dám nói ừ, thì tôi sẽ tuyệt giao với ông.

“Tôi chỉ đùa một chút tôi mà, ông phản ứng gay gắt như thế làm gì? Đúng rồi, Hoành Dật biết chuyện này chưa?” Thẩm lão gia hỏi.

Phó lão gia lắc đầu, “Chưa biết, Thanh Lan muốn tự mình nói với Hoành Dật.”

Thẩm lão gia gật đầu, chuyện quan trọng thế này để Lan Lan nói sẽ tốt hơn.

“Bây giờ Lan Lan đang mang thai, chúng ta cần chuẩn bị đồ đạc cho chắt trước. Lễ cưới theo kiểu truyền thống rất phức tạp, làm xong sẽ mệt chết người. Trước kia thì không nói, nhưng bây giờ Lan Lan đang mang thai, mệt mỏi như vậy, con bé chịu được sao?” Thẩm lão gia lầm bầm.

Nghe Thẩm lão gia nói vậy, Phó lão gia cũng bắt đầu lo lắng, hai ông lão bắt đầu bàn bạc đơn giản hóa lễ kết hôn.

Lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy, Sở Vân Dung vẫn còn đang quạt cho cô, “Có phải mẹ làm con thức không?”

Thẩm Thanh Lan nhìn cây quạt trong tay Sở Vân Dung, lắc đầu, “Không ạ, con ngủ đủ giấc nên mới thức. Mẹ đến lúc nào vậy?”

Sở Vân Dung cười cười, “Mẹ vừa đến thôi, thấy con ngủ nên không gọi con dậy. Con đói không? Có khó chịu không ở đâu không?”

“Không ạ. Mẹ, con vừa có thai, mẹ đừng lo lắng quá.”

Sao Sở Vân Dung có thể không lo lắng được? Bà từng sinh hai người con, lúc đấy cảm thấy cũng không có gì to tát, nhưng đến khi thấy con gái mang thai thì bà đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi.

“Nếu con muốn ăn cái gì thì nói với mẹ, mẹ nấu cho con ăn.” Vừa dứt lời, Sở Vân Dung mới ý thức được mình nấu ăn không ngon, bà ngượng ngùng nói tiếp: “Mẹ sẽ nhờ chị Tống nấu cho con ăn.”

Thẩm Thanh Lan cứ như không thấy vẻ ngượng ngùng của bà, gật đầu hỏi: “Mẹ tới cùng ông nội sao?” Nếu Thẩm lão gia biết chuyện này thì nhất định ông sẽ đến.

Sở Vân Dung gật đầu, “Có, ông nội con cũng muốn vào thăm con, nhưng con đang ngủ, nên ông đang ở tầng dưới nói chuyện với ông Phó đấy. Bây giờ con muốn dậy chưa?”

“Vâng, ngủ lâu quá thì buổi tối sẽ ngủ không được.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói.

“Vậy mẹ đi xuống trước.”

Sau khi ra ngoài cửa, Sở Vân Dung mới xoa xoa cổ tay mình, quạt cho Thẩm Thanh Lan hơn hai tiếng đồng hồ nên thật ra cổ tay bà hiện giờ rất mỏi. Vừa rồi ở trong phòng bà cố chịu đựng, không muốn để cô biết.

“Lan Lan tỉnh rồi à?” Thấy Sở Vân Dung xuống, Thẩm lão gia liền hỏi.

Sở Vân Dung gật đầu, “Dạ, con bé sắp xuống rồi.”

Nghe vậy, Phó lão gia lập tức gọi vọng vào nhà bếp, “Tiểu Triệu, nấu canh cho Thanh Lan rồi bưng ra cho con bé một bát đi.” Thẩm Thanh Lan ngủ thẳng từ trưa nên chưa ăn uống gì cả.

Thẩm Thanh Lan vừa xuống tầng dưới đã thấy Phó lão gia đang hô to gọi nhỏ, đến khi cô xuống, ông lại quay sang nói với Phó Tĩnh Đình, “Ngày mai đến trung tâm nội thất mua sắm vài món đi, trong nhà nên lót thảm, nhất là cầu thang. Sàn gỗ trơn lắm, nếu không cẩn thận khiến Thanh Lan trượt chân thì phải làm sao?”

Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Ông nội, cháu có phải làm từ bùn đâu.” Bây giờ mới tháng tám, phải một thời gian nữa mới đến mùa lạnh, hiện giờ đã lót thảm trong nhà thì có hơi quá không?

“Sàn nhà trơn lắm, bây giờ giờ cháu đã là phụ nữ có thai, không thể qua loa được.” Phó lão gia nghiêm túc nói, đây chính là đứa chắt ông mong mỏi từ lâu, phải bảo vệ thật tốt.

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía ông nội mình, muốn ông nói giúp một tiếng, ai ngờ Thẩm lão gia lại gật đầu ủng hộ, “Lão Phó nói rất đúng. Lan Lan, bây giờ cháu không thể qua loa được, cẩn thận vẫn tốt hơn. Thời gian này cháu cũng không cần về nữa, cứ ở lại Đại Viện đi, để mọi người tiện chăm sóc cho cháu.”

“Theo ông thì Thanh Lan cứ ở lại đây đi, sau này Hoành Dật phải về quân đội, trước kia thì không nói, nhưng hiện giờ cháu có thai, phải chú ý chuyện ăn uống và ngủ nghỉ hơn.”

“Vâng ạ.” Thẩm Thanh Lan cũng tán thành với đề nghị này. Cô tất nhiên tự biết khả năng nấu nướng của mình, trước kia còn có thể ăn tạm, nhưng hiện giờ cô không dám, cô cũng rất hy vọng sẽ sinh ra một đứa bé khỏe mạnh.

Thấy Thẩm Thanh Lan đồng ý, hai ông lão rất vui mừng.

Chuyện Thẩm Thanh Lan mang thai là chuyện vui lớn đối với cả nhà họ Thẩm lẫn nhà họ Phó. Tối đến, hai nhà quây quần lại cùng ăn cơm. Thẩm Thanh Lan thì được đối xử y như bảo vật quốc gia.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận hết sức của mọi người, Thẩm Thanh Lan cũng rất bất đắc dĩ.

“Có phải không chịu nổi sự quan tâm quá mức của mọi người không?” Ôn Hề Dao nhìn Thẩm Thanh Lan, cười hỏi.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Mọi người khẩn trương quá làm em cũng bắt đầu khẩn trương theo rồi.”

“Lần đầu tiên làm mẹ có cảm giác thế nào?” Ôn Hề Dao nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, tò mò hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa có cảm giác gì cả, chắc là còn ít tháng nên chưa cảm nhận được gì.”

“Cũng phải, hiện giờ chắc bé còn chưa lớn bằng một hạt gạo nữa, sao có cảm giác gì được. Có điều, Phó Hoành Dật nhà em hẳn là vẫn chưa biết chuyện em có thai phải không?

“Vâng, em vẫn chưa nói cho anh ấy biết.”

Ôn Hề Dao cười trên nỗi đau của người khác, “Không phải Phó Hoành Dật nhà em là người cuối cùng biết chuyện đấy chứ?”

Thẩm Thanh Lan suy nghĩ rồi cực kỳ nghiêm túc trả lời, “Ba em cũng chưa biết.” Nói cách khác, ngoại trừ Thẩm Khiêm và Phó Hoành Dật ra thì mọi người trong hai nhà đều biết cả rồi.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó không định công khai tin tức Thẩm Thanh Lan có thai ra ngoài, một phần vì còn ít tháng, một phần vì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng sắp tổ chức lễ cưới, hiện giờ không phải là thời điểm tốt để công bố chuyện có thai.

Buổi tối, sau khi người nhà họ Thẩm đi về, Thẩm Thanh Lan tắm rửa rồi nằm trên giường đọc cuốn “Một trăm điều cần biết khi chuẩn bị làm mẹ” mà Ôn Hề Dao tặng cô hồi trưa.

Đang đọc sách thì Phó Hoành Dật gọi điện thoại đến, Thẩm Thanh Lan cong môi cười khẽ, “Phó Hoành Dật.”

Mặc dù cô chỉ gọi tên mình, nhưng Phó Hoành Dật vẫn nghe ra trong giọng nói của cô rất vui vẻ, anh cười khẽ, “Đang vui à?”

“Vâng.”

“Chuyện gì làm em vui vẻ vậy?” Phó Hoành Dật hỏi.

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, kìm nén sự kích động muốn nói cho anh biết tin mình có thai, chỉ nói, “Vâng, vì anh sắp trở về, chúng ta sắp kết hôn rồi.”

“Ha ha, muốn lấy anh vậy à?”

“Đúng vậy, em muốn lấy anh, bây giờ, ngay lập tức.” Thẩm Thanh Lan bật cười.

Mặc dù biết cô nói vui, nhưng giây phút này, trái tim của Phó Hoành Dật vẫn không kiềm chế được rung động. Anh rất muốn ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, âu yếm cô, trong lòng càng nôn nóng muốn trở về nhà hơn.

***

Cách lễ cưới chưa tới năm ngày, hai nhà cũng bắt đầu bận rộn, chỉ có Thẩm Thanh Lan là nhàn rỗi nhất, nhiệm vụ hằng ngày của cô chính là ăn, ngủ, nghỉ ngơi.

Thẩm Thanh Lan nhìn mọi người bận rộn mà trong lòng rất áy náy, muốn giúp một tay. Kết quả ai cũng ghét bỏ cô, đuổi cô đi nghỉ ngơi, ngay cả lý do đưa ra cũng giống nhau y như đúc, “Đủ người rồi, không cần người phụ nữ lớn bụng như con, đi ra ngoài chơi đi.”

Vì vậy, Thẩm Thanh Lan cứ nhàn nhã ngồi dưới giàn nho trong đại viện của nhà họ Thẩm, chốc chốc lại hái một chùm nho ăn, hoặc đi dạo quanh sân nhà họ Phó, hái một quả lựu nhâm nhi.

Thẩm Thanh Lan phát hiện ra, từ sau khi biết mình có thai thì cô ăn càng ngon miệng hơn, thấy cái gì cũng muốn ăn thử.

Một dáng người cao ngất xuất hiện trước mặt cô, Thẩm Thanh Lan ngước nhìn. Thấy khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt cô sáng lên, đứng dậy, “Phó Hoành Dật, anh đã về rồi.”

Phó Hoành Dật ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Ừ, anh về rồi. Muốn cho em một bất ngờ nên anh về sớm hơn, có vui không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, mỉm cười thần bí: “Em cũng có một bất ngờ dành cho anh.”

Phó Hoành Dật nhướng mày, nhìn vợ yêu xinh đẹp trong lòng mình, “Hử? Bất ngờ gì?”

“Phó Hoành Dật, em có thai rồi.”

Sau khi nói xong, bầu không khí chợt yên tĩnh đến quái lạ, Thẩm Thanh Lan thấy Phó Hoành Dật không có chút phản ứng nào, không kìm lòng được đưa mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Trong lòng Thẩm Thanh Lan bỗng thấy hơi thấp thỏm, lẽ nào Phó Hoành Dật không thích đứa bé này, nên nghe tin cô có thai cũng không thấy hạnh phúc hay vui mừng? Nghĩ vậy, đáy mắt Thẩm Thanh Lan liền hiện lên vẻ buồn bã.

“Thanh Lan, em vừa nói gì vậy, em lặp lại lần nữa đi.” Phó Hoành Dật cầm lấy bả vai cô, giọng nói run run. Thẩm Thanh Lan nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười, rồi nói từng câu từng chữ, “Phó Hoành Dật, em-có-thai-rồi, anh sắp được làm ba rồi.”

Cuồi cùng Phó Hoành Dật mới dám chắc mình không nghe nhầm, “Thật sao? Anh sắp được làm ba rồi ư?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, anh sắp làm ba, còn em sắp làm mẹ.”

Phó Hoành Dật hơi ngẩn người, cứ như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Anh cứ thế nhìn Thẩm Thanh Lan thật lâu mà không nói gì, khiến cô vừa cảm thấy buồn cười vừa hạnh phúc, quơ quơ tay trước mắt anh, “Phó Hoành Dật?”

Phó Hoành Dật hoàn hồn, rồi lập tức bế Thẩm Thanh Lan lên, “Thanh Lan, anh sắp làm ba, em sắp làm mẹ, chúng ta có con rồi.” Giọng điệu của anh rất kích động, ai cũng có thể nghe ra sự vui vẻ trong đó.

Thẩm Thanh Lan tươi cười, vỗ vỗ vai anh, “Thả em xuống đi, anh làm em choáng luôn rồi này.”

Phó Hoành Dật vừa nghe liền vội vàng thả Thẩm Thanh Lan xuống, khẩn trương nhìn cô, “Bây giờ đầu còn choáng nữa không?”

Thẩm Thanh Lan buồn cười lắc đầu, “Phó Hoành Dật, anh đừng khẩn trương.” Thấy Phó Hoành Dật như gặp trận chiến lớn, Thẩm Thanh Lan nhón chân hôn lên môi anh một cái.

Phó Hoành Dật ôm lấy cô, nhưng không dám ôm mạnh nữa, “Thanh Lan, cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã cho anh một đứa con, cho anh một gia đình hoàn chỉnh, khiến cuộc sống của anh được viên mãn.

Thẩm Thanh Lan tựa lên vai Phó Hoành Dật, cũng ôm lấy anh, “Phó Hoành Dật, em rất hạnh phúc.”

Vừa rồi Thẩm Quân Dục nghe bên ngoài hình như có tiếng động nên đi ra xem. Nhìn thấy hình ảnh này, anh liền nở nụ cười ấm áp, rồi chẳng biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt anh lại có chút hả hê.

“Hai đứa thôi đi được rồi đó, biết cảm tình của hai đứa tốt, nhưng cũng không cần lúc nào cũng dính lấy nhau như vậy chứ.” Thẩm Quân Dục nhàn nhã nói.

Phó Hoành Dật thản nhiên liếc nhìn anh ấy, rồi lại nhìn sang vợ mình, “Mấy tháng rồi em? Có khó chịu chỗ nào không?”

“Mới nửa tháng thôi, không khó chịu ở đâu cả, ăn ngon ngủ ngon.”

Nửa tháng? Đó là lần anh trở về chụp ảnh cưới, buổi sáng hôm đó trước khi đi, Phó Hoành Dật đã không sử dụng biện pháp an toàn nào, trước kia cũng từng như thế nhưng không dính, ai ngờ lần này lại trúng thưởng.

“Nếu có khó chịu chỗ nào thì em nhất định phải nói với anh nhé, tuyệt đối không được chịu đựng một mình, biết không?” Phó Hoành Dật không yên tâm căn dặn.

Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Biết rồi biết rồi, em sẽ không cố chịu đựng.”

Thẩm Quân Dục thấy Phó Hoành Dật khẩn trương thì rất hài lòng. Phó Hoành Dật càng lo lắng, chứng tỏ cậu ta càng quan tâm đến em gái của mình, đây là điều anh muốn thấy.

“Phó Hoành Dật, chúng ta vào nhà thôi.” Thẩm Thanh Lan nói, rồi nhìn sang Thẩm Quân Dục, “Anh, anh nói với ông nội một tiếng nhé, em đi về trước đây.”

Thẩm Quân Dục xua xua tay, “Đi đi, đi đi.”

Thật đúng là, con gái đã gả đi ngay cả về nhà chồng cũng trở thành “đi về”. Thẩm Quân Dục bày tỏ trong lòng mình rất đau buồn.

Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan đi về nhà, đáy mắt tràn đầy sự vui mừng, anh không nói ra, có điều từ vẻ mặt của anh vẫn có thể nhìn ra trong lòng anh đang rất hạnh phúc. Dù ngoài miệng thì nói hy vọng có con muộn một chút, nhưng đến khi xảy ra thật, trong lòng anh vẫn vô cùng hạnh phúc. Dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của anh, là con của anh và Thẩm Thanh Lan.

“Phó Hoành Dật, bác sĩ Chung từng nói trong nửa năm này tốt nhất chúng ta không nên có con, trước kia em uống nhiều thuốc như vậy, không biết có ảnh hưởng đến con không nữa?” Đi một lúc, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên lo lắng hỏi.

Phó Hoành Dật an ủi cô, “Ngày mai chúng ta đến gặp bác sĩ Chung hỏi là được, yên tâm đi, bác sĩ Chung chỉ nói là tốt nhất thôi, chứ không nói tuyệt đối không được, chẳng phải bác sĩ đã nói tất cả đều bình thường sao?”

Thẩm Thanh Lan suy nghĩ rồi gật đầu, “Vâng.”

Trở về nhà họ Phó, Phó lão gia thấy cháu trai thì chỉ nói một câu “về rồi à”, sau đó không hỏi gì nữa mà cười híp mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, Tiểu Triệu vừa hầm canh cho cháu, cháu muốn uống ngay hay đợi lát nữa uống?”

Thẩm Thanh Lan cứng người, nhìn Phó lão gia, “Ông nội, hay để lát nữa đi ạ.”

“Được, vậy lát nữa uống, nếu cháu mệt thì đi lên ngủ đi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu rồi kéo Phó Hoành Dật nhanh chóng đi lên. Anh hỏi cô với vẻ khó hiểu, “Làm sao vậy?”

Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài, từ sau khi biết cô có thai, nhà bếp trong nhà chưa từng tắt lửa, trên bếp lúc nào cũng hầm đủ loại canh, tất cả đều chuẩn bị cho cô. Bây giờ Thẩm Thanh Lan nhìn thấy canh là đã cảm thấy sợ.

Phó Hoành Dật bật cười, “Không thích uống thì cứ nói thẳng với ông nội là được, đừng cố ép mình.”

“Đó là tấm lòng của ông nội mà.” Thẩm Thanh Lan nói rằng.

“Không sao, để anh bảo dì Triệu mang canh lên phòng, anh sẽ uống giúp em.” Phó Hoành Dật nói.

Mắt Thẩm Thanh Lan sáng lên, như thế đúng là ý kiến hay.

Ngày hôm sau, Phó Hoành Dật liền đưa Thẩm Thanh Lan đến chỗ bác sĩ Chung. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Thẩm Thanh Lan, rồi lại cẩn thận chuẩn mạch, sau đó nhã nhặn nói, “Không có vấn đề gì lớn cả, ngày thường ăn uống chú ý cân bằng dinh dưỡng là được. Nhưng tình trạng sức khỏe của cháu hiện giờ không phải là lúc tốt nhất để mang thai, do vậy ngày thường nhớ chú ý nên cố gắng đừng để bị lạnh.”

Sau đó, bác sĩ lại dặn dò Phó Hoành Dật, “Trong ba tháng đầu không được sinh hoạt vợ chồng, biết chưa?”

Thẩm Thanh Lan lập tức đỏ mặt, rũ mắt xuống không nhìn ai. Phó Hoành Dật lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không ngại ngùng gì, “Được, bác sĩ Chung, ngoài những chuyện này ra thì bình thường còn cần chú ý điều gì nữa không?”

Bác sĩ Chung nói, Phó Hoành Dật chăm chú lắng nghe. Anh lấy giấy viết trong túi ra, “Được rồi, bác sĩ Chung nói tiếp đi.”

Thẩm Thanh Lan ngây người nhìn, không biết người này đã chuẩn bị những thứ đó từ lúc nào nữa. Bác sĩ Chung thì lại rất hiểu tâm trạng của người sắp làm ba, nên cố gắng liệt kê tỉ mỉ.

Ra khỏi phòng khám của bác sĩ Chung, Phó Hoành Dật liền lái xe đưa Thẩm Thanh Lan về nhà.

Sau khi Thẩm Thanh Lan có thai, ngoài chuyện trở nên ham ăn hơn thì cô còn ham ngủ, vừa lên xe đã ngủ ngay, đến khi về tới nhà vẫn chưa tỉnh. Phó Hoành Dật không định đánh thức cô dậy mà bế cô vào nhà.

“Ngủ rồi à?” Phó lão gia thấy vậy liền nhỏ giọng hỏi.

Phó Hoành Dật gật đầu, bế Thẩm Thanh Lan đặt lên giường, có lẽ do quá quen thuộc với mùi của Phó Hoành Dật nên Thẩm Thanh Lan không hề bị tỉnh giấc.

Vừa dém chăn cho Thẩm Thanh Lan xong thì điện thoại của cô trên đầu giường sáng lên, Phó Hoành Dật cầm lên nhìn thoáng qua, là một dãy số quốc tế không được lưu tên, Phó Hoành Dật do dự một chút rồi ấn nghe.

“Tiểu Thất, em đã suy nghĩ thế nào rồi? Trở về bên anh hay vẫn tiếp tục ở bên cạnh người đàn ông kia, sau đó trơ mắt nhìn đám bạn của mình chết hết?” Vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói khàn khàn khó nghe truyền đến từ đầu kia điện thoại, Phó Hoành Dật liền biến sắc.

Anh trầm giọng lên tiếng, “Allen.”

Allen hoàn toàn không ngờ Phó Hoành Dật lại là người nghe máy. Hắn hơi ngẩn ra trong chốc lát rồi lập tức lạnh lùng nói, “Thẩm Thanh Lan đâu?”

“Cô ấy đang ngủ, anh có chuyện gì có thể nói với tôi.” Phó Hoành Dật trả lời, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, cứ như không hề nghe thấy hắn ta vừa uy hϊếp Thẩm Thanh Lan.

Allen cười khẽ, “Phó Hoành Dật, mày đừng đắc ý, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Thẩm Thanh Lan quay lại bên cạnh tao thôi.”

Phó Hoành Dật nghe vậy cũng không nổi giận, có điều đáy mắt đã lạnh băng, “Mỏi mắt mong chờ.” Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Anh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhưng sâu trong mắt lại hiện lên sự đau lòng, anh đưa tay, vén mấy sợi tóc trên mặt Thẩm Thanh Lan qua một bên.

Cô ngốc này, vẫn âm thầm chịu đựng nhiều như vậy. Nhất định đây không phải là lần đầu Allen uy hϊếp cô, nhưng cô lại không nói với anh một lời.

Suy nghĩ một lúc, Phó Hoành Dật đứng lên, cầm điện thoại của Thẩm Thanh Lan rồi ra khỏi phòng ngủ. Anh đến phòng sách, tìm số điện thoại của Andrew trong máy Thẩm Thanh Lan.

Andre thấy số điện thoại của Thẩm Thanh Lan, liền nhận ngay, “Hi, An.”

“Tôi là Phó Hoành Dật.” Phó Hoành Dật Thẩm đè giọng nói.

Andrew đưa điện thoại di động ra xa tai rồi nhìn lại số, đúng là số của Thẩm Thanh Lan mà.

“Ồ, có chuyện gì sao?”

“Allen vừa gọi điện thoại cho Thanh Lan, tôi đã nghe máy, gần đây có phải các cậu đã gặp phải chuyện gì không?”

Andrew lập tức hiểu ra, nghiêm túc nói, “Allen đã nói gì vậy?”

Phó Hoành Dật thuật lại lời nói của Allen, Andrew nghe xong im lặng một lúc mới lên tiếng, “Chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình, anh chỉ cần bảo vệ An cẩn thận là được rồi.”

“Ừ, các cậu đều là bạn của Thanh Lan cả, nếu các cậu gặp chuyện gì thì e là cả đời này Thanh Lan cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”

Andrew gật đầu, “Tôi hiểu. Có thể Allen sẽ gây rối trong hôn lễ, đến lúc đó, chúng tôi sẽ tới tham dự rồi âm thầm lưu ý, bên anh...”

“Bên này tôi cũng sẽ đề phòng cẩn thận. Đúng rồi, báo cho các cậu một tin vui, Thanh Lan có thai rồi.”

Nói xong, Phó Hoành Dật liền cúp điện thoại, một lát sau Andrew mới hoàn hồn, nhìn điện thoại với vẻ mặt không thể tin được. Sicily thấy vậy thì rất lo lắng, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, “Andrew, sao vậy, An đã xảy ra chuyện gì sao?”

“An có thai.” Andrew trả lời, sau đó lập tức lao vào phòng tắm, để lại Sicily đang hoang mang.

Lúc Sicily hồi hồn thì liền nhìn sang Eden đang ngồi im lặng bên cạnh với vẻ mặt thông cảm. Thế này thì, Eden càng vô vọng hơn rồi, haizz...

Tuy nhiên, Eden lại không có biểu cảm khác lạ gì, ngoại trừ ánh mắt hơi u buồn.

Phó Hoành Dật trở lại phòng, nhìn Thẩm Thanh Lan đang ngủ say, đáy mắt toát lên vẻ ấm áp. Bất kể thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em và con, không để hai mẹ con chịu bất cứ thương tổn nào, dù là ai cũng không thể khiến em rời xa anh.