Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 236: Tiệc sinh nhật, cầu hôn

Thẩm Thanh Lan và Eden nói những lời này ở phòng khách, nên không lo rằng Daniel sẽ nghe thấy.

Nửa đêm, Kim Ân Hi quả nhiên phát sốt. Thẩm Thanh Lan và Eden gần như cả đêm không ngủ, mãi đến lúc trời sáng thì cơn sốt cao của cô mới đỡ hơn một chút.

Daniel ngủ ở phòng dành cho khách, lúc tỉnh dậy thì thấy Eden cũng ngủ trên giường của mình. Đầu óc đang rối loạn suốt một đêm của Daniel bỗng trở nên minh mẫn. Nhớ đến chuyện đêm qua, trong mắt anh đầy vẻ sợ hãi.

Thẩm Thanh Lan đang ngồi ngoài phòng khách đợi Daniel, cô buộc phải dặn dò anh về chuyện xảy ra đêm qua. Thấy anh ta, Thẩm Thanh Lan hơi lạnh lùng, từ tốn nói, “Daniel, anh vào đây với tôi.”

Daniel theo Thẩm Thanh Lan vào thư phòng, nhưng ngồi một bên không nói gì, rõ ràng vẫn chưa tiêu hóa được chuyện xảy ra đêm qua.

Thẩm Thanh Lan cũng không nói gì. Rất lâu sau đó, Daniel mới nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, bọn họ rốt cuộc là ai?”

Mặc dù anh không tận mắt chứng kiến việc Kim Ân Hi bị thương ra sao. Nhưng thông qua biểu hiện của mấy người bọn họ, anh biết rằng sự việc không hề đơn giản.

“Daniel, anh có tin tôi không?” Thẩm Thanh Lan cụp mắt xuống, khẽ nói.

“Thanh Lan, tôi đương nhiên là tin cô rồi. Chúng ta là bạn mà, đúng không?” Daniel trả lời không chút do dự.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan bỗng ẩn chứa tia ấm áp, khóe môi hơi cong lên, “Daniel, bọn họ là bạn tôi.”

Thẩm Thanh Lan và Daniel là đối tác, cũng là bạn bè, cô không muốn lừa dối anh ta.

“Tôi không thể tiết lộ với anh thân phận của bọn họ, điều này không hề có ích lợi gì với anh cả. Anh cũng không được nói với người khác rằng anh quen biết bọn họ. Nhưng tôi có thể đảm bảo, họ không hề có ý đồ gì xấu với anh cả.”

Daniel nghe vậy thì im lặng một lúc rồi mới gật đầu dưới cái nhìn của Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, tôi biết rồi, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, cũng sẽ quên luôn chuyện đêm qua.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười dịu dàng mà ấm áp, “Daniel, cảm ơn anh.”

Sự nghi hoặc trong lòng đã được giải tỏa, Daniel bèn ngồi xuống ghế, mặc dù sắc mặt vẫn trắng nhợt vì bị thiếu máu, nhưng tinh thần anh đã rất thoải mái.

“Thanh Lan, chuyện này chúng ta dừng ở đây thôi, đừng nhắc đến nữa. Bây giờ tôi muốn nói với cô một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Tháng bảy ở Sydney có một buổi triển lãm tranh, tôi mong cô có thể tham dự.”

“Vì sao?”

“Buổi triển lãm này năm năm mới tổ chức một lần, quy mô lớn nhất toàn cầu. Tuy lúc trước cô đã đạt giải nhất cuộc thi quốc tế, nhưng dù sao thì cũng đã qua một thời gian rồi. Tôi muốn nhân dịp này để quang bá tác phẩm của cô với quốc tế. Cô hiểu ý tôi không?”

Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên là hiểu, nên cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý với đề nghị của Daniel.

“Nếu cô không có ý kiến thì tôi đề nghị cô nên chọn tác phẩm ‘Cứu Rỗi’.”

“Không, tôi muốn dùng tác phẩm khác, sẽ đưa tác phẩm mới cho anh sau.” ‘Cứu Rỗi’ là tác phẩm có cảm xúc đột phát lúc đó của cô, cô không muốn mang nó ra buôn bán.

“Được, cô còn khoảng một tháng, sau một tháng nữa thì đưa tác phẩm của cô cho tôi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Nói chuyện công việc xong, Daniel lại nhìn Thẩm Thanh Lan với vẻ do dự.

“Sao thế?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh ta.

“Cô bạn kia của cô... không sao chứ?”

“Không sao rồi.”

“Tôi có thể vào thăm cô ấy không?”

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, ánh mắt nhìn anh ta chứa đựng vẻ tò mò, khiến Daniel càng lúc càng mất tự nhiên. Sau đó, cô mới gật đầu, “Được.”

“Daniel đứng dậy, “Vậy tôi vào xem cô ấy thế nào rồi.”

Nhìn bước chân vội vàng của Daniel, trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên niềm vui.

Kim Ân Hi tỉnh lại vào chập tối hôm đó. Vì chưa xác định được Thượng Nhã Uyển có an toàn hay không, nên sau khi bàn bạc, bọn họ liền quyết định để cô ở lại nhà Daniel trước đã, dĩ nhiên cả Eden cũng ở lại. Để tránh bị theo dõi, Thẩm Thanh Lan không sau đó hề trở lại đây thăm hai người.

Cô cho rằng có thể Hứa Nặc sẽ tìm cô. Nhưng mấy ngày sau, dù đã cố ý đi dạo bên ngoài nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn không hề thấy ai theo dõi cô.

Sau khi vết thương của Kim Ân Hi đỡ hơn, Eden liền đưa cô về biệt thự ở ngoại ô, dù sao điều kiện ở đó cũng tốt hơn ở đây nhiều.

“Ờ… cảm ơn anh chuyện tối hôm nọ.” Trước khi đi, Kim Ân Hi vẫn không quên cảm ơn Daniel. Mấy ngày qua, anh đối xử với cô rất tốt, rất tận tâm.

Cô vốn cho rằng người như Daniel sẽ sợ bọn họ, nhưng thái độ của anh lại nằm ngoài dự đoán của cô.

“Không cần cảm ơn, mọi người là bạn của Thanh Lan thì cũng coi như là bạn của tôi.” Nói xong, Daniel còn để ý sắc mặt tái nhợt của cô, “Cô cố gắng dưỡng thương cho tốt.”

Sau khi Kim Ân Hi đi rồi, Daniel tự dưng cảm thấy vô cớ buồn bã nhìn căn hộ trống trải, thở dài thườn thượt. Anh đi vào thư phòng, bắt đầu xử lý chuyện triển lãm tranh.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, tháng năm nhanh chóng kéo về. Hai ngày nữa là sinh nhật của Thẩm Thanh Lan, tin tức nhà họ Thẩm sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô lan truyền khắp thủ đô. Nhưng bữa tiệc này cũng không mời nhiều người, mà chỉ có mấy người thân thích và bạn bè. Ngay cả khách hàng quan trọng hợp tác với Thẩm Quân Dục cũng không được mời.

Vu Hiểu Huyên và Hàn Dịch cũng đã trở về. Ra nước ngoài chơi hơn hai mươi ngày, tâm trạng của cô đã đỡ hơn nhiều, ít nhất thì cô cũng đã cười nhiều hơn. Thêm vào đó, không biết đã có chuyện gì xảy ra, mà quan hệ của cô và Hàn Dịch đã thăng hoa hơn nhiều.

Thẩm Thanh Lan chú ý đến vẻ ỷ lại thấp thoáng trong ánh mắt Vu Hiểu Huyên khi nhìn Hàn Dịch, còn cả vẻ thiếu nữ e thẹn khi đang yêu, cô bèn trầm ngâm nhìn Hàn Dịch, lại thấy anh ta cười ma mị với cô.

Hàn Dịch không nói với Thẩm Thanh Lan rằng lần này bọn họ lên núi chơi đã gặp phải lở đất, suýt thì không về được nữa.

Thấy tâm trạng Vu Hiểu Huyên đã tốt hơn thì Thẩm Thanh Lan cũng yên lòng. Thật ra cô cũng không mấy hứng thú với bữa tiệc sinh nhật lần này. Nếu không phải Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật khăng khăng muốn tổ chức thì cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản với gia đình.

Để chuẩn bị cho sinh nhật của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật cũng xin nghỉ phép. Tháng sáu càng lúc càng đến gần, cũng có nghĩa là thời gian công tác ở thủ đô của anh cũng sắp hết.

Về cùng Phó Hoành Dật lần này còn có Cố Dương và Cố Khải. Cố Dương thì vẫn cà lơ phất phơ như trước, Cố Khải cũng vẫn là vẻ mặt lạnh tanh đó. Nhưng Thẩm Thanh Lan đã nhận ra sự thay đổi trong đôi mắt kiên nghị của họ, xem ra mấy tháng sống trong quân đội quả thật đã làm thay đổi họ rồi.

“Chị dâu, đã lâu không gặp, có phải chị thấy em càng lúc càng đẹp trai không?” Cố Dương ngồi trong phòng khách nhà họ Phó, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Lan thì cười tủm tỉm, kề sát tai Thẩm Thanh Lan hỏi tiếp, “Chị dâu, bao giờ chị dạy em đánh nhau?”

Thẩm Thanh Lan cười thản nhiên, “Đợi cậu đánh thắng Triệu Nguy đã rồi tính.”

Nụ cười của Cố Dương liền cứng đờ. Triệu Nguy kia chẳng khác gì rô bốt chiến đấu, từ bé đã đánh nhau để sinh tồn. Sau lần bị Thẩm Thanh Lan tẩn cho một trận thì Triệu Nguy có vẻ đã an phận được một thời gian, không đi khiêu chiến người khác nữa, luôn cố rèn luyện, đau đáu ham muốn khiêu chiến Thẩm Thanh Lan lần nữa. Nhưng sau đó vì Thẩm Thanh Lan không về quân đội nữa, nên cậu ta lại bắt đầu đi khiêu chiến khắp nơi.

Trước đây Cố Dương đã không đánh lại được cậu ta, bây giờ lại càng không cần phải nói, “Chị dâu, sao em đánh thắng tên quái vật kia được. Chị dạy em đi mà, ít nhất cũng đừng để em phải chịu thiệt thòi trước tên quái vật kia chứ!”

Nhưng Thẩm Thanh Lan chỉ cười tủm tỉm, không trả lời cậu ta.

***

Trong phòng tổng thống của một khách sạn năm sao nào đó ở thủ đô, Allen ngồi trên xe lăn, nhìn thành phố rực rỡ trong ánh đèn. Tiểu Thất, cuối cùng anh cũng đã đến đây rồi, nơi em được sinh ra và sinh sống.

Cửa phòng được mở ra, Hứa Nặc đi từ ngoài vào.

“Xử lý thế nào rồi?” Allen hờ hững hỏi.

Hứa Nặc rũ mắt xuống, “Chủ nhân, tiệc sinh nhật lần này bọn họ chỉ mời người thân và bạn bè, không hề có khách hàng hợp tác kinh doanh, nên… không lấy được thư mời.”

Allen quay lại nhìn Hứa Nặc với ánh mắt tàn độc. Tuy hắn ngửa đầu, nhưng khí thế này không hề giảm bớt chút nào, “Chỉ chút việc nhỏ đó mà làm cũng không xong thì cô được tích sự gì?”

Mặt Hứa Nặc trắng bệch, “Chủ nhân, tôi sẽ nghĩ cách khác. Xin ngài cho tôi thêm chút thời gian.”

Vẻ mặt của Allen cũng không dịu đi vì lời nói của cô ta, “Nhớ lấy, cô chỉ có thời gian một ngày. Trước bữa tiệc ngày mai, cô phải lấy được thư mời, bằng không thì cút về đi.”

Hứa Nặc biết rất rõ sau khi trở về thì cô ta sẽ gặp phải những gì. Sau nhiệm vụ thất bại vào năm ngoài thì khi cô ta trở về đã phải vào nơi đó, rồi suýt chút nữa đã phải bỏ mạng ở đấy luôn.

“Vâng.” Hứa Nặc cung kính đáp, lui ra khỏi phòng.

***

Hôm sau, mới sáng sớm mà Thẩm Thanh Lan đã thấy Phó Hoành Dật rời giường. Cô đi vào phòng bếp, ngắm nhìn anh nấu cơm.

Thấy cục bột trong tay Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Anh làm gì thế?”

Cố hít hà một hơi, trong không khí ngập tràn mùi nước gà, Phó Hoành Dật chẳng biết đang làm gì.

“Anh làm mì, em đi đánh răng rửa mặt trước đi, đợi lát nữa là được ăn rồi.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, về phòng ngủ đánh răng rửa mặt. Lúc cô thay đồ xong thì Phó Hoành Dật cũng vừa khéo ra khỏi bếp, trong tay bê một bát mì nóng hổi.

“Mau ăn đi, nhân lúc còn nóng.”

Thẩm Thanh Lan đến ngồi xuống, nhìn bát mì trên bàn. Nước dùng hầm gà, bên trên bát mì có một quả trứng trần, rắc vài lát hành, màu sắc bắt mắt.

Thẩm Thanh Lan cầm đũa lên thì mới thấy đây là mì trường thọ. Cô cắn một miếng, Phó Hoành Dật mỉm cười nhìn cô, “Có ngon không?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ngon ạ.”

“Ngon thì ăn hết đi, đừng để thừa.”

Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật qua làn hơi nước bốc lên mờ mờ, viền mắt cô cay cay. Cô bèn cười với anh rồi cúi đầu ăn mì. Còn anh chỉ lẳng lặng ngồi đó ngắm cô ăn.

“Anh ăn sáng rồi à?” Thấy Phó Hoành Dật không ăn, Thẩm thanh Lan bèn hỏi.

Phó Hoành Dật mỉm cười, “Lát nữa anh sẽ ăn.”

Thẩm Thanh Lan nhìn mì trong chén rồi bèn đẩy bát mì đến, “Cùng ăn đi.”

“Đây là mì trường thọ, em phải một mình ăn hết.”

Thẩm Thanh Lan kiên quyết, “Chúng ta cùng ăn.” Dù có sống thọ thật thì cũng phải cùng anh, sao có thể là một mình em được?

Phó Hoành Dật hiểu ý cô, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng, cúi đầu ăn một miếng.

Buổi sáng Thẩm Thanh Lan tuy không cảm thấy đói lắm, nhưng hôm nay cô lại ăn sạch bát mì đó.

Ăn mì xong, hai người mới về nhà họ Thẩm, trưa hôm nay sẽ ăn cơm ở đó. Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình đã đến từ sớm, dì Triệu vào phòng bếp giúp nấu cơm. Sở Vân Dung trông thấy Thẩm Thanh Lan thì lập tức đứng lên đi vào phòng bếp, chỉ một lát sau đã bê một cái bát đi ra. Thẩm Thanh Lan nhìn thử thì thấy lại là mì trường thọ.

“Thanh Lan, đây là mì mẹ đã cố ý dậy sớm làm cho con, con ăn thử đi.”

Thẩm Thanh Lan khó xử nhìn bát mì to đùng trước mặt. Lúc sáng cô vừa ăn một bát, bây giờ quả thật không ăn nổi nữa. Phó Hoành Dật bèn nhận lấy bát mì, “Mẹ, sáng nay con cũng đã nấu mì trường thọ cho cô ấy rồi, bọn con ăn xong mới về đây, có lẽ là bây giờ không ăn nổi nữa.”

Sở Vân Dung nghe vậy cũng không ép, “Vậy thì uống ít nước dùng cũng được.”

Thẩm Thanh Lan cầm thìa, múc nước trong bát uống một ngụm, “Ngon quá, con cảm ơn mẹ.”

Sở Vân Dung nghe vậy liền nở nụ cười.

Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật là phòng tiệc của một khách sạn năm sao. Thẩm Quân Dục đã sắp xếp từ trước, đợi ăn cơm xong, người tạo mẫu đã đứng trước cửa nhà. Thẩm Thanh Lan nhìn một loạt lễ phục trước mặt mà chỉ biết câm nín. Chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, đâu phải kết hôn, làm thế này có hơi quá không?

“Thanh Lan, em xem em thích bộ nào. Mấy bộ này đều do chính tay mẹ cẩn thận lựa chọn đấy, đẹp đúng không?”

“Bộ này đi.” Thẩm Thanh Lan nhìn thử, rồi lấy một bộ lễ phục màu xanh ngọc ra.

Thẩm Quân Dục nhìn bộ đồ cô chọn thì nhíu mày, lấy từ trong tay người tạo mẫu một bộ lễ phục màu trắng, chỗ tà áo điểm xuyết một đoá hoa hồng lớn, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.

“Hay là bộ này đi. Cậu thấy thế nào, Hoành Dật?” Thẩm Quân Dục quay sang hỏi Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật nghĩ đến việc cần làm hôm nay bèn gật đầu, “Bộ trong tay Quân Dục khá đẹp.”

Thẩm Thanh Lan không có ý kiến, chỉ là chọn quần áo thôi mà. Cô liền cầm bộ lễ phục này lên tầng thay.

Một người tạo mẫu và thợ trang điểm vội vàng chạy theo, mấy người còn lại thì chọn trang phục cho mọi người trong nhà.

“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Thẩm Quân Dục hỏi Phó Hoành Dật.

Ánh mắt Phó Hoành Dật có phần dịu dàng, anh mỉm cười gật đầu, “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Thẩm Quân Dục rất hài lòng. Chuông cửa vang lên, anh đi ra mở cửa thì thấy là Ôn Hề Dao.

“Chú, dì, ông, cô Phó, ông, cháu không đến muộn chứ?” Ôn Hề Dao chào mọi người.

“Không muộn không muộn, Hề Dao, qua đây ngồi đi.” Sở Vân Dung trông thấy Ôn Hề Dao thì vẫy tay gọi cô qua ngồi bên cạnh bà.

“Hề Dao, vết thương ở chân cháu đã lành chưa?”

“Không sao rồi ạ. Mà Thanh Lan đâu rồi ạ?”

“Nó đang trang điểm ở trên tầng, còn lâu mới xuống. Chuyện công ty cháu đã giải quyết xong chưa?”

“Xong rồi ạ.”

Trong một tháng qua, tin tức có người chết ở công trường xây dựng công trình số 3 của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa đã lan rộng ra, gây nên làn sóng dư luận. Người nhà nạn nhân vốn đã chuẩn bị thỏa hiệp vì thái độ mạnh mẽ của Ôn Hề Dao, còn cô cũng đã định đền bù phí tôn thất cho bọn họ, nhưng ai ngờ sau khi mọi chuyện sắp giải quyết xong thì người nhà nạn nhân lại thay đổi thái độ, kiên quyết đòi số tiền bồi thường kếch xù.

Ôn Hề Dao điều tra mới biết là do tập đoàn Lâm thị, đối thủ cạnh tranh của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa giở trò. Tập đoàn này chủ yếu kinh doanh dịch vụ khách sạn, nhưng cũng có liên quan đến bất động sản.

Tập đoàn Lâm Thị đã từng cạnh tranh hạng mục này nhưng không thành công, nên vẫn canh cánh trong lòng. Lần này có cơ hội, bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, bèn châm ngòi sau lưng, muốn thừa nước đυ.c thả câu để ít nhất cũng phải biến công trình số 3 của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa thành một nơi không hợp phong thủy, trở nên hoang phế.

Ngay lúc Ôn Hề Dao đang đau đầu không biết giải quyết thế nào, thì Thẩm Quân Dục lại đưa tài liệu và bằng chứng chân thực chứng minh cậu ấm Lâm Hạo của tập đoàn Lâm thị lái xe đâm chết người đến cho cô. Không chỉ thế, những việc xấu mà Lâm Hạo này gây ra còn nhiều vô số kể.

Ôn Hề Dao lấy được bằng chứng này liền giao cho phóng viên. Cậu ấm của tập đoàn Lâm thị ngay lập tức bị gièm pha, rồi bị cảnh sát bắt đi trong cùng ngày hôm đó. Còn Lâm lão gia vì để cứu con trai duy nhất, đã dùng hết mọi thủ đoạn để chạy vạy khắp nơi, nào còn sức mà chọc gậy bánh xe Tập đoàn quốc tế Tân Hòa nữa.

Không có tập đoàn Lâm Thị quấy rối nữa, Ôn Hề Dao giải quyết chuyện này dễ dàng hơn nhiều. Người nhà nạn nhân không được ai chỉ điểm bày mưu nữa, hơn nữa bọn họ vốn là đám chuyên bắt nạt kẻ yếu nhưng lại sợ mạnh. Thái độ của Ôn Hề Dao cứng rắn, bọn họ cũng không dám dở trò gì nữa.

Nhưng sau đó, Ôn Hề Dao vẫn cho bọn họ một số tiền bồi thường thỏa đáng. Dù gì cũng là một mạng người, cô thật sự không thể làm ngơ. Hơn nữa, trong số tiền bồi thường đó còn có một phần là tiền túi của cô. Bà cụ trong nhà nạn nhân biết chuyện này, còn đích thân tìm đến tận công ty để xin lỗi cô.

Tuy phía người nhà nạn nhân đã giải quyết xong, nhưng ảnh hưởng do chuyện này để lại thì không dễ dẹp như vậy. Trước mắt, Ôn Hề Dao vẫn chưa có cách nào giải quyết ổn thỏa ảnh hưởng xấu đó.

Sở Vân Dung nghe kể thì an ủi Ôn Hề Dao, “Về sau nếu có gặp chuyện thế này, cháu là thân con gái, đừng xông xáo ra trước. Lần này là con do may mắn, lần sau ai mà biết sẽ thế nào? Mà sao cái tính này của cháu giống Thanh Lan thế không biết.”

Ôn Hề Dao cười cười, người lớn dặn thì cô cứ nghe là được.

Lúc Thẩm Thanh Lan sửa soạn xong đi xuống thì mọi người cũng đã chuẩn bị xong. Nhìn cô ăn mặc lộng lẫy, hai cụ trong nhà đều rất hài lòng.

Thẩm lão gia và Phó lão gia cùng lấy hai bao lì xì ra đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cái này cho cháu.”

“Lan Lan, sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Thanh Lan nhận hai bao lì xì, sờ vào thì thấy đều là thẻ. Cô mỉm cười, cảm ơn hai cụ, “Cháu cảm ơn hai ông.”

Phó lão gia thật sự rất vui, nhưng Thẩm lão gia lại nghĩ đây là sinh nhật cuối cùng mà Thẩm Thanh Lan đón với tư cách con gái nhà họ Thẩm, thì trong lòng lại thấy xót xa.

Đây là đứa cháu gái ông yêu thương nhất. Sau đám cưới vào tháng chín tới này thì con bé sẽ thật sự trở thành con dâu nhà họ Phó rồi. Ánh mắt Thẩm lão gia nhìn Phó lão gia lại thêm phần bất mãn.

Phó lão gia vừa nhìn đã biết Thẩm lão gia nghĩ gì, bèn cười đắc chí, “Lão Thẩm, đừng trừng nữa, có trừng cũng không thay đổi được sự thật là Thanh Lan đã thành cháu dâu nhà họ Phó đâu.”

Thẩm lão gia hừ lạnh, Thẩm Thanh Lan thấy hai ông cụ lại bắt đầu đấu võ mồm thì chỉ mỉm cười.

Thẩm Quân Dục đi vào, đưa cho Thẩm Thanh Lan một chiếc chìa khóa xe, “Thanh Lan, anh trai không có gì tặng em, thôi thì tặng thêm một chiếc xe vậy.”

Thẩm Thanh Lan nhận lấy, nhìn thấy nó thì nhướng mày. Đây là mẫu xe thể thao số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có mười chiếc. Vậy mà Thẩm Quân Dục lại mua được một chiếc, có thể thấy anh đã tốn công rồi, “Cảm ơn anh.”

Thẩm Quân Dục muốn xoa đầu cô như thường ngày, nhưng nhìn mái tóc được làm cẩn thận của cô thì đành buông tay, “Lan Lan, sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, liếc thấy Ôn Hề Dao ngồi trên sô pha thì bèn kề sát tai Thẩm Quân Dục, “Sinh nhật chị Hề Dao là vào ngày 19 tháng sau, chị ấy rất thích đảo Bali.”

Thẩm Quân Dục đã biết trước sinh nhật của Ôn Hề Dao là ngày nào, nhưng chuyện Thẩm Thanh Lan nói đằng sau thì quả thật anh mới nghe lần đầu, “Anh biết rồi.”

Ôn Hề Dao tặng cho Thẩm Thanh Lan một chiếc vòng cổ kim cương được chế tác rất đẹp. Ngay cả người không bao giờ để tâm đến trang sức như Thẩm Thanh Lan mà lúc nhìn thấy cũng rất thích.

“Lần trước chị ra nước ngoài công tác, vô tình trông thấy nó trong một cửa hàng. Món này không phải của nhà thiết kế nổi tiếng nào, nhưng chị nghĩ có lẽ em sẽ thích.”

Quả thật Thẩm Thanh Lan rất thích món quà này, còn bảo Phó Hoành Dật đeo lên cổ cho cô.

Vợ chồng Thẩm Khiêm thì tặng cho con gái một căn hộ.

Phó Tĩnh Đình cũng chuẩn bị một hộp quà cho Thẩm Thanh Lan, bên trong là một chiếc vòng ngọc, “Thanh Lan, đây là đồ gia truyền của nhà họ Phó, chỉ truyền cho con dâu trong nhà. Vốn nên là mẹ Hoành Dật đưa cho cháu, nhưng… Bây giờ đành do cô đưa cho cháu vậy.”

Vòng ngọc màu xanh biếc, vân nước trông rất sang trọng. Trên thị trường, nó có giá khoảng vài trăm triệu NDT. Thẩm Thanh Lan cầm lấy, nhưng không đeo lên, “Cô, cháu sẽ giữ gìn thật tốt.”

Phó lão gia liền xua tay, “Để trong hộp làm gì? Thích thì đeo lên, ngọc phải đeo lên người thì mới có linh tính.”

“Vâng, ông nội.”

Lúc mọi người đang nói chuyện thì trước cửa liền xuất hiện ba người, là gia đình Thẩm Nhượng. Phó Tĩnh Đình trông thấy bọn họ thì nụ cười liền cứng lại, nhưng rất nhanh đã tự nhiên trở lại. Nhưng Phó lão gia thì lại lập tức nổi giận đùng đùng.

Thẩm Nhượng cũng không ngờ sẽ gặp phải Phó lão gia và Phó Tĩnh Đình ở nhà họ Thẩm. Hôm nay ông không định đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Thanh Lan, nên mới định đến sớm để tặng quà cho cô, ai ngờ vẫn gặp họ.

“Chú Phó, Tĩnh Đình.” Thẩm Nhượng xấu hổ chào hỏi.

Phó lão gia hừ lạnh, “Không dám.”

Thấy Lư Nhã Cầm đi theo sau lưng Thẩm Nhượng, mặt Phó lão gia lại càng khó coi hơn.

Phó Tĩnh Đình vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ, “Thẩm Nhượng, anh về lúc nào vậy?”

“Vừa về cách đây không lâu.”

Phó Tĩnh Đình nghĩ đến lần Thẩm lão gia nằm viện, nhưng không nói với nhà bọn họ thì liền hiểu ra. Chắc là Thẩm lão gia thấy gia đình Thẩm Nhượng về nên mới tức đến nỗi phải nằm viện.

Thẩm Nhượng biết gia đình bọn họ không thích hợp ở lại đây, nên tặng quà xong thì liền đi.

“Lão Phó…” Thẩm lão gia lên tiếng.

Phó lão gia xua tay, “Một người trả một người, hôm nay là sinh nhật Thanh Lan, chúng ta không nói chuyện này.”

“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Thẩm Quân Dục đến gọi, mọi người liền xuất phát đến khách sạn.

Vừa đến cửa khách sạn, Thẩm Thanh Lan đã thấy người nhà họ Sở.

“Dì.” Hạt Đậu Nhỏ thấy Thẩm Thanh Lan liền tụt xuống từ trên người Sở Vân Cẩn rồi chạy đến trước mặt cô.

Thẩm Thanh Lan mặc lễ phục, không thể ôm cậu bé như bình thường. Hạt Đậu Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô, “Dì, hôm nay dì thật xinh đẹp.”

Thẩm Thanh Lan mỉm cười, nhéo mặt cậu bé, “Hạo Hạo hôm nay cũng đẹp trai quá.”

“Thanh Lan.” Bùi Nhất Ninh đi qua bế Hạt Đậu Nhỏ lên.

“Chị, sao chị về rồi?”

“Ngày đặc biệt thế này, sao chị không về được.” Bùi Nhất Ninh nói đầy ẩn ý.

Thẩm Thanh Lan lại không nghe ra hàm ý của cô, chỉ cười cười, “Chỉ là sinh nhật thôi mà.”

Nhưng Bùi Nhất Ninh cũng chỉ cười, không nói gì.

Giang Thần Hi, Cố Dương, Cố Khải và Hàn Dịch đã đến. Cả Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cũng đến rồi.

Thẩm Thanh Lan thấy Vu Hiểu Huyên thì ôm cô một cái, vỗ vỗ lên lưng cô. Vu Hiểu Huyên cười nói, “Thanh Lan, tớ không sao.”

Hàn Dịch đứng bên cạnh Vu Hiểu Huyên. Thẩm Thanh Lan nhìn hai người đứng cạnh nhau thế này thì còn gì mà không hiểu, ánh mắt đầy vui vẻ.

Hôm nay chủ yếu là bạn bè thân thích của hai nhà Thẩm - Phó, còn có bạn bè của Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, thậm chí còn có cả mấy người Mục Liên Thành và Tiền Phi.

“Chị dâu, hôm nay chị đẹp quá.” Cố Dương chen vào, đến cạnh Thẩm Thanh Lan rồi nói với Phó Hoành Dật mặc comple đen ở cạnh cô, “Anh cả cũng tuấn tú lắm. Hai anh chị đúng là trai tài gái sắc.”

Phó Hoành Dật không tỏ vẻ gì, chỉ bình thản nhìn cậu ta.

Đêm nay, nụ cười vẫn luôn ở trên môi Thẩm Thanh Lan, khiến khí chất lạnh lùng của cô cũng dịu đi. Phó Hoành Dật đứng bên cạnh cô, nên trông cô lại càng giống con chim non nép vào người anh.

Daniel đến một mình, thấy Thẩm Thanh Lan thì gọi, “Ồ, Thanh Lan, đêm nay cô thực sự rất đẹp, trông hệt như một nàng công chúa vừa cao quý lại vừa nhã nhặn vậy. Nếu cô không có chồng rồi thì chắc chắn tôi sẽ điên cuồng theo đuổi cô mất. Công chúa xinh đẹp của tôi, tôi có thể hôn lên tay cô không?” Nói rồi, Daniel còn làm động tác như diễn kịch.

Thẩm Thanh Lan lườm anh ta. Daniel liền đứng thẳng dậy, cười ha ha, nhìn sang Phó Hoành Dật rồi nói, “Vừa rồi tôi đùa với Thanh Lan thôi, ngài Phó sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Phó Hoành Dật cười hòa nhã, “Trò đùa của ngài Daniel chẳng buồn cười gì cả.”

Cả người Daniel liền cứng đờ, “À… Thanh Lan, hình như tôi vừa thấy người quen, tôi qua chào hỏi một chút.” Nói rồi, anh ta liền chạy trối chết.

“Bà xã à, sao đêm nay em lại phải xinh đẹp thế chứ?”

Thẩm Thanh Lan câm nín nhìn anh.

Ở một nơi khác, Vu Hiểu Huyên nhận được một cuộc điện thoại liền chạy ra ngoài, một lát sau thì dẫn Andrew và Sicily vào.

Thẩm Thanh Lan thấy bọn họ thì âm thầm muốn đỡ trán.

“Cô Thẩm, lại gặp nhau rồi.” Andrew cười lịch thiệp.

Sicily đứng bên cạnh, giả vờ tò mò nhìn Thẩm Thanh Lan, “Xin chào, tôi là vợ chưa cưới của Andrew, tôi tên là Sicily. Lần đầu được gặp cô Thẩm, cô quả thật rất đẹp.”

Thẩm Thanh Lan để ý thấy vẻ dí dỏm trong mắt cô, bèn tiến lên ôm cô, rồi hỏi khẽ, “Sao hai người lại đến đây?”

Sicily cười cười, “Hôm nay là sinh nhật em, hiếm khi tổ chức party thế này, sao có thể thiếu bọn chị được.”

Nhưng Thẩm Thanh Lan biết bọn họ lo lắng hôm nay có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó. Sau chuyện đêm mưa lần đó, Hứa Nặc không xuất hiện thêm lần nào nữa, cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy.

Nhưng càng như thế thì bọn họ lại càng lo lắng. Theo như hiểu biết của bọn họ, nếu nghĩ theo chiều hướng của người kia thì hôm nay chắc chắn là một cơ hội tốt.

Dù Kim Ân Hi và Eden không xuất hiện ở bữa tiệc, nhưng bọn họ đang ở trong một căn phòng trên tầng, cùng quan sát từ camera.

“Eden, anh nghĩ hắn có xuất hiện không?” Vẻ mặt Kim Ân Hi đầy lo lắng.

Vẻ mặt Eden cũng nặng nề, anh nhìn về phía Phó Hoành Dật, mãi lâu không dời mắt, nghe Kim Ân Hi hỏi thì nói, “Nếu tôi là hắn, tôi nhất định sẽ chọn hôm nay.”

Lòng Kim Ân Hi chùng xuống, vì bị thương nên sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, dưới ánh đèn trông lại càng trắng bệch hơn.

Eden vỗ vai cô, “Ân Hi, đừng lo. Rồi tất cả sẽ tốt thôi. Như An nói rồi đấy, chúng ta đã có thể gϊếŧ hắn một lần thì sẽ có thể gϊếŧ lần thứ hai, hắn không đáng sợ như chúng ta nghĩ đâu.”

Kim Ân Hi nghe thế thì gật mạnh đầu, cố gắng không nghĩ đến người kia nữa.

***

Lúc này, trong tiệm cà phê dưới khách sạn, Phó Tĩnh Đình và Cố Bác Văn ngồi đối diện nhau. Cố Bác Văn bỏ một viên đường vào ly cà phê của bà: “Anh nhớ em thích uống cà phê nhiều đường một chút.”

Phó Tĩnh Đình không chạm vào ly cà phê kia, chỉ nhẹ nhàng nói với ông, “Cố Bác Văn, Thẩm Nhượng trở về rồi.”

Bàn tay đang khuấy ly cà phê của ông khựng lại. Ông buông ly xuống, vẫn cười dịu dàng, “Cậu ấy đã bỏ đi hơn hai mươi năm rồi.”

“Hai mươi lăm năm hai tháng ba ngày.”

Còn nhớ rõ đến từng ngày như vậy. Tĩnh Đình, em vẫn không quên được Thẩm Nhượng sao?

Đôi mắt Cố Bác Văn chợt ảm đạm, mắt ông rũ xuống, không thấy được vẻ đau lòng thoáng qua trong mắt Phó Tĩnh Đình.

“Em định thế nào?” Cố Bác Văn hỏi.

Phó Tĩnh Đình nhìn xuống đất, “Cố Bác Văn, em tưởng là em đã quên anh ấy, nhưng hôm nay gặp lại, em mới biết em vẫn còn thích anh ấy. Vì thế, anh đừng đợi em nữa, em nghĩ cả đời này em cũng sẽ không quên được anh ấy. Anh hoàn toàn không cần phải chờ một người phụ nữ không yêu anh.”

Cố Bác Văn cười khổ, là như thế sao? Chờ đợi hơn hai mươi năm, nhưng kết quả vẫn như thế sao?

“Tĩnh Đình, thích em là chuyện của anh, chờ em cũng là chuyện của anh. Có lẽ đến một ngày nào đó anh chờ mệt rồi sẽ không chờ nữa, em có thể sống những ngày tháng em mong muốn. Dù em vẫn muốn ở bên Thẩm Nhượng thì anh cũng sẽ chân thành chúc phúc.”

“Cố Bác Văn, anh cần gì phải như vậy.” Trong lòng Phó Tĩnh Đình tuy nhói đau, nhưng vẫn cố không để hiện lên mặt, vẻ mặt vẫn vô cảm, “Anh không cần phải tự mình chịu thiệt như thế.”

“Thật ra, anh hoàn toàn không cảm thấy hiện giờ anh phải chịu thiệt gì cả. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, anh lên trước đây.”

Phó Tĩnh Đình nhìn theo bóng lưng của Cố Bác Văn, rũ mắt xuống, trông thấy ly cà phê trước mặt thì nâng lên uống. Vị ngọt xen lẫn vị đắng lan ra trong miệng, thẩm thấu vào lòng bà, khiến viền mắt bà đỏ hoe.

Cố Bác Văn, anh sẽ không bao giờ biết trong lòng em, Thẩm Nhượng từ lâu đã chỉ còn là một người xa lạ, anh mới là người mà em để ý. Nhưng làm sao chúng ta có thể vượt qua rào cản kia bây giờ?

Nếu như... nếu như không có chuyện đó xảy ra thì thật tốt, phải chăng chúng ta cũng sẽ trở thành một đôi vợ chồng được người người hâm mộ? Chỉ tiếc là trên đời này không có nếu như!

Cố Bác Văn, kiếp này em có lỗi với anh. Nếu còn kiếp sau, em nhất định sẽ lấy anh, cùng anh sống một cuộc đời bình đạm, sinh con dưỡng cái, giặt giũ nấu nướng cho anh.

Phó Tĩnh Đình uống hết ly cà phê rồi mới đứng dậy đi vào phòng tiệc. Bà không thấy Cố Bác Văn đâu, chỉ có Cố Dương thấy bà thì đi đến, “Mẹ, vừa rồi mẹ nói gì với ba con thế?”

“Sao vậy?”

“Vừa rồi con đi toilet, hình như thấy ba đang khóc.” Cố Dương do dự nói. Thật ra cậu thấy Cố Bác Văn lau mắt, nhưng chẳng hiểu sao cậu vẫn cảm thấy là ông khóc.

Trái tim của Phó Tĩnh Đình như bị ai đâm một dao, trong mắt hiện vẻ đau đớn, “Chắc là con nhìn nhầm rồi.”

Cố Dương quan sát vẻ mặt của Phó Tĩnh Đình, thấy không có gì khác thường thì lắc đầu. Thôi được rồi, vấn đề của ba mẹ thì cứ để bọn họ tự giải quyết vậy.

“Chắc là con nhìn nhầm.”

Khách khứa đến đã đông đủ, đèn phòng tiệc bỗng tắt phụt, giai điệu quen thuộc vang lên trong bóng tối, “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật Thanh Lan...”

Trong ánh nến lấp lánh, một chiếc bánh sinh nhật cao chín tầng đã được Phó Hoành Dật đẩy đến bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhanh đến nỗi ngay cả cô cũng không biết anh đi lấy bánh từ lúc nào.

Ánh nến rọi lên khuôn mặt điển trai của Phó Hoành Dật, lúc này vẻ mặt anh rất dịu dàng, thâm tình nhìn cô, “Thanh Lan, sinh nhật vui vẻ!”

Nụ cười dịu dàng dần nở rộ trên môi Thẩm Thanh Lan, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Phó Hoành Dật đã quỳ một chân xuống, nâng tay cô lên. Dường như nhận ra anh định làm gì, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên hồi hộp.

Phó Hoành Dật ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Thanh Lan, lần đầu gặp em, em vẫn còn là một đứa trẻ bi bô tập nói, còn anh cũng chỉ là một cậu bé trẻ người non dạ. Anh nhìn em lớn lên từng ngày, em gọi anh là anh Phó, đi theo sau lưng anh, chập chững nắm tay áo anh tập đi. Lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, anh sẽ yêu cô bé đó. Lúc gặp lại nhau, em đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ thích cười xưa kia nữa. Vận mệnh đưa đẩy, anh lại kết hôn với em. Tuy bề ngoài em lạnh lùng, nhưng bên trong lại dịu dàng, lương thiện, tuy em cứ tỏ ra là kiên cường, không gì tổn hại được em, nhưng thật ra em lại nhạy cảm, yếu đuối. Nước mắt của em khiến anh đau, nụ cười của em khiến anh vui. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã coi nụ cười của em là mục đích sống cả đời này anh theo đuổi. Gặp em là lẽ tất nhiên trong cuộc đời, nhưng yêu em lại là điều bất ngờ tuyệt đẹp của đời anh. Cuộc đời này anh không còn mong ước gì hơn, chỉ muốn được sống cùng em đến già. Đến lúc tóc đã bạc, chúng ta có thể nắm tay nhau đi dưới trời chiều, ngắm hoàng hôn ngả về Tây. Thẩm Thanh Lan, anh yêu em. Em có bằng lòng lấy anh không?”