Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 230: Bất ngờ qua đời

Rời khỏi vườn hoa thì thời gian đã không còn sớm, Hàn Dịch liền đưa Vu Hiểu Huyên đến trường quay. Thấy Vu Hiểu Huyên bắt đầu quay phim, Hàn Dịch không rời đi ngay mà lại tìm một chỗ ngồi xuống.

Cảnh quay này của Vu Hiểu Huyên là một cảnh đánh nhau, cô diễn cùng một nam diễn viên, một trong những cảnh đó chính là Vu Hiểu Huyên co chân lên đá vào nửa người dưới của nam diễn viên kia một cái.

Mặc dù chỉ là diễn, nhưng nhìn nét mặt của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch vẫn có cảm giác bộ phận giữa hai chân đau đau, trong lòng anh thầm quyết định, sau này nhất định phải cẩn thận với cái chân của cô nhóc này.

“Hàn Dịch, giúp tôi tập thoại nhé.” Vừa kết thúc một cảnh xong, Vu Hiểu Huyên liền chạy tới, trong tay còn cầm kịch bản.

Hàn Dịch hoàn hồn, trả lời, “Được.”

Đang tập thoại, Hàn Dịch đột nhiên nghe bên tai có tiếng người la lên cẩn thận, anh lập tức ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mấy cái thùng xếp chồng dùng để làm đạo cụ bên cạnh đang đổ về phía bọn họ.

Hàn Dịch chỉ kịp ôm Vu Hiểu Huyên vào lòng, sau đó liền bị mấy cái thùng đó đè ngã xuống đất. Vu Hiểu Huyên ở trong lòng Hàn Dịch, nghe thấy rõ ràng một tiếng rên đau đớn.

Hiện trường lập tức hỗn loạn, đến khi nhân viên công tác dời mấy chiếc thùng ra, Hàn Dịch đã đau đớn đổ đầy mồ hôi, Vu Hiểu Huyên vẫn chưa thể hoàn hồn từ cơn khϊếp sợ vừa rồi. Thấy dáng vẻ Hàn Dịch, cô mới lập tức hoàn hồn, “Hàn Dịch, anh không sao chứ.”

Hàn Dịch không trả lời cô, hiện tại cả người anh đều đau đến mức thở không nổi. Vu Hiểu Huyên chực khóc, “Hàn Dịch, rốt cuộc anh làm sao vậy, anh nói gì đi chứ.”

Hàn Dịch mở mắt, nhìn thấy Vu Hiểu Huyên rưng rưng nước mắt, anh muốn cười một cái với Vu Hiểu Huyên nhưng lại cười không nổi, chỉ nhếch môi nói, “Tôi không sao, đừng khóc.”

Vu Hiểu Huyên vốn không muốn khóc, nhưng một dòng máu nóng ấm từ trên đầu Hàn Dịch chậm rãi chảy xuống, nhỏ lên mặt cô, Vu Hiểu Huyên đưa tay lau một cái, nhìn thấy vết máu đỏ tươi, nước mắt cứ thế không kìm nổi đua nhau trào ra.

“Hàn Dịch, anh đừng chết mà.”

Nhân viên y tế nhanh chóng đến, Vu Hiểu Huyên đi theo lên xe cứu thương, vận may của Hàn Dịch không tồi, cái thùng đập vào lưng anh, nhưng bởi vì là thùng đạo cụ nên bên trong trống rỗng, cho nên hoàn toàn không bị tổn thương đến nội tạng. Đầu anh bị cái thùng đập trúng nên bị rách một đoạn, kết quả kiểm tra não chỉ bị chấn động nhẹ.

Lúc Hàn Dịch tỉnh lại thì thấy Vu Hiểu Huyên đang dựa vào đầu giường, nắm tay anh, đôi mắt sưng như quả óc chó.

Hàn Dịch bất đắc dĩ cười cười, muốn rút tay về nhưng lại sợ cô giật mình tỉnh giấc, vì vậy cứ nằm im, lẳng lặng nhìn Vu Hiểu Huyên, đáy mắt Hàn Dịch tràn đầy ôn nhu.

“Hàn Dịch, anh tỉnh rồi.” Vu Hiểu Huyên mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Hàn Dịch, cô vui mừng nói.

Hàn Dịch gật đầu, nhưng cảm thấy đầu óc choáng váng, không chịu được mà nhắm mắt lại, Vu Hiểu Huyên hoảng hốt hỏi, “Hàn Dịch, anh làm sao vậy, khó chịu chỗ nào à?”

Hàn Dịch nhắm mắt, chờ cơn choáng váng này qua đi mới mở mắt ra, “Tôi không sao, đừng lo lắng.”

“Ai lo lắng cho anh.” Vu Hiểu Huyên mạnh miệng.

Hàn Dịch cười một tiếng, “Cô không lo thì sao mắt lại sưng như quả óc chó thế kia.”

“Đây là vì tôi ngủ không ngon nên mắt mới sưng thôi, nói thế nào đi nữa thì anh cũng vì cứu tôi mới phải nằm viện, tôi đâu thể bỏ mặc anh được.” Vu Hiểu Huyên giải thích.

Hàn Dịch tỉnh lại, bác sĩ liền tới kiểm tra nhưng phát hiện không có gì bất thường, nên vài ngày nữa là anh có thể xuất viện. Vu Hiểu Huyên định xuống dưới mua cho Hàn Dịch một bát cháo, nhưng nơi này là nước F, gần đây không chỗ nào bán cháo cả. Để mua bát cháo này, Vu Hiểu Huyên phải đặc biệt đón xe đến phố người Hoa.

Khi Vu Hiểu Huyên trở về đã là một tiếng sau, “Cô đi đâu vậy, không phải nói là đi mua đồ ăn sao?”

Hàn Dịch nhìn thấy Vu Hiểu Huyên về thì không khỏi dò hỏi, nơi này là nước ngoài, Vu Hiểu Huyên không quen ai ở đây cả, lỡ đi lạc thì phải làm sao?

Trên trán Vu Hiểu Huyên toát một lớp mồ hôi mỏng, cô giơ túi cháo trong tay lên, nói: “Còn không phải là đi mua đồ cho anh ăn sao.”

Hàn Dịch đã ngửi được mùi cháo quen thuộc nên không nói gì nữa, nhưng trong mắt lại nhộn nhạo nhu tình ấm áp.

“Bây giờ cả người tôi không có chút sức lực nào cả, cô đút cho tôi đi.” Hàn Dịch nhìn bát cháo trước mắt, không động đậy.

Vu Hiểu Huyên nhìn cánh tay lành lặn của Hàn Dịch một cái, “Vết thương của anh là ở trên đầu chứ có phải ở tay đâu.”

Hàn Dịch mặc kệ, nằm yên nhìn Vu Hiểu Huyên, Vu Hiểu Huyên thấy đầu Hàn Dịch quấn băng, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên giường Hàn Dịch, cam chịu số phận bắt đầu đút cho anh ăn, “Này, ăn đi.”

Hàn Dịch húp một ngụm cháo, “Mùi vị không tệ.”

“Đương nhiên rồi, đây là cháo mà tôi phải chạy đến mấy cửa tiệm mới mua được đấy.” Vu Hiểu Huyên có chút đắc ý.

Hàn Dịch ăn hết sạch bát cháo, Vu Hiểu Huyên vẫn không về, cô ngồi một bên xem mấy tấm ảnh chụp cảnh ở vườn hoa hôm nay Hàn Dịch đưa cô đến, đa phần đều là ảnh một mình cô, trong đó chỉ có một tấm Hàn Dịch chụp chung với cô.

Hàn Dịch ôm chặt vai cô, còn cô tựa trong lòng Hàn Dịch, nhìn vào màn ảnh cười rất ngọt ngào, trước mắt Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng Hàn Dịch kéo cô vào lòng, đỡ cái thùng kia thay cô.

“Hàn Dịch, tại sao lúc đó anh lại cứu tôi?” Vu Hiểu Huyên bỗng nhiên nhìn Hàn Dịch, nghiêm túc hỏi.

Hàn Dịch mỉm cười, trong ánh mắt đào hoa lóe lên những tia sáng nhỏ, cười tự giễu, “Thay vì đau lòng khi phải nhìn em bị thương thì chi bằng để người bị thương là anh, như vậy chí ít trái tim vẫn không sao.”

Vu Hiểu Huyên bỗng nói không nên lời, nhìn nụ cười tự giễu của Hàn Dịch, không biết tại sao trái tim cô lại đột nhiên đập liên hồi, “Hàn Dịch, có phải là anh thích tôi không?”

Cô buột miệng nói. Có điều vừa dứt lời, Vu Hiểu Huyên liền nhận ra mình vừa nói gì, gương mặt lập tức đỏ lên.

“Vừa rồi tôi chỉ nói vớ vẩn thôi, anh đừng xem là thật.” Vu Hiểu Huyên vội vàng đứng dậy định chạy trốn.

Hàn Dịch bật dậy, kéo lấy tay cô không cho cô đi, “Vu Hiểu Huyên, đúng là anh thích em, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình thích em từ lúc nào. Thấy em cười anh sẽ vui vẻ, thấy em buồn anh cũng sẽ buồn theo, thấy em nói cười với người đàn ông khác anh sẽ tức giận. Vu Hiểu Huyên, anh đúng là đã thích em đấy, em có thích anh không?”

Vu Hiểu Huyên, em có thích anh không?

Bên tai Vu Hiểu Huyên chỉ quanh quẩn một câu nói này, cô đưa lưng về phía Hàn Dịch nên Hàn Dịch thấy không rõ nét mặt của cô, Hàn Dịch quay người Vu Hiểu Huyên lại, nhưng cô chỉ cúi đầu.

“Vu Hiểu Huyên, em ngẩng đầu lên nhìn anh này.” Hàn Dịch dịu dàng dỗ dành.

Vu Hiểu Huyên vẫn không ngẩng đầu lên, mặt cô nóng ran, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, cô chưa bao giờ nghĩ tới Hàn Dịch sẽ nói thích cô.

Thấy Vu Hiểu Huyên không có bất kỳ phản ứng nào, lòng Hàn Dịch từ từ lạnh xuống rồi dần dần nguội lạnh, bàn tay đang cầm tay Vu Hiểu Huyên dần thả lỏng, cuối cùng buông thõng xuống, “Em không thích anh cũng không sao, em cứ coi như câu nói vừa rồi của anh chỉ là một câu nói đùa đi.”

Vu Hiểu Huyên vẫn cúi đầu, nghe vậy, cô liền xoay người rời đi. Đáy mắt Hàn Dịch thoáng nét cô đơn, quả nhiên là bản thân anh tự mình đa tình.

“Hàn Dịch, bây giờ tôi cũng không biết liệu mình có thích anh không, anh cho tôi chút thời gian để tôi suy nghĩ thật rõ ràng.” Ra đến cửa phòng bệnh, Vu Hiểu Huyên bỗng nói một câu, lọt vào tai Hàn Dịch lại tựa như tiếng nói của thiên thần, anh nhìn ra cửa phòng bệnh, chỉ thấy một góc áo của Vu Hiểu Huyên.

Khóe môi Hàn Dịch vểnh lên thật cao, cười tươi như một đứa trẻ.

Mấy ngày sau đó, mãi đến khi Hàn Dịch xuất viện Vu Hiểu Huyên cũng không xuất hiện ở phòng bệnh nữa, Hàn Dịch không kìm lòng được suy đoán có phải cô nhóc kia sau khi suy nghĩ kỹ đã phát hiện không thích mình, cho nên mới trốn tránh?

Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Dịch càng sốt ruột hơn, anh xuất viện sớm một ngày rồi trực tiếp chạy tới trường quay nhưng không thấy Vu Hiểu Huyên đâu. Hỏi cấp dưới mới biết, thì ra hai ngày trước gia đình Vu Hiểu Huyên xảy ra chuyện nên cô đã về nước.

Hàn Dịch gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên, nhưng điện thoại cô cứ luôn tắt máy, nên anh lại gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, “Chị dâu, chị có biết Hiểu Huyên đang ở đâu không?”

Không biết ở bên kia Thẩm Thanh Lan nói gì mà sắc mặt của Hàn Dịch lập tức thay đổi. Sau khi gác máy, anh liền lái xe đến thẳng sân bay, mua vé chuyến bay sớm nhất để trở về nước.

Khi Hàn Dịch vội vã chạy tới nhà họ Vu thì Thẩm Thanh Lan là người mở cửa, “Chị dâu, Hiểu Huyên đâu?”

Thẩm Thanh Lan chỉ về phía phòng của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch đi tới, gõ cửa một cái, “Vu Hiểu Huyên, anh đây, Anh là Hàn Dịch, em mở cửa đi.”

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

“Ngày hôm qua, sau khi trở về từ bệnh viện thì cô ấy liền nhốt mình trong phòng.” Thẩm Thanh Lan đứng phía sau anh, buồn rầu nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Vu Hiểu Huyên.

Hàn Dịch cảm thấy cổ họng mình khô khốc, “Sao ba mẹ của Hiểu Huyên lại đột nhiên...” Anh vừa nhận được tin, ba mẹ của Vu Hiểu Huyên đã qua đời trong một vụ tai nạn vào hai ngày trước, Vu Hiểu Huyên cũng không kịp gặp ba mẹ lần cuối.

“Là tai nạn giao thông, tài xế xe tải lái xe trong lúc say rượu.”

Hai ngày trước, cha của Vu Hiểu Huyên là Vu Vĩ chở vợ ra sân bay, định sang nước F thăm con gái. Kết quả là xe chạy đến nửa đường, trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì đột nhiên một chiếc xe tải lớn từ hướng ngược lại đâm thẳng vào xe của Vu Vĩ, xe của họ bị xe tải lớn đâm phải, Vu Vĩ và vợ tử vong tại chỗ.

Sau đó mới biết được, lúc đó tài xế xe tải lớn kia lái xe trong lúc say rượu.

Hàn Dịch vẫn biết Vu Hiểu Huyên có một gia đình rất hạnh phúc, tình cảm của ba mẹ cô rất đằm thắm, cũng rất thương yêu đứa con gái duy nhất này. Ba mẹ đột ngột qua đời là cú sốc khó có thể chấp nhận được đối với Vu Hiểu Huyên.

Thẩm Thanh Lan đưa một chiếc chìa khóa cho Hàn Dịch, “Anh vào xem cô ấy một chút đi.”

Hàn Dịch nhận lấy chìa khóa, mở cửa đi vào phòng.

Trong phòng, Vu Hiểu Huyên ngồi dưới đất, mặt vô cảm ôm di ảnh của ba mẹ trong lòng.

“Hiểu Huyên.” Hàn Dịch ngồi xổm xuống, nhỏ giọng gọi cô, nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Hàn Dịch ngồi xuống bên cạnh cô, dựa lưng vào tường.

“Hiểu Huyên, anh hiểu được tâm trạng của em, anh cũng từng mất đi người mà anh yêu thương nhất. Chắc em không biết được đâu, mẹ của anh đã mất lúc anh hai mươi tuổi, là bị nhân tình của ba anh làm tức chết.

Lúc đó anh đang ở nước ngoài du học, mãi cho đến khi từ nước ngoài trở về, anh thậm chí còn không thể gặp mặt mẹ anh lần cuối. Còn ba anh thì sao? Sau khi mẹ anh mất chưa được ba tháng thì ông ta đã vội vã đăng ký kết hôn với kẻ thứ ba đã làm mẹ anh tức chết, lại còn đưa người phụ nữ đó về nhà. Ông nội anh vì để xoa dịu bên nhà ngoại anh, bèn đuổi ba anh ra khỏi công ty, trước khi mất còn giao toàn bộ công ty cho anh quản lý. Ba anh vì muốn lấy lại công ty nên đã liên hợp với các cổ đông và nhân viên cấp cao trong công ty định đuổi anh ra khỏi công ty. Năm đó, anh chỉ mới hai mươi lăm tuổi.”

Hàn Dịch thấp giọng kể lại chuyện của mình, dù anh không biết Vu Hiểu Huyên có thể nghe được bao nhiêu.

“Thật ra ban đầu tình cảm của ba mẹ anh cũng rất tốt. Nhưng sau khi anh ra đời, bởi vì sinh non nên sức khỏe của anh rất yếu ớt, mẹ anh vì chăm sóc anh, đã dồn tất cả tinh lực lên người anh, không chú ý đến ba anh, ngay cả ba anh nɠɵạı ŧìиɧ cũng không biết. Từ nhỏ, anh đã sống trong một gia đình không hạnh phúc, thế nên so ra thì em may mắn hơn anh rất nhiều, ít nhất tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, rất yêu thương em. Còn anh, những người yêu thương anh đều đã rời bỏ anh mà đi rồi, chỉ có lại một đám người như hổ đói nhìn chằm chằm vào anh, lúc nào cũng chuẩn bị đá anh ra khỏi công ty, để ba ruột của anh thay thế anh.”

Ánh mắt Vu Hiểu Huyên bỗng chuyển động.

“Năm anh hai mươi lăm tuổi, bởi vì ba anh liên thủ với nhân viên cấp cao của công ty định bãi nhiệm anh. Anh liền đuổi rất nhiều người không phục mình ra khỏi công ty. Lần đó, tập đoàn Hàn thị đã tổn thất nhân lực trầm trọng, suýt chút nữa đã không chống đỡ nổi nữa. Khi ấy, anh thường xuyên không ngủ suốt nhiều đêm liên tiếp để có thể nghĩ ra cách tốt nhất cứu vãn công ty, nhưng ba anh lại muốn lợi dụng hôn nhân của anh. Ông ta bí mật xếp đặt cho anh một mối hôn sự, điều kiện chính là 10% cổ phần của công ty đối phương. Ha ha, chắc là đối với ông ta, tác dụng của anh chỉ là để đổi lấy tiền, trong khi đó ông ta cũng không thiếu tiền. Ông nội anh giao công ty cho anh, nhưng cũng để lại cho ông ta một khoản tiền kếch xù đủ để ông ta sống hết nửa đời sau. Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn cảm thấy không đủ.”

Hàn Dịch dừng một lúc không nói gì nữa. Nhớ tới khoảng thời gian đó, ngay cả khi anh đã không còn chút tình cảm gì với ba anh, nhưng trái tim vẫn cảm thấy đau nhói.

“Sau đó thì sao?” Vu Hiểu Huyên mở miệng hỏi bằng giọng khàn khàn.

Đáy mắt Hàn Dịch lập tức hiện vẻ vui mừng, “Sau đó anh cho vị hôn thê đó xem một trò hay, để cô ta tận mắt chứng kiến anh thân mật với một cô gái khác, thậm chí chuyện này còn lên trang đầu của các tạp chí giải trí. Cô ta bị mất mặt như vậy, tất nhiên cuộc hôn nhân này phải hủy bỏ, và danh tiếng của anh cũng được truyền đi từ đó.”

“Sau đó em có biết ba anh thế nào không? Anh lên kế hoạch hại tình yêu chân chính của ông ta dính vào bài bạc, thua sạch hết tài sản ông nội anh để lại cho ông ta, khiến bọn họ chỉ có thể nhìn sắc mặt của anh mà sống.”

“Vu Hiểu Huyên, anh là một người máu lạnh vô tình. Từ sau khi ông nội và mẹ anh qua đời thì trong lòng anh đã không còn thứ gọi là tình thân nữa. Anh căm hận thế giới này, từng phút từng giây, anh đều muốn hủy diệt tất cả, mãi cho đến khi em xuất hiện.”

“Anh cũng không biết mình đã thích em từ lúc nào. Lần đầu tiên gặp nhau là lúc em và chị dâu đi xem mắt, khi đó anh và Hoành Dật ngồi cách hai người không xa, lúc đó bọn anh đều chú ý chị dâu, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của em. Anh thậm chí còn không nhớ được dáng vẻ của em trông như thế nào. Sau đó chị dâu gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhận một thí sinh tham gia trong buổi tuyển chọn, kể từ đó anh mới chú ý đến em.”

“Nói thật, em không phải là mẫu người anh thích. Gương mặt em không đủ đẹp, vóc người em cũng không đủ nóng bỏng, ngay cả tính tình cũng không tốt, hoàn toàn giống một con mèo hoang nhỏ giương nanh múa vuốt, lại còn có chút ngốc nghếch, bị người khác hãm hại mà cũng không biết.”

“Thỉnh thoảng anh lại chú ý đến em, đến mức ngay cả trái tim mình bị đánh mất lúc nào cũng không biết, đến khi anh phát hiện ra thì em đã hoàn toàn tiến vào nơi này rồi.” Nói đến đây, Hàn Dịch cầm lấy tay của Vu Hiểu Huyên dán lên ngực mình, để cho Vu Hiểu Huyên cảm nhận được nhịp tim anh.

“Vu Hiểu Huyên, anh đã không còn một người thân nào trên thế giới này nữa rồi, em có muốn làm người thân của anh hay không? Anh biết quá khứ của mình không được sạch sẽ, nếu như anh biết trước có một ngày anh sẽ thích em, thì anh nhất định sẽ thủ thân như ngọc vì em. Quá khứ anh không có cách nào thay đổi được, nhưng tương lai anh sẽ chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em. Anh sẽ không để bi kịch của mẹ anh lặp lại với em. Anh sẽ cố gắng bù đắp, thay thế vị trí của ba mẹ em, khóc cùng em, cười cùng em, mang lại cho em mọi điều hạnh phúc mà em muốn, đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Cho nên, Vu Hiểu Huyên, em có bằng lòng để anh làm người thân của em, ở bên cạnh em cả đời không?”

Giọng nói của Hàn Dịch vô cùng dịu dàng, trầm thấp và rất nghiêm túc.

“Anh thật sự sẽ ở bên cạnh em cả đời sao?” Một lúc lâu sau, Vu Hiểu Huyên mới hỏi lại.

“Thật.” Hàn Dịch trả lời một cách chắc nịch.

“Hàn Dịch, ba mẹ của em đã mất rồi, bây giờ em không còn gì nữa rồi.” Vu Hiểu Huyên bật khóc, đây là lần đầu tiên cô khóc sau khi trở về từ bệnh viện.

Hàn Dịch ôm Vu Hiểu Huyên vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, “Không đâu, em còn có anh, sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc em, tuyệt đối không rời bỏ em, anh sẽ cho em một gia đình, chúng ta sẽ sinh một đứa bé, anh sẽ cho em một cuộc sống hoàn hảo như xưa.”

Vu Hiểu Huyên níu chặt áo của Hàn Dịch mà khóc òa. Thẩm Thanh Lan đứng ngoài cửa nhìn hai người đang cho nhau hơi ấm ở bên trong, rồi xoay người rời khỏi.

Đám tang của ba mẹ Vu Hiểu Huyên được tổ chức vào ba ngày sau. Trong ba ngày này, Hàn Dịch vẫn luôn ở bên cạnh Vu Hiểu Huyên, một bước cũng không rời, Vu Hiểu Huyên nói chuyện ít hơn trước rất nhiều, còn thường xuyên ngồi thẫn thờ một mình trong phòng, nhưng chí ít cô vẫn ăn chút đồ ăn.

Đám tang do Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng và cả Hàn Dịch phụ giúp lo liệu. Ngày đó cũng không có nhiều người tới viếng, ngoài nhóm Thẩm Thanh Lan, họ hàng nhà họ Vu ra thì cũng chỉ có người thân trong nhà. Trong toàn bộ quá trình, Hàn Dịch đều ở bên cạnh chăm sóc Vu Hiểu Huyên, thậm chí còn lấy thân phận con rể trong nhà ra tiếp khách.

Khi đám tang kết thúc thì trời đã tối, Hàn Dịch vừa đi tiễn một nhóm họ hàng thân thích đến khách sạn trở về thì thấy có mấy người trông khá quen mắt ngồi trong phòng khách nhà họ Vu. Anh nhớ hình như hôm nay họ đã từng xuất hiện trong đám tang.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ngồi bên cạnh Vu Hiểu Huyên, vẻ mặt đau thương, “Hiểu Huyên, chúng ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Cháu là con gái duy nhất của anh cả chị cả, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Trên mặt Vu Hiểu Huyên không hề có biểu cảm gì, mấy ngày qua, tâm trạng của cô vẫn cứ ở mức thấp nhất. Ba mẹ đột ngột qua đời, Vu Hiểu Huyên đã phải cứng rắn gắng gượng lắm mới có thể tỉnh táo để lo liệu đám tang của ba mẹ.

Người phụ nữ này là thím hai của Vu Hiểu Huyên. Thấy cô không có phản ứng gì, bà ta liền liếc chú hai của cô ở đối diện một cái, “Hiểu Huyên, thím biết sự ra đi của anh cả chị cả là một cú sốc rất lớn đối với cháu. Nhưng cháu còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, coi như cháu không vì mình cũng nên vì ba mẹ của cháu mà tỉnh táo lại đi.”

Cuối cùng Vu Hiểu Huyên cũng ngước mắt lên nhìn người phụ nữ kia, “Cảm ơn thím hai quan tâm, cháu rất khỏe.”

Chú hai nháy mắt với thím hai một cái, sau đó thím hai liền nói, “Hiểu Huyên, từ nay về sau cháu chính là con của thím và chú hai cháu. Chú thím sẽ yêu thương cháu như con ruột của mình. Sau này cháu cứ đến ở với chú thím đi, phòng thím cũng chuẩn bị cho cháu xong cả rồi, ngay sát phòng chị họ cháu, như thế hai chị em các cháu có thể làm bạn với nhau.”

Sau khi nghe những lời này, Vu Hiểu Huyên chỉ nhìn thím hai mà không nói gì. Chú hai liếc vợ, “Hiểu Huyên, thím hai cháu nói rất đúng, sau này cháu chính là con gái của chú thím. Ngày mai cháu hãy theo chú thím về nhà luôn đi, sau này cả cháu và công ty của ba cháu, chú hai đều sẽ chăm lo thật tốt. Đến khi nào cháu lấy chồng thì công ty này sẽ dùng làm quà cưới cho cháu.”

Cuối cùng Vu Hiểu Huyên cũng có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn chú hai của mình, “Chú hai, ba cháu vừa mới mất, chú đã nóng lòng muốn cướp công ty của ông ấy đến vậy sao? Sự chăm lo này của chú có phải quá khó coi rồi không?”

Sắc mặt chú hai tái mét, “Cái gì mà chú muốn cướp công ty của ba cháu chứ? Chú chỉ quản lý nó giúp cháu thôi, bây giờ cháu là ngôi sao lớn, làm sao có thời gian quản lý công ty? Công ty này là tâm huyết của ba cháu, chú không thể mở to mắt nhìn nó bị hủy được.”

Thím hai cũng gật đầu như giã tỏi, “Hiểu Huyên, cháu hiểu lầm rồi, chú thím không phải muốn cướp công ty của cháu. Công ty này là ba cháu để lại cho cháu, chú thím sao có thể giành? Chỉ là như chú hai cháu vừa nói đấy, chú thím chỉ quản lý giúp cháu một thời gian thôi, đến khi cháu lấy chồng thì nó sẽ là đồ cưới của cháu. Phụ nữ chúng ta lập gia đình, nếu không có chút đồ cưới theo mình thì sau này về nhà chồng sẽ bị bắt nạt đấy. Cháu là con gái duy nhất của anh cả chị cả, chú thím làm sao có thể nhẫn tâm để cháu bị người khác ức hϊếp được.”

“Ha ha, quản lý giúp?” Vu Hiểu Huyên cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chú hai và thím hai của mình, “Giao công ty cho hai người rồi, sau này cháu còn có thể lấy về được sao?”

Tính tình của chú thím hai mình thế nào, Vu Hiểu Huyên hiểu rất rõ. Trước đây khi ba cô còn sống, bọn họ đã nhòm ngó công ty nhà cô, thỉnh thoảng còn đến nhà xin ba cô cho chú hai vào công ty phụ giúp. Nếu không phải mẹ cô kiên quyết không đồng ý thì e rằng bây giờ chú hai đã vào công ty từ lâu rồi.

Cũng bởi vì như vậy nên gia đình chú hai rất ghét mẹ cô, bọn họ cho rằng nếu không phải do mẹ cô ngăn cản thì bọn họ vào được công ty rồi.

“Hiểu Huyên, cháu nói cái gì vậy? Chú thím là ruột thịt, là người thân duy nhất trên đời của cháu mà. Cháu nói như vậy chẳng phải đau lòng cho chú hai hay sao?” Chú hai tỏ ra buồn bã.

Sắc mặt của thím hai cũng rất khó coi, cứ Vu Hiểu Huyên đã làm bà ta đau lòng vậy.

“Ai nói trên đời này Hiểu Huyên không còn người thân nào, tôi không phải là người sao?” Giọng nói lạnh lùng của Hàn Dịch từ ngoài cửa truyền vào, chú thím hai đồng loại quay ra nhìn thì thấy chàng trai hôm nay ở đám tang.

Hàn Dịch luôn ở bên cạnh chăm sóc Hiểu Huyên trong suốt đám tang, nên tất nhiên hai người họ cũng biết.

“Cậu là ai?” Chú hai quan sát Hàn Dịch một lượt rồi hỏi.

Hàn Dịch đi đến ở chỗ Hiểu Huyên, ngồi xuống bên cạnh cô, “Tôi là bạn trai của Vu Hiểu Huyên, sau này sẽ là chồng của cô ấy, người nhà của cô ấy cũng chính là tôi.”

“Trước giờ Hiểu Huyên làm gì có bạn trai. Chàng trai trẻ, làm người nên thành thật một chút đi.” Chú hai nhướng một bên mắt lên, ra vẻ nghiêm túc nói.

Người như ông ta, Hàn Dịch đã gặp nhiều rồi. Anh cười một tiếng, nhưng ánh mắt không hề có nét gì là vui vẻ, “Chú hai nói vậy là đúng không rồi, bây giờ sự nghiệp của Hiểu Huyên đang trên đà phát triển nên mới không công bố chuyện tình cảm ra bên ngoài. Tôi là bạn trai của Hiểu Huyên, chuyện này ba mẹ Hiểu Huyên cũng biết. Hai người không biết chứng tỏ hai người có quan hệ không tốt với gia đình Hiểu Huyên.”

Sắc mặt chú hai tái xanh. Nhưng không đợi ông mở miệng, Hàn Dịch đã nói tiếp, “Vừa rồi hai người nói muốn đón Hiểu Huyên về nhà ở, tôi thấy chuyện này không cần đâu. Tôi là bạn trai Hiểu Huyên, cho nên sau này tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Nếu Hiểu Huyên không có thời gian quản lý công ty thì chúng tôi sẽ tìm người quản lý kinh doanh chuyên nghiệp về quản lý. Bọn họ là chuyên gia, dù sao cũng sẽ là tốt hơn những người không có chuyên môn như hai vị.”

Lời nói của anh không chút khách sáo, sắc mặt của hai vợ chồng chú thím hai rất khó coi. Nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hàn Dịch, bọn họ lại không thể phản bác lại câu nào, chỉ có thể nhìn Vu Hiểu Huyên, “Hiểu Huyên, cháu xem xem cháu đã tìm phải một người đàn ông thế nào? Những lời này là tiếng người sao? Chú hai lo lắng cho cháu là xuất phát từ tấm lòng, kết quả lại bị cậu ta nói thành hạng người không ra gì. Nếu bị truyền ra ngoài thì chú thím sao còn mặt mũi gặp ai nữa?”

“Nếu chú hai và thím hai không phải là hạng người như vậy thì đã không nhòm ngó công ty nhà cháu ngay khi ba mẹ cháu mới vừa qua đời rồi. Chú hai thím hai đi về đi, chuyện của công ty cũng không phiền chú thím nhọc lòng. Cháu sẽ tìm quản lý chuyên nghiệp xử lý, tuyệt đối sẽ không để tâm huyết của ba cháu bị hủy hoại như vậy đâu.”

Sắc mặt thím hai cứng đờ, cố gượng cười, “Hiểu Huyên à, dù sao người quản lý chuyên nghiệp cũng là người ngoài, làm sao để tâm tới công ty bằng người trong nhà được? Bình thường chú hai cháu cũng không có chuyện gì làm, cứ để chú ấy giúp cháu quản lý chút chuyện trong công ty. Cháu cũng không cần trả lương, như vậy cháu chẳng những sẽ tiết kiệm được tiền, mà lại còn yên tâm hơn không phải sao.”

Vu Hiểu Huyên ngước mắt nhìn thẳng vào thím hai, “Nói tới nói lui, chú hai thím hai vẫn muốn quản lý công ty nhà cháu phải không? Vậy cháu cũng không ngại nói thẳng cho chú thím biết, cho dù cháu có bán công ty thì cũng sẽ không giao công ty cho hai người đâu, chú thím vẫn nên từ bỏ ý định này đi. Đúng rồi, quên nói cho chú thím biết, ba cháu đã lập di chúc từ hai năm trước rồi. Sau khi ba mẹ cháu mất thì toàn bộ tài sản đều sẽ thuộc về cháu, cho dù chú thím có muốn cùng cháu ra tòa thì cũng không có chút cơ hội nào đâu.”

Chú hai trực tiếp sa sầm mặt, tức giận nhìn Vu Hiểu Huyên, “Vu Hiểu Huyên, tốt xấu gì chú cũng là chú hai ruột của cháu. Cháu dám ăn nói với trưởng bối của mình như vậy sao?”

Vu Hiểu Huyên không cam lòng yếu thế, “Chú vẫn còn biết mình là trưởng bối sao? Vậy chú còn nhớ ba tôi là anh ruột của chú không? Ba tôi vừa qua đời, vậy mà các người đã vội vàng muốn cướp công ty của ba tôi đến thế sao. Các người đừng quên, trước đây công ty này là do một tay ba tôi gây dựng nên, một xu các người cũng không góp vào, bây giờ còn muốn hớt tay trên, có phải cho rằng tôi là kẻ ngốc không?”

“Giỏi! Giỏi lắm! Vu Hiểu Huyên, nếu mày đã không biết điều như thế thì cứ chờ đó mà xem.” Chú hai giận dữ bỏ đi, thím hai cũng hung dữ lườm Hàn Dịch một cái rồi nhanh chóng đuổi theo.

Vu Hiểu Huyên kiệt quệ ngồi xụi lơ xuống sô-pha, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Hàn Dịch lo lắng nhìn cô, “Hiểu Huyên, em không sao chứ?”

Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch chằm chằm, khẽ nói, “Hàn Dịch, anh ôm em một cái đi. Em lạnh.”

Tim Hàn Dịch đau như bị ai cào xé, anh ôm thật chặt Vu Hiểu Huyên vào lòng, cảm nhận được sự run rẩy của cô, bèn nói, “Hiểu Huyên, đừng sợ, vừa rồi em rất dũng cảm. Sau này em hãy cứ dũng cảm, kiên cường như thế! Cho dù không dũng cảm cũng không sao, em còn có anh, em không phải đã đánh mất tất cả. Em hãy nhớ kỹ rằng bất kể sau cùng em có mất đi điều gì thì em vẫn còn có anh, tâm huyết của ba em anh sẽ thay em giữ gìn.”

Vu Hiểu Huyên gật đầu thật mạnh, vùi người vào lòng Hàn Dịch, không nói lời nào. Cô mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

“Hàn Dịch, bây giờ em chỉ còn có anh, anh tuyệt đối không được phản bội em.” Vu Hiểu Huyên run giọng.

Hàn Dịch cười khẽ, “Đồ ngốc, anh vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội em.”