Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 204: Ngài phó chu đáo

Lý Bác Minh đưa thực đơn cho Phương Đồng, cô xua tay: “Anh chọn đi, em không kén ăn.”

Lý Bác Minh cười cười, gọi vài món, trong đó có hơn một nửa là đồ Phương Đồng thích ăn. Dù sao cũng quen nhau từ bé, từng ăn cơm ở nhà Phương Đồng vài lần, đương nhiên anh biết cô ấy thích ăn gì.

Phương Đồng không chú ý tới điều này, vì trong lòng còn có chút bất an, Lý Bác Minh nhìn cô ấy: “Có phải gần đây mệt lắm không?”

Phương Đồng “a” lên, không nghe thấy lời anh ta nói: “Ngại quá, vừa rồi không tập trung, anh nói gì thế?”

Lý Bác Minh nhắc lại lần nữa, Phương Đồng lắc đầu: “Không hẳn, chắc là gần đây ngủ không ngon, nhìn em tiều tụy lắm đúng không?”

“Không phải tiều tụy, chỉ là ánh mắt em có vẻ mệt mỏi.”

Phương Đồng ngẩn ra, sau đó lại cười khổ, lẽ nào cô thể hiện rõ như vậy ư?

“Cãi nhau với bạn trai à?” Lý Bác Minh trêu.

“Không phải, do công việc có chút vấn đề nên đang nghĩ xem phải giải quyết thế nào thôi, cũng không có gì quan trọng đâu.” Phương Đồng giải thích. Thật ra Lý Bác Minh nói đúng, gần đây cô với Đinh Minh Huy thường xảy ra mâu thuẫn.

Lần trước Thẩm Quân Dục để cô đi theo mình đến bữa tiệc xã giao, công ty đồn đại chuyện cô và anh ấy rất cường điệu, vốn chuyện chỉ ở ban thư ký thôi, không hiểu sao lại đến tai Đinh Minh Huy.

Đinh Minh Huy tức giận, cho dù cô có giải thích thế nào thì anh ta cũng không quan tâm, điều này khiến cô rất bất lực. Quả thực cô không có quan hệ gì với Thẩm Quân Dục cả, tuy người đàn ông này đem lại cho cô cảm giác rất nguy hiểm, nhưng cô có thể nhận ra được Thẩm Quân Dục không có ý đó với mình.

Cô không phải người không lanh lợi, nếu có người để ý tới thì cô vẫn sẽ nhận ra, ví dụ như Lý Bác Minh này.

“Nếu công việc quá áp lực, không thích ứng nổi thì có thể nói với cấp trên, đừng hành hạ cơ thể mình.” Lý Bác Minh nói.

Phương Đồng gật đầu: “Em biết rồi, nhưng bây giờ vẫn còn chịu được.” Nếu thật sự là chuyện công việc thì tốt rồi.

Bữa ăn trôi qua trong yên lặng, dù Lý Bác Minh không chủ động mở lời thì Phương Đồng cũng không biết nên nói gì với anh ta.

“Cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh, em về công ty trước.” Phương Đồng đứng trước cửa nhà hàng, cười nói.

“Anh đưa em về nhé?”

“Không cần đâu, em đón xe cũng tiện.”

Lý Bác Minh cũng không miễn cưỡng, giúp cô ấy bắt một chiếc xe rồi trở về công ty.

Anh thích Phương Đồng, hơn nữa đã thích từ khi còn nhỏ. Anh tin Phương Đồng thông minh như thế sẽ nhận ra, nếu không phải bị ép quá mức thì cô ấy cũng sẽ cố gắng không bất hòa với anh.

Lý Bác Minh cười cười, anh cũng biết Phương Đồng đã có bạn trai, nhưng chỉ cần một ngày Phương Đồng còn chưa kết hôn, thì anh vẫn sẽ còn cơ hội, không phải sao?

Phương Đồng trở lại công ty, cô tới văn phòng của Thẩm Quân Dục báo cáo trước, sau đó mới trở về phòng làm việc của mình. Thấy cô ấy đi vào, phòng làm việc vốn đang sôi nổi, ngay lập tức yên lặng, mọi người đều vùi đầu vào đọc tài liệu, nhìn máy tính.

Phương Đồng vờ như không nhìn thấy, cô đến chỗ ngồi của mình, lấy một tập văn kiện ra xem, chẳng quan tâm tới lời xì xào bàn tán vo ve quanh tai mình.

“Ồ, Phương Đồng, cô vừa từ văn phòng của Tổng Giám đốc về đấy ư?” Đồng nghiệp A ở sát vách Phương Đồng hỏi nhỏ, ánh mắt chứa đầy vẻ nhiều chuyện.

Phương Đồng nhếch môi: “Cô không thấy tôi đi báo cáo công việc cho Tổng Giám đốc à? Chưa được ba phút đã ra rồi.” Giọng cô lạnh lùng, cô có thiện chí giúp người, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng đạp lên.

Đồng nghiệp A bĩu môi, ánh mắt hiện lên một tia hèn mọn, có gì hơn người chứ, cũng chỉ là đi cửa sau thôi.

Phương Đồng nhìn tài liệu trên bàn, rất lâu sau vẫn không lật sang trang khác. Trong lòng cô đều nghĩ đến Đinh Minh Huy, ánh mắt hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô không biết vì sao, từ sau khi đi công tác về thì vấn đề giữa cô và Đinh Minh Huy lại nhiều hơn. Cô vốn đến Quân Lan là để gần gũi với anh ta hơn, nhưng bây giờ hai người lại càng lúc càng xa, vậy cô đến đây có ý nghĩa gì chứ?

Bên tai là tiếng bàn tán của các đồng nghiệp, trước mắt là hình ảnh Đinh Minh Huy tức giận không thèm quan tâm, Phương Đồng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô rất muốn gọi cho Thẩm Thanh Lan, nhưng lại biết cô đã theo Phó Hoành Dật đến quân khu rồi, còn Vu Hiểu Huyên lại đang bận công việc. Vừa nghĩ như thế, cô liền nhận ra bên cạnh mình thậm chí chẳng có ai để tâm sự.

Phương Đồng cười khổ.

Tan tầm, Phương Đồng vô tình gặp Đinh Minh Huy ở dưới lầu, hình như là đang đợi ai, chẳng lẽ là đợi mình? Cô ấy vui vẻ đi đến chỗ Đinh Minh Huy.

Đúng là Đinh Minh Huy đang đợi cô ấy, thấy Phương Đồng tới, anh ta đi ra. Anh ta biết Phương Đồng có thể theo kịp, quả thật là cô ấy đang đi theo.

Đinh Minh Huy đi tới một góc yên tĩnh chờ Phương Đồng.

“Minh Huy, anh đang đợi em à? Sao không gọi cho em?” Nếu biết Đinh Minh Huy đợi, cô sẽ xuống sớm hơn.

Gương mặt Đinh Minh Huy không hề có nét cười, yên lặng nhìn Phương Đồng: “Đồng Đồng, em có còn yêu anh không?”

Ý gì đây?

“Đương nhiên là em yêu anh.” Phương Đồng khó hiểu.

“Nếu yêu anh thì từ chức đi, rời khỏi Quân Lan.”

Phương Đồng bất ngờ: “Vì sao?”

“Bây giờ lời đồn về em và Thẩm Quân Dục đã lan khắp công ty rồi, đó là do họ còn chưa biết em là bạn gái của anh, nếu như biết rồi, em nghĩ họ sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào đây?”

“Em đã giải thích với anh là em và Thẩm Quân Dục không hề có bất cứ quan hệ gì, anh vẫn không chịu tin em ư?” Phương Đồng thất vọng.

Đinh Minh Huy giải thích: “Không phải, Đồng Đồng, anh tin em, nhưng em có thể chắc chắn Thẩm Quân Dục không hề có chút tình cảm gì với em ư?”

“Hơn nữa em thấy đấy, người ở công ty đã bàn tán về em như thế nào rồi, dù em không quan tâm nhưng anh sẽ tức giận. Còn Thẩm Quân Dục kia, biết em chịu thiệt thòi nhưng lại không thèm làm sáng tỏ, người như vậy nhất định là nhân phẩm có vấn đề.” Đinh Minh Huy vẫn tiếp tục nói, không hề chú ý đến đôi mắt đang lạnh dần của Phương Đồng.

“Nói tới nói lui, anh vẫn không tin em. Đinh Minh Huy, trong mắt anh, Phương Đồng em là loại con gái gì, lẳиɠ ɭơ đàng điếm ư?”

Thấy Phương Đồng tức giận, Đinh Minh Huy luống cuống, hoảng loạn giải thích: “Đồng Đồng, không phải, anh không có ý đó. Anh tin em, chẳng qua là anh cảm thấy nếu Thẩm Quân Dục không chịu làm sáng tỏ tin đồn, vậy thì em rời khỏi công ty mới là cách tốt nhất.”

“Vậy anh có nghĩ tới nếu lúc này em rời khỏi công ty, thì sẽ chính là ngầm thừa nhận mình và Thẩm Quân Dục có gian tình? Tại sao em phải gánh tiếng oan này chứ?”

Đinh Minh Huy sửng sốt, đương nhiên anh ta biết đạo lý này, nhưng nếu Phương Đồng không rời khỏi đây, lỡ có người biết quan hệ giữa họ, vậy thì trong mắt người ở công ty, anh ta chỉ là rùa đội mũ xanh.

Anh ta biết mình có hơi ích kỷ, cũng có lỗi với Phương Đồng, thế nhưng anh ta có tiền đồ hơn cô ấy, anh ta có thể phát triển xa hơn Phương Đồng nếu ở công ty. Nếu cố gắng không ngừng, anh ta có thể mua nhà ở thủ đô, sau đó kết hôn với Phương Đồng, những chuyện anh ta làm đều vì tương lai của cả hai.

Đinh Minh Huy giải thích suy nghĩ của mình cho Phương Đồng, cô nghe xong mà thấy lòng lạnh dần.

“Đinh Minh Huy, em chợt nghĩ không biết anh có yêu em thật lòng không.” Phương Đồng yếu ớt nói.

“Đồng Đồng, sao em lại nghĩ như thế, đương nhiên là anh yêu em rồi, nếu không yêu em, anh cũng sẽ không nghĩ cho tương lai của chúng ta. Anh biết điều kiện nhà em tốt hơn anh, thậm chí ba mẹ em có thể mua cho em một căn nhà ở thủ đô. Nhưng Đồng Đồng à, anh hy vọng mình có thể đem tới hạnh phúc cho em, chứ không phải gia đình em.” Đinh Minh Huy nhìn vào mắt Phương Đồng, thâm tình nói.

Trong mắt anh ta đều tràn ngập vẻ yêu thương, nếu trước đây nhìn thấy như thế, Phương Đồng sẽ rất vui, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.

“Em sẽ không từ chức, em không muốn gánh cái oan này, nếu anh nghĩ em sẽ liên lụy tới anh, vậy chúng ta chia tay đi.” Phương Đồng mệt mỏi nói: “Đinh Minh Huy, gần đây em rất mệt, mệt muốn chết đi ấy, mỗi ngày đều phải đối mặt với những lời đồn nhảm, nói bóng nói gió của đồng nghiệp, đã thế anh lại không tin tưởng em như vậy.”

“Đồng Đồng, không phải anh không tin em, anh chỉ...” Quá quan tâm tới em thôi. Đinh Minh Huy muốn giải thích như thế, nhưng Phương Đồng đã xua tay. Bây giờ cô rất mệt, không muốn nghe giải thích.

“Anh đừng nói nữa, yêu thương là chuyện vui vẻ nhất đời người, nếu anh cảm thấy ở cùng em rất đau khổ, vậy không bằng chúng ta chia tay đi.”

Phương Đồng nói xong thì bỏ đi, Đinh Minh Huy ôm lấy cô ấy từ phía sau: “Đồng Đồng, anh không muốn chia tay, anh yêu em, rất rất yêu em, anh chỉ quá quan tâm em nên không thể chịu được những lời nhục mạ đó, chúng ta đừng chia tay có được không?” Giọng nói của anh ta tràn ngập sự hoảng loạn và van nài.

Phương Đồng đau xót, trong mối tình này, cô cũng cố gắng không kém gì Đinh Minh Huy, chỉ là bây giờ cô rất mệt mỏi. Dưới áp lực của cha mẹ, sự không tin tưởng của Đinh Minh Huy làm cả thể xác và tinh thần cô mệt mỏi cùng cực.

Cô đẩy cánh tay đang ôm lấy mình ra: “Chúng ta hãy cho nhau một khoảng thời gian yên tĩnh đi, suy nghĩ xem có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.”

Đinh Minh Huy muốn kéo cô ấy lại, nhưng cuối cùng vẫn nhìn Phương Đồng đi xa. Phương Đồng không chờ xe bus nữa mà bắt xe đi luôn.

Cô không về nhà mà đến trường, đi dạo trong khuôn viên, nhìn cảnh vật quen thuộc, lòng cô dần bình tĩnh trở lại. Thật ra ở ngôi trường này, mỗi nơi đều chứa đầy kỷ niệm của cô và Đinh Minh Huy, họ từng nắm tay nhau chậm rãi đi dạo trong sân, nghĩ về tương lai sau này.

Cô rất nghiêm túc với mối quan hệ này, cũng bằng lòng nắm tay Đinh Minh Huy đi đến cuối đời, nhưng bây giờ, đối mặt với áp lực cuộc sống, cô bỗng không biết mình nên tiếp tục bước đi thế nào.

“Đồng Đồng, con đi đâu thế, muộn thế này rồi mới về, gọi điện thì không nghe máy.” Vừa vào cửa, Phó Phương Hoa đã ra đón, bà ấy vẫn ở phòng khách chờ con gái về. Bà ấy gọi rất nhiều cuộc nhưng cô ấy đều không bắt máy, trong lòng bà lo lắng khôn nguôi.

Lúc này Phương Đồng mới nhớ ra mình để điện thoại ở chế độ rung, lấy ra xem thì thấy đều là cuộc gọi nhỡ của mẹ: “Xin lỗi, con vô tình để yên lặng, mấy hôm nay nhiều việc nên con tăng ca.”

“Ba đâu ạ?” Không thấy Phương Thừa Chí đâu, Phương Đồng hỏi.

“Ba lo con có chuyện nên đến công ty đón con rồi.” Phó Phương Hoa vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, mẹ phải gọi bảo ba con về mới được.”

“Đồng Đồng, con ăn cơm chưa?” Gọi điện xong, Phó Phương Hoa quan tâm hỏi.

Phương Đồng gật đầu: “Ăn rồi ạ.” Thật ra cô chưa ăn gì cả.

“Đồng Đồng, sao sắc mặt con xấu thế, có phải khó chịu ở đâu không?” Phó Phương Hoa thấy sắc mặt con gái kém, rất lo lắng.

“Không sao đâu mẹ, do làm việc mệt thôi, con ngủ một giấc là khỏe rồi, con đi lên trước, lúc nào ba về, mẹ nói xin lỗi ba giúp con nhé.”

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi, gì mà xin lỗi chứ. Mau tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Phó Phương Hoa đẩy con gái vào phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Phương Đồng tắm xong thì nằm trên giường nhìn trần nhà, mắt dại ra.

Lúc Phương Thừa Chí về thì thấy Phó Phương Hoa vẫn còn đang chờ mình: “Đồng Đồng đâu?”

Phó Phương Hoa chỉ chỉ vào phòng của Phương Đồng: “Mệt nên đi nghỉ rồi.”

Phương Thừa Chí gật đầu, không nói gì thêm, ông ấy không nói với vợ là lúc mình đến tập đoàn Quân Lan, bảo vệ nói Phương Đồng đã về từ sớm rồi, trong công ty không còn ai cả.

Nhân lúc Phó Phương Hoa rời đi, Phương Thừa Chí gõ cửa phòng con gái: “Đồng Đồng, con đã ngủ chưa?”

Phương Đồng còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng của ba mình thì đứng dậy mở cửa.

“Ba.”

Phương Thừa Chí nhìn con gái, vẻ mặt từ ái: “Ba có thể vào không?”

Phương Đồng để Phương Thừa Chí vào rồi đóng cửa: “Ba, con xin lỗi, hôm nay đã làm ba mẹ lo lắng.”

“Không sao đâu con, chỉ là Đồng Đồng này, sau này con không được như vậy nữa, lúc nãy mẹ con lo tới phát điên lên đấy.” Phương Thừa Chí nói, không hề có ý trách cứ.

“Con biết rồi ạ, sau này sẽ không như thế nữa đâu.”

“Đồng Đồng, có phải con có chuyện gì không?”

Phương Đồng sửng sốt, lắc đầu: “Không có ạ, con không sao.”

Phương Thừa Chí cười cười: “Đồng Đồng, tuy thời gian ba ở nhà không nhiều, nhưng ba vẫn hiểu tính con. Dạo gần đây con luôn mang vẻ mặt đầy tâm sự, nếu con muốn nói thì cứ coi ba như nơi trút bầu tâm sự, nếu không thì chờ con bằng lòng rồi nói với ba, được không?”

Phương Đồng cúi đầu không nói gì, Phương Thừa Chí thở dài, vuốt vuốt đầu Phương Đồng, đứng dậy định đi: “Đồng Đồng, nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ba.” Phương Đồng kéo ống tay áo của Phương Thừa Chí, khẽ gọi, Phương Thừa Chí lại ngồi xuống.

“Ba đây.”

“Ba, đối với một người đàn ông, thứ gì là quan trọng nhất?”

Phương Thừa Chí suy nghĩ một lúc, nhìn Phương Đồng: “Mỗi người đều có mục tiêu khác nhau, đối với ba thì đó là con và mẹ con, công việc cũng rất quan trọng.”

“Vậy nếu mẹ bị người ta nói xấu, ba có vì thế mà bảo mẹ rời khỏi công ty không?”

Phương Thừa Chí nghĩ một lúc thì hiểu ra: “Có phải cãi nhau với thằng bé đó không?”

Phương Đồng không phủ nhận: “Ba, ba còn chưa trả lời con mà.”

Phương Thừa Chí cười cười: “Đồng Đồng, nền tảng của tình yêu chính là sự tin tưởng.”

Phương Đồng hiểu, ánh mắt buồn bã. Đinh Minh Huy không tin tưởng cô, nên mới lựa chọn bảo cô từ chức.

“Đồng Đồng, ba biết gần đây mẹ quản con rất chặt, nhưng con cũng phải hiểu tấm lòng của người mẹ, bà ấy chỉ có con là con gái, tất nhiên là vì tốt cho con. Trong mắt ba mẹ, Lý Bác Minh thích hợp với con hơn Đinh Minh Huy, nhưng nếu con thật sự không thích Lý Bác Minh, vậy ba mẹ sẽ không ép con. Dù sao kết hôn cũng là chuyện cả đời, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất.”

“Cảm ơn ba.”

“Đồng Đồng, đừng quá để ý tới cái nhìn của người khác, chỉ cần con không thẹn với lòng là được rồi.” Trước khi rời đi, Phương Thừa Chí chợt dừng bước nói.

Thẩm Quân Dục đến tận tuần này mới biết về tin đồn giữa mình và Phương Đồng, anh ấy bận rất nhiều việc nên làm gì có thời gian để ý đến những tin đồn trong công ty, mà cũng không có ai dám nói trước mặt anh ấy cả. Nếu không phải tình cờ nghe thấy hai nữ nhân viên đang nói nhảm về anh ấy và Phương Đồng, chỉ sợ anh ấy còn chẳng hay biết gì.

“Tổng Giám đốc.” Hai nữ nhân viên vừa quay sang đã thấy Thẩm Quân Dục, sợ đến mất hồn, mặt trắng bệch. Bị người khác bắt gặp đang bàn tán sau lưng người ta cũng chẳng phải vấn đề lớn, nhưng nếu người đó là ông chủ của mình, vậy thì đừng mong thấy được mặt trời ngày mai.

Vẻ tươi cười nho nhã của Thẩm Quân Dục đã biến mất, anh ấy yên lặng nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi mời các cô tới đây không phải để nói chuyện tầm phào.”

Mặt hai nữ nhân viên tái nhợt, tuy Thẩm Quân Dục chỉ nói như thế rồi đi, nhưng vẫn khiến hai người sợ mất mật.

“Làm sao bây giờ, Tổng Giám đốc sẽ không đuổi việc chúng ta đấy chứ?” Ai biết lại xui tới mức bị Tổng Giám đốc nghe thấy chứ.

Người kia thắc mắc: “Chắc không đâu, lúc nãy Tổng Giám đốc đâu nói gì thêm.” Hơn nữa, bình thường Tổng Giám đốc là người ôn hòa như vậy, dù bàn tán chuyện riêng của ông chủ trong giờ làm việc là điều không nên, nhưng chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Hai người thấp thỏm quay về phòng làm việc, lo lắng hết một buổi chiều vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra, vừa định thở phào thì nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, bắt đầu từ ngày mai họ không cần tới làm nữa.

Thẩm Quân Dục trở về văn phòng thì gọi cho Phương Đồng, bảo cô ấy vào văn phòng của mình, lúc Phương Đồng đi vào thì Thẩm Quân Dục đang phê công văn.

“Tổng Giám đốc Thẩm.” Phương Đồng gọi, mấy ngày nay, nếu không phải là Thẩm Quân Dục gọi thì cô sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt anh ấy.

Thẩm Quân Dục ngẩng đầu nhìn cô ấy, huơ bút ý bảo cô ấy ngồi xuống.

Phương Đồng ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt lên đùi.

“Sao không nói với tôi chuyện cô phải chịu ấm ức trong công ty?” Thẩm Quân Dục hỏi.

Phương Đồng ngạc nhiên, đoán ra Thẩm Quân Dục đang nói chuyện gì.

“Người mới bị người cũ bắt nạt là chuyện dễ hiểu, tôi vốn nghĩ với tính cách của cô thì sẽ biết cách mà phản bác lại, xem ra là do tôi đánh giá cô quá cao rồi.”

Chiều nay, anh cố tình để trợ lý Dư Bân đi tìm hiểu tình hình trong phòng thư ký của Phương Đồng, không ngờ hỏi ra mới biết là có chuyện, nếu để Thanh Lan biết được, con bé sẽ nghĩ anh ấy bắt nạt bạn cô mất.

“Thật ra cũng không có gì đâu, tôi vẫn là một thực tập sinh, làm nhiều việc cũng nên thôi, coi như là học tập.” Tuy công việc nhiều, nhưng Phương Đồng vẫn có thể xử lý được.

“Vậy những lời đồn trong công ty thì sao? Cô không thể giải thích được, tại sao không nói cho tôi biết?” Những lời đồn như thế gây tổn thương rất lớn với một cô gái, huống hồ anh ấy còn biết bạn trai của Phương Đồng cũng đang làm việc ở tập đoàn Quân Lan.

Phương Đồng rũ mắt nhìn tay mình: “Chuyện như thế càng tô lại càng đen, dù có giải thích thì người ta cũng không tin, cần gì phải phí công chứ. Tôi không thẹn với lương tâm là được rồi.”

“Phương Đồng, cô có từng nghe qua câu này chưa?” Thẩm Quân Dục hỏi, Phương Đồng thắc mắc nhìn anh ấy.

“Người hiền bị người ép, ngựa hiền bị người cưỡi. Lương thiện rộng lượng là tốt, nhưng không có nghĩa là phải nhường nhịn hết thảy, quyền lợi của bản thân mình thì vẫn nên bảo vệ.”

Phương Đồng im lặng, cô tất nhiên hiểu những đạo lý này, chỉ là cô nghĩ mình có quan hệ với Thẩm Thanh Lan nên mới vào được tập đoàn Quân Lan, nếu còn cậy mạnh như thế thì người ta sẽ nói cô gà cậy gần chuồng, chó cậy gần nhà.

“Không muốn bị người khác nói mình dùng quan hệ, đi cửa sau, thì dùng thực lực để chứng minh đi.” Thẩm Quân Dục như nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, lạnh nhạt nói.

Phương Đồng gật đầu: “Tôi biết rồi, Tổng Giám đốc Thẩm.”

“Cô tự mình suy nghĩ lại cho kỹ, chỉ có cô mới có thể giúp được chính mình thôi.”

Phương Đồng đi rồi, Thẩm Quân Dục cười lắc đầu. Dù sao vẫn là tuổi trẻ, tuy thông minh nhưng vẫn chưa thể suy tính chu toàn được. Trước đó anh ấy nghe Thanh Lan ca ngợi Phương Đồng hết lời, bây giờ xem ra thì thông minh có thừa, nhưng giỏi giang thì chưa đủ.

Dù sao cũng là bạn của em gái mình, Thẩm Quân Dục không thể không quan tâm.

“Tổng Giám đốc Thẩm, trưa nay anh có hẹn với Tổng Giám đốc Ôn mới nhậm chức của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, sắp đến giờ rồi.” Dư Bân đi tới, nhắc nhở lịch trình của Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục đứng dậy, mặc áo vét vào, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện tôi giao đã làm xong chưa?”

Biết anh ấy đang nhắc tới chuyện gì, Dư Bân gật đầu: “Xong rồi, thứ đó sẽ được đưa đến đúng hẹn, không bị trễ đâu.”

Thẩm Quân Dục yên tâm.

“Tổng Giám đốc Thẩm, mời đi bên này.” Nhân viên phục vụ đưa Thẩm Quân Dục đến phòng bao, người anh ấy hẹn còn chưa tới. Tập đoàn quốc tế Tân Hòa là nơi hợp tác làm ăn quan trọng của Thẩm Quân Dục, trước giờ đều hợp tác rất vui vẻ. Chỉ là tuần trước, tổng giám đốc ở đó đã đến tuổi về hưu, nghe nói tổng giám đốc mới nhậm chức là người du học ở nước ngoài về, họ Ôn, không nắm rõ lý lịch, rất bí ẩn.

Nếu đã hợp tác lâu dài thì khi đối phương thay đổi người đứng đầu, dù sao cũng nên cùng ăn bữa cơm để thắt chút tình cảm. Thẩm Quân Dục không phải mới hẹn vị Tổng Giám đốc Ôn này lần đầu tiên, nhưng phải đến lần thứ ba đối phương mới đồng ý, đúng là lớn lối.

Thấy đã đến giờ hẹn mà đối phương vẫn chưa đến, Thẩm Quân Dục không sốt ruột, bình tĩnh ngồi uống trà.

“Tổng Giám đốc, có cần tôi gọi điện thoại hỏi xem không?” Dư Bân thấy thời gian trôi qua từng phút nên hỏi, Thẩm Quân Dục là người rất không thích kẻ không có khái niệm về thời gian.

“Đợi thêm năm phút nữa.” Thẩm Quân Dục nói.

Dư Bân nhìn đồng hồ, lại thêm năm phút nữa là nửa tiếng rồi.

“Đi thôi.” Thẩm Quân Dục đứng dậy, đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một thân hình yểu điệu xuất hiện ở cửa: “Xin lỗi, tôi tới muộn.” Ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, đây không phải là Ôn Hề Dao từng gặp ở thành phố Lâm thì là ai.

Thẩm Quân Dục nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhướng mày, bất ngờ: “Là cô.”

Ôn Hề Dao nhíu mày: “Tổng Giám đốc Thẩm rất bất ngờ khi gặp tôi sao?”

Thẩm Quân Dục lại ngồi xuống, nhìn đồng hồ đeo tay: “Khái niệm về thời gian của Tổng Giám đốc Ôn thật tệ, chẳng lẽ phong cách làm việc thường ngày của cô cũng như vậy ư?”

Ôn Hề Dao cắn răng, người đàn ông nhỏ mọn này, chuyện ở bữa tiệc lần trước mà còn nhớ tới giờ.

“Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Thẩm không biết đến muộn là đặc quyền của phụ nữ ư?” Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, thong thả ngồi xuống. Thực tế là cô cũng không thích đến muộn, chỉ là hôm nay có một vụ làm ăn rất quan trọng nên mới đến trễ.

Thẩm Quân Dục cười cười không nói gì, bây giờ người cũng đến rồi, anh ấy cũng không thể bỏ đi được.

“Không ngờ tân Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế lại là Tổng Giám đốc Ôn.” Dù sao Ôn Hề Dao cũng còn quá trẻ, quả thực nhìn thế nào cũng không thấy phù hợp với phong cách trước giờ của Tân Hòa quốc tế.

“Chắc Tổng Giám đốc Thẩm không ngờ nhỉ, tôi cũng không ngờ khi đến thủ đô làm việc, vị khách đầu tiên dùng bữa cùng lại là Tổng Giám đốc Thẩm.” Cô chỉ vừa đồng ý lời mời của Tân Hòa quốc tế, trước đây bận việc xã giao, mà lúc ở còn nước ngoài cũng làm gì có thời gian đáp ứng với người khác. Đương nhiên, cô không phủ nhận hai lần từ chối Thẩm Quân Dục là cố ý.

Ôn Hề Dao tốt nghiệp Học viện Thương nghiệp tại Harvard ở nước M, đã lấy được bằng MBA từ lâu, làm việc ở một công ty đầu tư ở nước M, làm đến vị trí quản lý cấp cao, năng lực là không thể nghi ngờ. Lần này, nếu không phải ba mẹ muốn cô về nước, ra sức khuyên bảo, chỉ sợ Ôn Hề Dao còn chưa trở về.

“Tổng Giám đốc Thẩm, Thanh Lan là em gái anh à?” Ôn Hề Dao hỏi.

“Cô biết em gái tôi?” Thẩm Quân Dục kinh ngạc, có vẻ khá bất ngờ.

“Cô ấy là đàn em của tôi ở Đại học B, lần trước có gặp nhau ở thành phố Lâm, tôi chỉ không ngờ hai người lại là anh em.” Ôn Hề Dao hứng thú nói, tính cách của hai anh em này đúng là khác nhau quá lớn. Thanh Lan ôn hòa dễ gần như thế, sao lại có một người anh trai tính tình tệ hại, thù dai như vậy.

Đương nhiên là Thẩm Quân Dục không biết ấn tượng của Ôn Hề Dao về mình, chờ sau này Ôn Hề Dao vui vẻ nói cho Thẩm Quân Dục nghe, anh ấy mới kêu oan.

Biết cô ấy là bạn của Thanh Lan, ấn tượng của anh về Ôn Hề Dao tăng lên đáng kể.

Tuy trước kia đã xảy ra chuyện không hay, nhưng dù sao đều là người trưởng thành, sau này còn hợp tác với nhau, nên hai người lựa chọn quên đi những chuyện không vui đó, bữa cơm này thật ra cả khách và chủ đều vui vẻ.

“Tổng Giám đốc Ôn, cô không lái xe sao?” Rời khỏi nhà hàng, thấy Ôn Hề Dao đứng ở ven đường, Thẩm Quân Dục hỏi.

Ôn Hề Dao cười ngại: “Xe của tôi được đưa đi bảo dưỡng rồi, vừa rồi phải bắt xe tới.”

Thẩm Quân Dục nhếch mày: “Nếu Tổng Giám đốc Ôn không ngại thì có thể ngồi xe của tôi.”

“Vậy, cảm ơn anh.” Ôn Hề Dao thành thật đáp.

Thẩm Quân Dục đưa Ôn Hề Dao quay về công ty, Dư Bân đã bắt xe về trước.

“Đúng rồi, không biết lúc nào Thanh Lan mới rảnh, tôi muốn hẹn em ấy dùng cơm.” Ôn Hề Dao nói.

“Lan Lan theo Hoành Dật đến quân đội rồi, bây giờ không có nhà.” Thẩm Quân Dục nói: “Tổng Giám đốc Ôn và Thanh Lan rất thân nhau?”

“Cũng coi là thân, tôi quen Thanh Lan ở trường, nhưng sau đó thì tôi ra nước ngoài, nhiều năm không về nên không còn liên lạc nhiều nữa. Lần trước tình cờ gặp ở thành phố Lâm mới liên lạc lại với nhau.” Ôn Hề Dao giải thích.

“Tổng Giám đốc Ôn là người nơi nào?” Trong xe im lặng, Thẩm Quân Dục không quen, chủ động lên tiếng.

“Thành phố Hải.”

Thành phố Hải? Thẩm Quân Dục nghiền ngẫm: “Nhà họ Ôn ở thành phố Hải với Tổng Giám đốc Ôn là?”

“Tôi chính là người nhà họ Ôn ở thành phố Hải, Ôn Bính Xuyên là ba tôi.”

Thẩm Quân Dục hiểu ra, thảo nào lần trước gặp Ôn Hề Dao trong nhà họ Chu ở thành phố Lâm, hóa ra cô ấy là con gái Ôn Bính Xuyên.

Ôn Bính Xuyên là nhân vật đứng đầu thành phố Hải, năm đó khi ông nội và ba anh đến học ở trường quân đội, chỉ là một người tòng quân, một người đã chính thức từ lâu, anh ấy cũng từng nghe ba mình nhắc về người này, nên cũng biết một ít.

“Sao Tổng Giám đốc Ôn lại một mình đến thủ đô làm việc?”

Thủ đô và thành phố Hải xa nhau như vậy, một Bắc một Nam, cách nhau hơn nửa nước Z.

“Tân Hoà quốc tế đã có lời mời từ lúc tôi còn ở nước M, lần này dù sao cũng muốn về nước liền chấp nhận lời mời của họ.” Bị Thẩm Quân Dục hỏi từng vấn đề như vậy, nhưng Ôn Hề Dao lại không hề mất kiên nhẫn, vừa hay tránh phải ngượng ngùng khi ở cùng nhau.

“Hình như Tổng Giám đốc Thẩm rất tò mò về tôi?” Ôn Hề Dao nhướng mi cười nói.

Thẩm Quân Dục khựng lại: “Chỉ là cảm thấy Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế trẻ như vậy nên có chút tò mò thôi.” Anh nói bóng gió, nếu cô không phải Tổng Giám đốc của Tân Hòa quốc tế thì tôi cũng lười quan tâm tới chuyện của cô.

Ôn Hề Dao bĩu môi, người đàn ông này đúng là không để mình chịu thiệt chút nào.

“Nhưng mà chuyện lần trước vẫn phải cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm giúp giải vây.”

Thẩm Quân Dục cười cười: “Có thể giúp được Tổng Giám đốc Ôn là vinh hạnh của tôi. Chỉ là, hy vọng lần sau có thể đổi thành cách khác hay hơn.”

Ôn Hề Dao đen mặt, gã đàn ông trứng thối này, cho anh chút màu maf anh đã muốn mở phường nhuộm rồi, được một tấc lại muốn tiến một thước là đây chứ đâu.

Ôn Hề Dao cười nhạt: “Tổng Giám đốc Thẩm luôn không khách sáo như vậy sao?”

“Tùy người mà thể hiện.” Thẩm Quân Dục bình tĩnh đáp trả.

Ôn Hề Dao cười ha hả, quyết định không so đo với người đàn ông này nữa. Tên này không chỉ keo kiệt mà còn độc địa, đúng là tiếc cho gương mặt nho nhã của anh ta mà. Cô thầm thấy tiếc, Thanh Lan là cô gái tốt như thế, sao lại có người anh trai như vậy chứ, đáng tiếc, đáng tiếc.

Đến công ty, Ôn Hề Dao nói cảm ơn qua loa, sau đó đi một mạch mà không thèm ngoái lại.

Thẩm Quân Dục bật cười, lắc đầu. Hôm nay đúng là mất phong độ mà, không ngờ mình lại đi tính toán với một người phụ nữ.

***

Lúc Phó Hoành Dật trở lại, không thấy Thẩm Thanh Lan ở ban công đâu, bình thường cô thích ngồi đó vẽ vời.

Vào phòng ngủ, lúc này anh mới thấy Thẩm Thanh Lan nằm trên giường nhăn mặt, trông không khỏe lắm, Phó Hoành Dật lo lắng: “Thanh Lan, không khỏe ở đâu à?”

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, muốn đứng dậy, nhưng luồng nhiệt nóng tuôn ra bên dưới khiến động tác của cô khựng lại, Phó Hoành Dật sốt ruột: “Thanh Lan, em sao thế, có phải bị ốm không?”

Trán Thẩm Thanh Lan nhuốm đầy mồ hôi, mặt cũng tái nhợt, anh đi tới ôm lấy Thẩm Thanh Lan: “Đi nào, chúng ta tới bệnh viện.”

Thẩm Thanh Lan kéo anh: “Không sao, không cần đi bệnh viện đâu, chỉ là em... ngày đó tới.” Giọng nói phía sau yếu ớt, Phó Hoành Dật mới thả lỏng một chút, không phải bị bệnh là anh yên tâm rồi.

Phó Hoành Dật biết Thẩm Thanh Lan thường đau bụng kinh, trước kia anh có chuẩn bị sẵn cho cô những thứ cần thiết như túi chườm nóng, nước đường đỏ, nhưng sao lần này lại đến sớm một tuần?

“Uống nước đường đỏ chưa?” Phó Hoành Dật ngồi bên giường, dịu dàng hỏi, sờ bàn tay lành lạnh của cô. Uống thuốc Đông y một tháng rồi mà cơ thể cô cũng không cải thiện là bao.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, lúc sáng ngủ dậy cô đã thấy khó chịu, sau đó vì buổi trưa Phó Hoành Dật có việc nên không ăn cơm cùng nên cô nằm trên giường mãi.

Phó Hoành Dật đứng dậy, lấy túi chườm nóng trong tủ ra sạc điện, lúc trước anh mua là để dùng vào lúc này.

Túi chườm cần phải sạc một lúc, Phó Hoành Dật ngồi bên giường, dùng bàn tay to đặt lên bụng Thẩm Thanh Lan xoa nhẹ, lòng bàn tay anh khô ráo và ấm áp, lực xoa vừa phải, Thẩm Thanh Lan thấy cơn đau của mình hình như đã đỡ hơn.

“Uống nhiều thuốc thế mà không đỡ hơn chút nào sao?” Phó Hoành Dật nhíu mày, anh đã thử thuốc Đông y một lần, đúng là rất đắng, nếu không có tác dụng thì không uống còn hơn, chẳng cần phải hành hạ bản thân như thế.

“Vẫn có hiệu quả, chỉ là thời gian ngắn nên chưa thấy rõ mà thôi.” Giống như lần này ra nhiều hơn trước kia.

Phó Hoành Dật đứng dậy bỏ túi chườm vào chăn, đặt lên bụng cô. Bên ngoài túi chườm có bọc một lớp lông nên không lo làm cô bị bỏng: “Em nằm nghỉ một lát, anh đi nấu nước đường đỏ.”

Thẩm Thanh Lan nhìn bóng lưng Phó Hoành Dật, khóe miệng tạo thành nụ cười nhẹ, người đàn ông này rất biết cách chăm sóc người khác.

Biết cô tới ngày, Phó Hoành Dật đoán cô còn chưa ăn gì, nghĩ một lúc, anh lấy đồ ra bắt đầu nấu cơm.

Thẩm Thanh Lan uống nước đường đỏ xong thì nằm trên giường một lúc, sau đó thì dậy, nhìn bóng dáng Phó Hoành Dật bận rộn trong nhà bếp, nhẹ cười: “Phó Hoành Dật, có ai nói với anh rằng, làm người phụ nữ của anh rất hạnh phúc chưa.”

Phó Hoành Dật nghe thế thì cười khẽ, nhìn cô: “Em có hạnh phúc không?”

Thẩm Thanh Lan nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: “Em rất hạnh phúc.”

Phó Hoành Dật cười dịu dàng: “Trong này khói dầu nhiều, em đừng vào, tới phòng ăn ngồi đi, sắp được ăn rồi.”

Thẩm Thanh Lan nghe lời, vừa uống nước đường nên bụng rất ấm, người cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Cô thầm buồn cười vì bản thân trở nên yếu ớt, trước đây lúc tới tháng không có những thứ này cô cũng có thể sống tốt, bây giờ lại...

Phó Hoành Dật nấu mấy món nhẹ, đều hợp khẩu vị của Thẩm Thanh Lan: “Cơm nước xong anh đưa em đến gặp bác sĩ Chung một chuyến, hỏi xem bà ấy có cách nào giảm đau không.”

“Không cần rườm rà thế đâu, thật ra đã tốt hơn trước kia nhiều rồi, thuốc vẫn có hiệu quả.” Nếu chỉ vì thế mà tới gặp bác sĩ Chung, Thẩm Thanh Lan nghĩ bà ấy sẽ cười mình mất.

Sau khi ăn xong, Phó Hoành Dật không đưa cô đến bệnh viện mà gọi cho bác sĩ Chung, hỏi xem có cách nào giảm đau bụng kinh không. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, còn những câu hỏi tỉ mỉ kia, Thẩm Thanh Lan quay mặt đi, ánh mắt đong đầy nét cười dịu dàng.