Phương Đồng không quan tâm, nhún vai gặm táo, táo nhà Thanh Lan ngon thật, không biết mua ở đâu, khi nào về phải mua cho Đinh Minh Huy một ít mới được.
“Thanh Lan, cậu thấy đề nghị vừa rồi của tớ thế nào?” Vu Hiểu Huyên chờ mong nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan hơi khó xử: “Nhà tớ không có đồ nấu lẩu.”
Vu Hiểu Huyên ai oán than, thất vọng nói: “Thịt bò của tớ, tôm của tớ, mực của tớ, bò viên của tớ...”
“Ăn nhiều thịt như vậy, sao không mập chết cậu luôn đi.” Phương Đồng liếc cô.
Vu Hiểu Huyên nhịn không được, phản bác: “Cậu thì biết gì, đã một tháng nay tớ chưa được ăn thịt rồi, có biết không hả? Tròn một tháng đó. Mỗi ngày ba bữa tớ đều phải ăn cỏ, cũng sắp biến thành cỏ luôn rồi.”
Vu Hiểu Huyên ai oán, chị Linda nói cô ấy ăn nhiều quá, nên phải ăn chay để duy trì vóc dáng.
Thẩm Thanh Lan do dự nói: “Hay để tớ đặt một bàn lẩu đem đến đây nhé?”
Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên: “Được được, tớ muốn ăn ở Đắc Thắng, thịt bò quán họ rất ngon, còn cả tôm nữa, đúng là mỹ thực.”
Phương Đồng cũng không ý kiến gì, Thẩm Thanh Lan đưa điện thoại cho Vu Hiểu Huyên, để cô ấy gọi món.
Vu Hiểu Huyên biết khẩu vị của từng người, vô cùng hào hứng nhận việc gọi món. Để đỡ quên, cô ấy còn hỏi mượn bút của Thẩm Thanh Lan ghi lại hết những món muốn ăn rồi mới gọi.
Phương Đồng nhìn vẻ mặt hài lòng thỏa mãn của Vu Hiểu Huyên thì không nhịn được cười, thật ra chỉ cần những thứ đơn giản như vậy cũng có thể khiến người ta vui vẻ.
“Hôm nay cậu sao vậy?” Thẩm Thanh Lan ngồi cạnh Phương Đồng, hỏi khẽ.
Phương Đồng ngạc nhiên: “Tớ không sao mà?”
“Nhìn cậu có vẻ không được yên lòng, có phải là có tâm sự không?” Tuy biểu hiện của Phương Đồng không rõ ràng, hoặc do đã che giấu rất tốt, còn quậy với Vu Hiểu Huyên một buổi mà cô nàng cũng không phát hiện ra, nhưng Thẩm Thanh Lan lại nhìn thấy rõ đáy mắt của cô ấy mơ hồ có vẻ sầu lo.
Phương Đồng đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tớ thực sự không sao hết, chỉ là gần đây làm việc hơi mệt, cậu cũng biết tớ là người mới mà, công việc khá nhiều.” Lời này nửa thật nửa giả.
Gần đây Phương Đồng đã về tập đoàn Quân Lan làm việc, còn do Thẩm Quân Dục mời vào, là nhân vật được quan tâm nhất trong ban thư ký. Mọi người đều đoán già đoán non quan hệ của cô ấy và Thẩm Quân Dục. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ấy tự tiến cử một thực tập sinh, lại còn là thực tập sinh lần trước đã từ chức ở tập đoàn Quân Lan.
Sau không biết ai tìm hiểu được, Phương Đồng chỉ vì là bạn của em gái ông chủ nên mới được mời vào, ánh nhìn của mọi người đều thay đổi, vốn dĩ lý lịch của cô ấy kém nhất trong số họ, giờ còn dựa vào quan hệ để được vào. Hơn nữa bọn họ quan sát một tuần, cũng không thấy Thẩm Quân Dục đối xử khác biệt mấy với Phương Đồng, thái độ của mọi người thay đổi ngay, công việc của cô ấy tăng thêm rất nhiều.
Với Phương Đồng thì những thứ này cũng không quá không quan trọng, cùng lắm chỉ là nhiều thêm chút việc thôi, coi như cô ấy rèn luyện.
Điều khiến cô ấy thấy đau đầu chính là mâu thuẫn của nhà mình và Đinh Minh Huy. Ba mẹ cô ấy rất không thích Đinh Minh Huy, vốn thái độ của ba về anh ta đang trung lập, nhưng lúc gặp Đinh Minh Huy rồi thì lại đứng về phía mẹ, phản đối chuyện cô ấy và anh ta quen nhau.
Mà hình như Đinh Minh Huy cũng không thích ba mẹ cô ấy, mỗi lần nói tới chuyện này, anh ta đều lảng tránh. Nhưng nhìn thái độ đó của anh ta, Phương Đồng vẫn có thể cảm nhận được phần nào.
Nhất là gần đây, không biết có phải ảo giác hay không mà Phương Đồng luôn cảm thấy Đinh Minh Huy lảng tránh mình, Rõ ràng là cùng công ty, nhưng số lần gặp mặt lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Nếu tớ giúp được gì, cậu phải nói đấy.” Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi thêm mà chỉ nói như vậy.
Phương Đồng rất cảm động, gật đầu: “Yên tâm, sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Giao hàng tới rất nhanh, chờ đến khi Thẩm Thanh Lan thấy đống đồ ăn, không kìm được mà nhìn qua Vu Hiểu Huyên. Số lượng này, dù có kêu thêm ba người nữa tới thì vẫn đủ.
“Vu Hiểu Huyên, cậu là heo à, gọi nhiều vậy muốn no tới chết hả?” Phương Đồng giận.
Vu Hiểu Huyên cười lúng túng: “Không ngờ lại nhiều thế, chúng ta cố ăn đi, không hết thì... đợi đến lúc không ăn được nữa hãy nói.”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ cười cười, Phương Đồng lại càng không muốn nói với Vu Hiểu Huyên.
Trưa nay, ba người được ăn căng bụng như ý.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên ngã người trên sô-pha, Vu Hiểu Huyên xoa xoa bụng, no quá, căng bụng chết rồi, nếu biết vậy thì không ăn nhiều thế, hu hu hu...
Thẩm Thanh Lan vào bếp rót ba ly trà giúp tiêu hóa, Vu Hiểu Huyên xua tay: “Không được, không thể uống thêm ngụm nào nữa. Thanh Lan này, tớ cảm thấy tức muốn bể bụng rồi.”
Phương Đồng thì uống một hớp, thật ra cô ấy cũng rất no, nhưng vẫn khá hơn Vu Hiểu Huyên. Cô nàng này thấy thịt là giống như sói đói một tháng, ăn như táp nước.
Xoa xoa bụng một hồi, Phương Đồng thấy thoải mái hơn.
“Ai bảo cậu ăn nhiều thế làm gì.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên, khẽ nhíu mày: “Có muốn uống thuốc tiêu hóa không?”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu: “Không cần đâu, chờ lát nữa là ổn thôi. Dạ dày tớ lớn lắm, chút này tính là gì, chiều nay tớ còn muốn ăn cơm nữa đó.”
Chỉ là Vu Hiểu Huyên đã đánh giá quá cao dạ dày của mình rồi, bất ngờ ăn nhiều thịt như thế, dạ dày của cô nàng nào tiêu hóa được. Trong thoáng chốc, cô ấy bắt đầu làm ổ trong nhà vệ sinh, liên tiếp bốn năm lần như thế, Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan đành đưa cô ấy tới bệnh viện.
Lúc Vu Hiểu Huyên đang truyền nước thì Linda đen mặt đi vào, nhìn Vu Hiểu Huyên không nói gì. Dù sao trong phòng còn có người khác, vẫn nên cho nghệ sĩ nhà mình chút mặt mũi.
Vu Hiểu Huyên thấy Linda đen mặt thì rụt cổ, rốt cuộc cũng biết sợ, cầu cứu nhìn Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn Vu Hiểu Huyên: “Linda, có thể nói chuyện với chị một chút không?”
Đương nhiên Linda cũng biết Thẩm Thanh Lan, cô là bạn của Hàn Dịch, cũng biết cô là thiên kim nhà họ Thẩm. Bây giờ cô còn là họa sĩ nổi tiếng Lãnh Thanh Thu, cũng là cổ đông của Thánh Huyên, xem như bà chủ của Linda. Cô ấy gật đầu đi theo Thẩm Thanh Lan ra cầu thang gần đó, ở đây là bệnh viện tư, quản lý tốt nên Thẩm Thanh Lan và Linda không lo có người theo dõi chụp ảnh.
“Linda, tôi biết chị là người đại diện của Hiểu Huyên, chị làm gì cũng vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng sức khỏe của con người là quan trọng nhất, chị nghĩ thế nào?” Giọng Thẩm Thanh Lan bình thản, giống như đang nói chuyện bình thường.
Linda biết thân phận của cô, Thẩm Thanh Lan không tỏ vẻ gì đặc biệt, nhưng cô ấy lại nghiêm túc: “Cô Thẩm, tôi biết Hiểu Huyên là bạn của cô, quan hệ của các cô rất tốt, nhưng dù sao bây giờ cô ấy cũng là nghệ sĩ, nhất định phải chú ý đến hình tượng của bản thân, nhất là với một nghệ sĩ đang phát triển như cô ấy. Mặc dù chỉ là ăn nhiều đến mức phải vào viện, nhưng lỡ bị truyền thông sờ gáy thì không chỉ có phiền phức như vậy thôi đâu, truyền thông cũng không có nhẹ nhàng như tôi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn Linda, ánh mắt có vẻ tán thưởng. Cô đã nghe Hàn Dịch nhắc tới Linda này, danh tiếng người đại diện nhất nhì trong giới giải trí quả không phải chỉ là danh hão. Linda rất nghiêm khắc với nghệ sĩ của mình, nhưng những người trải qua sự rèn luyện của cô ấy đều có thành tựu đáng kể.
Trước đây Vu Hiểu Huyên bị phân cho Linda quản lý, Thẩm Thanh Lan sẽ không tin nếu có ai nói chuyện này không có Hàn Dịch nhúng tay vào.
“Linda, nếu tôi có gan đưa Hiểu Huyên đến bệnh viện, đương nhiên sẽ không sợ bị truyền thông sờ gáy hoặc để truyền thông tung tin bịa đặt. Chúng ta quay lại chuyện chính, tôi biết cô làm vậy là vì muốn tốt cho Hiểu Huyên, nhưng vì để đảm bảo sức khỏe của cậu ấy tốt, thì vẫn nên phối hợp chay mặn hợp lý.”
“Nghệ sĩ của tôi đều ăn kiêng hết, hơn nữa tôi còn sắp xếp cố vấn dinh dưỡng cho họ trong mức cho phép, có thể đảm bảo sức khỏe của họ vẫn ở mức tốt nhất.” Cho nên không hề tồn tại chuyện dinh dưỡng có vấn đề.
Linda chưa bao giờ nghĩ chuyện nghệ sĩ ăn chay là vấn đề lớn, thậm chí cô ấy còn bất mãn với Vu Hiểu Huyên. Người khác ăn chay thì không sao, còn cô nàng ăn chay thì lắm vấn đề, mới không ăn thịt một thời gian thôi đã không nhịn được rồi. Ngay cả miệng của mình mà không giữ nỗi thì tôi còn có thể kỳ vọng gì ở cô chứ? Cô có thể cố gắng, nhưng cố gắng không có nghĩa là không quan tâm tới ngoại hình của bản thân.
Nếu ngay cả chuyện này mà Vu Hiểu Huyên cũng không làm được, cô ấy rất lo lắng không biết có nên tiếp tục dẫn dắt cô nàng hay không. Vu Hiểu Huyên là mầm cây tốt, nhưng cô ấy cũng không phải chỉ có mỗi mầm cây này.
Sao Thẩm Thanh Lan có thể không nhận ra ý của Linda chứ? Mắt cô khẽ sáng lên, chậm rãi nói: “Linda, không phải Hiểu Huyên không chịu được khổ, mà tôi nghĩ vốn không cần phải làm như vậy. Giới giải trí có nhiều nghệ sĩ như thế, lẽ nào họ đều ăn chay hết? Tập luyện hằng ngày vẫn có hiệu quả hơn là ăn kiêng. Riêng tôi cho rằng không chỉ riêng ở mặt này, thật ra có rất nhiều chuyện cũng có đạo lý như vậy, rõ ràng là có thể áp dụng cách khác để người ta dễ chấp nhận, tại sao lại không làm chứ?”
“Tôi hiểu ý của cô Thẩm, tôi sẽ suy nghĩ lại đề nghị của cô. Nhưng tôi tự có cách quản lý riêng đối với nghệ sĩ của mình, tôi mong cô Thẩm có thể hiểu được.”
“Đương nhiên rồi.”
Tuy Linda không rất đồng ý quan điểm của Thẩm Thanh Lan nhưng cô ấy cũng có chỗ tốt, là lắng nghe ý kiến của người khác. Chuyện Thẩm Thanh Lan nói, cô ấy nhớ rõ, cô ấy cũng sẽ suy nghĩ đến đề nghị của cô, nhưng có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Thẩm Thanh Lan không phải kẻ thích nhúng tay vào chuyện của người khác, lần này cũng chỉ vì không chịu nổi bộ dạng đáng thương của Vu Hiểu Huyên mà thôi.
Linda không quay lại phòng bệnh mà đi luôn, dù sao nghệ sĩ của cô ấy không phải chỉ có mỗi Vu Hiểu Huyên, chuyện cô ấy cần làm cũng rất nhiều, có thể bớt chút thời gian qua đây xem Vu Hiểu Huyên đã là coi trọng cô nàng rồi.
“Chị Linda đâu rồi?” Vu Hiểu Huyên nhìn ra sau Thẩm Thanh Lan, không thấy Linda đâu.
“Đi rồi, nhưng sợ là sau khi cậu về lại phải chịu khổ rồi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Vu Hiểu Huyên còn đang mừng vì Linda đã đi mất, lúc này liền biến ngay thành cải trắng khô quắt, mặt mũi phờ phạc: “Tớ biết ngay mà, nếu biết thế này sẽ không ăn nhiều thịt, nếu ăn ít lại sẽ không thành như vậy.”
“Hiểu Huyên, con sao rồi?” Giọng của mẹ Vu truyền từ ngoài phòng bệnh tới. Lát sau bà ấy đã vào phòng, đi theo sau là một người đàn ông trung niên, ba của Vu Hiểu Huyên – Vu Vĩ.
Bà Vu lo lắng: “Rốt cuộc là đau ở đâu?”
“Mẹ, con không sao mà, chỉ ăn nhiều chút nên dạ dày khó chịu thôi.” Vu Hiểu Huyên xấu hổ, ăn trưa thôi mà cũng nhập viện, đúng là mất mặt.
Dù Vu Vĩ không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn con gái lại có vẻ lo lắng. Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng liếc nhìn nhau, ăn ý rời khỏi phòng bệnh.
Bà Vu thấy mặt Vu Hiểu Huyên tái nhợt thì đau lòng muốn chết: “Hiểu Huyên à, đừng làm nghệ sĩ gì đó nữa, tuy nhà chúng ta không phải là đại phú đại quý gì, nhưng tiền thì ba mẹ vẫn có mà.”
Vu Vĩ cũng gật đầu, từ lúc con gái nói muốn làm nghệ sĩ, họ đã ít gặp mặt cô ấy hơn, đây chỉ là phụ thôi, mà quan trọng nhất là thấy con gái ngày càng gầy đi, chút thịt được nuôi lớn cũng dần biến mất, thân làm ba mẹ như họ nhìn mà xót xa.
Trước kia Vu Vĩ chỉ có một xưởng gia công đồ nhỏ, đột nhiên năm ngoái có một công ty quần áo tới tìm, chủ động muốn hợp tác với ông ấy, hơn nữa còn là làm ăn lâu dài. Lúc đầu Vu Vĩ còn tưởng là lừa đảo, sau mới biết hóa ra đó là công ty con của tập đoàn Quân Lan.
Biết con mình hay khen con gái nhà họ Thẩm không ngớt, Vu Vĩ cũng hiểu cuộc giao dịch này ít nhiều vẫn là vì nể mặt mũi con gái nhà mình. Cũng nhờ hợp tác mà lợi nhuận của xưởng tăng lên rất nhiều, nếu cứ phát triển như vậy thì cuộc sống của cả nhà sẽ càng dư dả hơn, mà ông ấy chỉ có một đứa con gái này thôi.
Trước đây con gái bảo muốn làm nghệ sĩ là vì yêu thích, nhưng giờ thấy con mình chịu khổ, ông ấy thật sự rất xót.
Vu Hiểu Huyên không muốn: “Ba mẹ, con không sao đâu, lần này là ngoài ý muốn thôi, bình thường tụi con ăn rất ngon mà, người đại diện của con còn mời chuyên gia dinh dưỡng tới phụ trách bữa ăn hằng ngày, hai người xem giờ con thon thả đi nhiều rồi.”
Nếu không phải còn đang truyền nước, Vu Hiểu Huyên thật muốn đứng dậy xoay một vòng, chứng tỏ mình rất rất khỏe.
“Ba mẹ, bây giờ con không khổ đâu, mỗi ngày đều sống rất chất lượng, cực kỳ thỏa mãn, còn thấy rất vui vẻ, hai người tiếp tục ủng hộ con có được không?”
Vu Hiểu Huyên dựa đầu lên vai mẹ làm nũng, bà Vu luôn nuông chiều cô ấy, liếc nhìn Vu Vĩ: “Con đó, nếu mệt thì về nhà, biết chưa? Ba mẹ nuôi con.”
Vu Hiểu Huyên cười, mắt hơi ướt: “Ba mẹ, người nói xem kiếp trước con đã làm được chuyện tốt gì mà kiếp này lại được làm con của hai người chứ?”
Bà Vu cười: “Bớt nói đi cô.”
Phương Đồng nhắn cho Vu Hiểu Huyên biết mình và Thẩm Thanh Lan đã đi rồi, dù sao ba mẹ cô ấy cũng đã tới, họ ở lại đây cũng không có gì làm.
Lúc ở cửa bệnh viện lại vô tình gặp phải một người, Thẩm Thanh Lan gọi Hàn Dịch lại: “Anh cũng đến khám bệnh à?”
Hàn Dịch cười: “Chị dâu, không ngờ lại gặp chị ở đây. Tôi không tới khám bệnh, chỉ là làm kiểm tra sức khỏe thường niên thôi.”
Hàn Dịch cười tươi rói, giải thích cũng hợp tình hợp lý, chỉ tiếc là Thẩm Thanh Lan không tin.
Nhìn Hàn Dịch sâu xa: “Hy vọng là vậy.”
Hàn Dịch nhìn Thẩm Thanh Lan rời đi, lau mồ hôi hột. Chẳng biết vì sao mỗi lần chạm mắt với Thẩm Thanh Lan, anh ta đều có cảm giác chột dạ như gặp quỷ.
Hàn Dịch vào trong, hỏi số phòng của Vu Hiểu Huyên, mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong. Anh ta dừng bước, đứng ngoài nghe một hồi, thấy cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy khiến anh ta có chút hâm mộ. Gia đình đơn giản ấm áp như thế là thứ mà mình chưa từng được cảm nhận.
Hàn Dịch đứng một lúc ngoài phòng bệnh rồi rời đi.
***
Hôm nay Thẩm Thanh Lan lái xe tới, lúc xe rời khỏi bệnh viện không lâu, Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn qua lại thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi nhìn lâu thêm một chút khi thấy người đó lên xe, cô bất giác nhíu mày lại.
“Thanh Lan, sao thế?” Phương Đồng nhìn theo tầm mắt của cô nhưng không thấy gì hết, tò mò hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Không có gì, cứ ngỡ gặp người quen thôi, là tớ nhìn nhầm. Giờ đưa cậu về nhà à?”
“Nếu tiện đường thì đưa tớ đến Tân Hoa Nhai đi.”
Thẩm Thanh Lan hiểu ra, nếu cô nhớ không nhầm thì Đinh Minh Huy sống ở Tân Hoa Nhai.
Lúc để Phương Đồng bên đường Tân Hoa, Thẩm Thanh Lan rời đi. Vốn là cô định trở về nhà họ Thẩm, dù sao vừa nãy gặp Sở Vân Dung vẫn khiến cô thấy kỳ lạ.
Cạnh bệnh viện tư kia là trung tâm tư vấn tâm lý cao cấp, Sở Vân Dung vào đó làm gì, hơn nữa nếu vừa nãy cô không nhìn nhầm, trong tay bà có cầm theo đồ.
Nhưng vừa quay đầu xe, cô nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật: “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan giảm tốc độ, nghe giọng nói trầm thấp của Phó Hoành Dật thì gương mặt giãn ra: “Vâng.”
“Em đang ở đâu thế?”
Thẩm Thanh Lan báo địa chỉ, “Em ở đó chờ nhé, anh tới tìm em.”
Thẩm Thanh Lan kinh ngạc: “Anh về rồi?”
Phó Hoành Dật cười khẽ: “Anh về khiến em không vui à?”
Sao có thể không vui được, mắt Thẩm Thanh Lan đầy ý cười: “Anh đang ở đâu, để em qua đón anh đi, em đang lái xe.”
Phó Hoành Dật nghĩ một lúc rồi báo địa chỉ, cách Thẩm Thanh Lan cũng không xa mấy. Chẳng mấy chốc, Thẩm Thanh Lan đã nhìn thấy Phó Hoành Dật đứng ven đường. Dù đang đợi người nhưng dáng người của anh vẫn thẳng tắp. Cô mỉm cười dừng xe trước mặt Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật không lên mà bảo Thẩm Thanh Lan xuống xe, Thẩm Thanh Lan thắc mắc nhưng vẫn nghe lời: “Sao thế?”
Phó Hoành Dật mở cửa ghế phụ, làm động tác mời, Thẩm Thanh Lan cười cười ngồi vào trong.
Phó Hoành Dật vòng qua ngồi vào ghế lái nhưng chưa vội lái xe mà nghiêng sang thắt dây an toàn cho cô. Mùi hương quen thuộc gần ngay trước mắt khiến trái tim không chút phòng bị của Thẩm Thanh Lan nảy lên.
“Sao hôm nay anh đã về rồi?” Thẩm Thanh Lan hỏi, không phải nói cuối tháng mới về được ư?
Phó Hoành Dật cười: “Nhớ em nên về.”
Đương nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ không tin chuyện lạ kỳ như thế, nhưng khóe miệng cô vẫn không kiềm được mà cong lên. Phó Hoành Dật thấy cô cười khẽ thì cười, thật ra lần này anh về là đến quân khu ở Thủ đô làm việc.
Năm nay quân khu Thủ đô muốn chọn một nhóm bộ đội đặc chủng mới, mời anh đến làm huấn luyện viên. Trước kia cũng có chuyện này, nhưng Phó Hoành Dật từ chối, vì anh nghĩ đây là chuyện tốn thời gian.
Lần này cấp trên chỉ hỏi thử thôi, không nghĩ anh sẽ đồng ý, vậy mà Phó Hoành Dật lại đồng ý luôn. Thật ra chuyện này đã được xác định vào tuần trước rồi, lúc Phó Hoành Dật gọi cho Thẩm Thanh Lan nhưng không nói là vì muốn cho cô bất ngờ.
Bây giờ xem ra hiệu quả ngạc nhiên rất tốt.
Phó Hoành Dật lái xe về nhà, vì buổi trưa ăn lẩu nên dù Thẩm Thanh Lan đã dọn dẹp, mở cửa thông gió, nhưng trong nhà vẫn còn mùi hương thoang thoảng.
“Trưa nay ăn lẩu sao?”
“Vâng, Hiểu Huyên và Phương Đồng đến, ba người cùng ăn.” Thẩm Thanh Lan giải thích: “Có phải mùi nặng lắm không, để em đi xịt khử mùi.”
Phó Hoành Dật kéo cô lại, cúi đầu hôn nóng bỏng. Thẩm Thanh Lan không kịp chuẩn bị đã bị hôn, người đàn ông này không hề dịu dàng, mang theo tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn khiến cô khẽ run, ôm lấy cổ Phó Hoành Dật đáp lại nụ hôn này.
Cô có thể cảm nhận được sự nhung nhớ của anh, cũng như cô nhớ anh.
Đang lúc kịch tính lại bị tiếng chuông phá đám, Phó Hoành Dật bất mãn nhìn điện thoại đang reo liên tục, miễn cưỡng nhận điện.
Là cuộc gọi về công việc, Thẩm Thanh Lan nhìn lướt qua, tự giác đi vào phòng ngủ sắp xếp lại hành lý của Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nhận điện thoại xong thì đi vào phòng ngủ, thấy Thẩm Thanh Lan ngồi dưới đất xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày cho mình. Hôm nay cô không cột tóc, cứ để xõa trên vai, nhìn nghiêng bớt đi phần lạnh lùng trong trẻo, lại có chút dịu dàng.
“Để anh tự làm là được rồi.”
Thẩm Thanh Lan cười cười: “Chỉ có mấy bộ đồ thôi, em xếp xong ngay mà, lần này anh về được bao lâu?”
“Anh phải ở quân khu huấn luyện nhóm tân binh, chắc là tầm nửa năm.”
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu: “Nửa năm?”
Phó Hoành Dật nhướn mi: “Sao, anh về em không vui à?”
Thẩm Thanh Lan trừng anh, thỉnh thoảng người này sẽ trở nên xấu xa, biết ý của cô không phải thế mà lại cố tình hiểu sang nghĩa khác.
“Lần này anh về ông có biết không?”
“Buổi tối về nhà sẽ biết thôi.” Lần này về là để cô bất ngờ nên anh không nói cho ai hết. Anh biết tính của ông cụ, nếu ông biết thì chưa tới giây sau đã nói cho Thẩm Thanh Lan rồi. Ai bảo trong lòng ông, cháu dâu còn quan trọng hơn cháu trai chứ.
“Được rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật chiến hữu cũ của ông, có mời người nhà tới dự, anh có rảnh không?” Thẩm Thanh Lan nhớ hôm qua ông nội Phó gọi nói cho cô, lúc đó Phó Hoành Dật không ở thành phố thì không sao, giờ về rồi mà còn ở lâu như vậy, đương nhiên phải hỏi anh một tiếng.
“Cuối tuần này sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Vậy đi thôi, cuối tuần này anh không bận.”
Buổi tối khi hai người về nhà, vẫn lên thăm Thẩm lão gia trước, tiệc mừng thọ cuối tuần này Thẩm lão gia cũng sẽ tham dự, thấy Phó Hoành Dật về, ông rất vui.
Mà trùng hợp là hôm nay Thẩm Hi Đồng cũng ở nhà, so với trước kia khi thấy Phó Hoành Dật thì mặt mày u oán, thì hôm nay tâm trạng cô ta rất tốt, còn hát khe khẽ, thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật còn chủ động cười chào hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhìn bình hoa cô ta cầm, làm vẻ không nghe thấy lời của cô ta. Với kẻ như Thẩm Hi Đồng, cô thật sự không biết nên nói gì, trong mắt cô thì người phụ nữ này đúng là một kẻ ngu xuẩn khó chữa.
Thẩm Thanh Lan không khỏi nhớ tới vợ chồng Lý Đại Đầu và Điền Thúy Phương, không thể không nói, ngu xuẩn cũng có thể di truyền, Thẩm Hi Đồng là điển hình của câu dài mặt không dài đầu.
“Ông nội, mẹ đâu ạ?” Thẩm Thanh Lan nhớ tới chuyện thấy Sở Vân Dung lúc trưa.
“Ở trên tầng ấy.”
Thẩm Thanh Lan lên lầu, thấy phòng ba mẹ không khóa thì gõ cửa một tiếng rồi đi vào. Lúc vừa vào, cô đã thấy Sở Vân Dung hoảng hốt giấu thứ gì đó vào ngăn kéo.
Thẩm Thanh Lan khẽ nhướn mày: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Sở Vân Dung nhếch môi: “Không có gì, vừa sắp xếp lại trang sức đã lâu không dùng thôi, cuối tuần có một buổi đấu giá từ thiện, mẹ muốn đem trang sức đi quyên góp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, không biết là có tin hay không, Sở Vân Dung nhìn cô: “Sao hôm nay lại về đây?”
“Phó Hoành Dật từ quân đội về rồi nên đến nhà thăm ông.” Thẩm Thanh Lan nhìn Sở Vân Dung, mang theo ý quan sát: “Mẹ, sắc mặt mẹ không tốt lắm, có phải khó chịu ở đâu không?”
Sở Vân Dung cười lắc đầu: “Mẹ đâu khó chịu gì, gần đây đang chuẩn bị biểu diễn, người hơi mệt, ngủ lại không yên, thuốc ngủ lại hết mà không có thời gian mua, hôm nay cố kiếm chút thời gian đi mua thuốc ngủ về.”
Sở Vân Dung rất mừng vì Thẩm Thanh Lan chủ động quan tâm, cũng có chút không quen, nhưng nhiều hơn là cảm giác mừng rỡ vì sự thay đổi này.
Vì thế, hôm nay cô thấy Sở Vân Dung đang đi mua thuốc? Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi.
“Biểu diễn quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, mẹ phải chú ý nghỉ ngơi đấy.” Thẩm Thanh Lan từ tốn nói.
Nụ cười của Sở Vân Dung tươi hơn: “Mẹ biết rồi, thật ra mẹ đang dần dừng sự nghiệp lại rồi, Đồng Đồng lớn nhanh quá, nếu chuẩn bị tốt rồi, mẹ muốn giao dàn nhạc lại cho con bé, như thế thì mẹ mới có thời gian ở nhà. Nếu con định có con với Phó Hoành Dật thì mẹ cũng giúp một tay, dù sao mời bảo mẫu cũng không có mấy người đáng tin.”
“Nhưng con còn trẻ, nếu chưa muốn có con thì cũng không sao.” Bà còn đang say sưa, không để ý đến ánh mắt sâu sắc của Thẩm Thanh Lan.
“Thẩm Hi Đồng có tham gia buổi biểu diễn sắp tới không ạ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Sở Vân Dung gật đầu: “Tất nhiên là có rồi, bây giờ con bé đã có thể điều khiển một dàn nhạc rồi, tuy lần diễn tấu này trên danh nghĩa là mẹ tổ chức, nhưng thực tế đều do Đồng Đồng thực hiện. Mẹ cũng muốn nhân dịp này cho con bé cơ hội để biểu hiện tốt một chút. Đợi sau này giao dàn nhạc cho nó cũng không sợ bị người ta chê cười.”
Hiếm khi con gái chịu nói chuyện với mình, Sở Vân Dung nhiệt tình trả lời câu hỏi của Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nghe xong thì cười nhạt. Chẳng phải Thẩm Hi Đồng ghen tỵ với danh tiếng của cô sao? Lần này không ngại tặng cô ta một bài học, chỉ là không biết đứng càng cao thì ngã xuống có càng đau hay không.
“Thanh Lan, cuối tuần này là tiệc mừng thọ của ông Chu, con và Hoành Dật có tham gia không?” Cuối cùng Sở Vân Dung cũng nhớ ra, nhìn con gái bằng ánh mắt chờ mong.
“Dạ, anh ấy sẽ ở lại quân khu Thủ đô nửa năm, cuối tuần này sẽ tham gia tiệc với con.”
Sở Vân Dung càng vui hơn: “Hoành Dật được gọi về quân khu Thủ đô?” Số lần Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan ở với nhau còn chưa tới một tháng, đây vẫn là nỗi lo lắng của bà. Tuy chính bà cũng có cuộc sống như thế, nhưng bởi vì vậy nên bà càng biết những nỗi khổ bên trong. Hơn nữa con gái bà còn trẻ như vậy, nếu Phó Hoành Dật có thể ở lại đây, thời gian chung đυ.ng của hai đứa sẽ nhiều hơn.
“Cụ thể thì không rõ lắm, chỉ là nửa năm nay sẽ ở lại quân khu Thủ đô.” Thẩm Thanh Lan không nói rõ, vì cô cũng không rõ lắm, chuyện trong quân đội của Phó Hoành Dật, trước giờ cô không hỏi tới.
Sở Vân Dung cũng biết đặc thù nghề nghiệp nên không hỏi nhiều, nhưng ánh mắt lại chan chứa ý cười: “Vậy ngày mai theo mẹ đi trung tâm thương mại mua đồ dạ hội đi, chắc con còn chưa chuẩn bị đúng không?”
Thẩm Thanh Lan nghĩ một lúc rồi đồng ý, cô còn muốn mua cho Phó Hoành Dật hai bộ quần áo, đồ của cô khá nhiều, nhưng Phó Hoành Dật thì ngược lại.
Sở Vân Dung cười càng tươi hơn, nhìn Thẩm Thanh Lan càng thêm từ ái. Thẩm Thanh Lan không quen với anh mắt như thế, trước kia Sở Vân Dung cũng không thích thân thiết với cô, ánh mắt của bà toàn là hổ thẹn và... e sợ.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, quan hệ của hai người đã thay đổi. Nói đúng ra là thái độ của Sở Vân Dung đối với cô thay đổi. Bà sẽ chủ động quan tâm cô, dù Thẩm Thanh Lan thấy có hơi dư thừa, cô đã qua cái thời đòi hỏi tình yêu thương của mẹ rồi.
“Đêm nay con và Hoành Dật ở lại nhà ăn cơm nhé?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu: “Trước khi tới con đã gọi cho ông nội là sẽ về nhà họ Phó ăn cơm rồi.”
Sở Vân Dung hơi thất vọng nhưng không ép, Thẩm Thanh Lan thấy Sở Vân Dung không nói gì thì đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng con gái, Sở Vân Dung chạm vào tim mình, nở nụ cười.
Lúc cô xuống nhà tìm Phó Hoành Dật, anh và Thẩm lão gia đang ở nhà kính trồng hoa tỉa cành. Thẩm lão gia đứng bên cạnh, Phó Hoành Dật thì cầm kéo nghe lệnh của ông, xem ra phối hợp rất tốt.
Thấy Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật cũng không thả kéo xuống mà chỉ dịu dàng nhìn cô, Thẩm Thanh Lan nhìn anh rồi quay sang Thẩm lão gia: “Ông nội.”
Thẩm lão gia thấy cháu gái thì rất vui, nhất là thấy hai đứa tuy không nói gì nhưng ánh mắt nhìn nhau đầy yêu thương, đáy lòng cũng vui mừng.
“Đã hẹn với lão Phó tới đó ăn cơm rồi chứ gì?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Ông nội phất phất tay: “Đi đi, đi đi, đúng là con gái gả rồi thì như bát nước đổ đi mà.”
Phó Hoành Dật cười nhẹ: “Ông nội, ngày mai chúng cháu tới xin ăn, ông cũng đừng ghét bỏ nhé.”
Thẩm lão gia trừng anh: “Ông tiếc gì hai cái miệng các cháu chứ?” Nhưng vẻ mặt lại rất hài lòng. Thẩm Thanh Lan hơi ái ngại, đúng là gần đây cô rất ít khi về nhà.
“Ông nội, cháu đưa ông vào nhà trước.” Thẩm Thanh Lan đi tới, ông nội đẩy cô ra: “Ông của cháu còn chưa già tới mức không đi nổi, không cần cháu đỡ. Cháu và Hoành Dật đi trước đi, ngày mai nhớ về đấy.”
Thẩm Thanh Lan cũng không ép, cười gật đầu rồi cùng với Phó Hoành Dật rời đi.
Thẩm lão gia nhìn Phó Hoành Dật nắm tay Thẩm Thanh Lan, cười cười nhìn chậu dành dành, lẩm bẩm nói: “Bà này, bây giờ Lan Lan sống rất tốt, Hoành Dật đối xử với nó rất tốt, nếu bà con sống chắc sẽ rất vui. Tôi cũng khỏe, mỗi ngày đều ăn no ngủ kỹ, nhìn Lan Lan hạnh phúc tôi cũng rất vui, chỉ là tôi nhớ bà lắm. Hai ta đã cùng nhau trải qua bao mưa gió của cuộc đời, cuối cùng lại không thể cùng đi đến cuối đường, bà phải đi chậm lại chờ tôi đấy. Chờ tôi thấy Lan Lan sinh con rồi sẽ đi tìm bà, con của nó và Hoành Dật nhất định sẽ rất đáng yêu, lúc đó chúng ta từ từ nói cho nhau nghe. Nếu bà ở đó cô đơn thì đêm đến gặp tôi trong mơ, trò chuyện với tôi...”
***
“Không nỡ rời xa ông nội?” Rời khỏi nhà họ Thẩm, Phó Hoành Dật thấy tâm trạng Thẩm Thanh Lan hơi kém, dịu dàng hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, không phải không nỡ: “Chỉ là thấy hình như ông lại già đi rồi.”Vừa nãy thấy ông nội, phát hiện tóc của ông đã bạc nhiều hơn, nếp nhăn cũng sâu hơn một chút.
“Sau này thường xuyên về thăm ông, ăn cơm với ông, anh đi cùng em.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, nắm chặt tay anh: “Phó Hoành Dật, ông nội nhớ bà.” Sau khi bà nội qua đời, tuy ông cũng không có biểu hiện gì bất thường, nhưng Thẩm Thanh Lan ở cùng hai ông bà lão lâu nhất, có thể thấy ông nhớ bà nhiều lắm.
“Phó Hoành Dật, anh nói xem chúng ta có thể trải qua cả đời như ông bà nội không?” Giọng của Thẩm Thanh Lan rất nhẹ, mang theo sự sợ hãi mà cô không nhận ra.
Phó Hoành Dật dừng bước, cúi đầu nhìn mắt cô: “Thanh Lan, chúng ta sẽ như ông bà nội, cùng trải qua cả đoạn đường này. Anh hứa với em, nhất định sẽ không để em đi trước.”
Ánh mắt anh dịu dàng, Thẩm Thanh Lan nhìn, chợt có chút sợ hãi nhắm mắt lại: “Phó Hoành Dật, sao anh không hỏi em chuyện ngày hôm đó? Nếu anh muốn biết thì em sẽ nói.” Chỉ cần anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết, không giấu giếm chuyện gì.
Cô nhắm mắt nên không nhìn thấy nét yêu thương thoáng qua trong mắt Phó Hoành Dật. Anh nhìn người con gái trước mặt, dù cô vẫn mang gương mặt trong trẻo lạnh lùng, nhưng anh có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô.
Anh đi tới ôm cô vào lòng: “Thanh Lan, đừng sợ anh, anh cũng sẽ không hỏi em, chờ cho em chuẩn bị xong, em hẵng nói cho anh biết cũng được. Anh sẽ luôn ở bên em.” Cho nên em đừng sợ, bất kể thời gian sau này có ra sao, anh vẫn sẽ cùng em đối mặt.
Thẩm Thanh Lan xúc động, rúc vào lòng anh: “Phó Hoành Dật, anh sẽ làm em hư mất.”
Phó Hoành Dật cười: “Hư thì cứ hư đi, cưới cũng cưới rồi, không cưng chiều em thì anh còn thấy trời đất không dung đấy.”
Thẩm Thanh Lan cười, ánh mắt ý cười dịu dàng, lòng bỗng bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng Phó Hoành Dật, thấy xung quanh không có ai thì nhón chân lên, hôn vào môi anh một cái.
Phó Hoành Dật cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.