Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 123: Bằng chứng đâu?

Trên bàn chỉ có Ngô Thiến và Chu Lượng. Mặc dù quán bar ầm ĩ nhưng Ngô Thiến vẫn cảm thấy rất xấu hổ, thỉnh thoảng cô lại nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn linh tinh xung quanh.

Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy Trần Kình Thiên về, người cô lại càng lúc càng nóng. Ngô Thiến còn tưởng rằng là do không khí trong quán bar bí bách, nóng nực nên cũng không để ý, lấy điện thoại ra định gọi cho Trần Kình Thiên.

Chu Lượng không cản cô ta, chỉ ung dung nhìn.

Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Ngô Thiến gọi cuộc thứ hai thấy đổ chuông, gọi cuộc thứ ba cũng đổ chuông, nhưng lại bị từ chối, gọi lại thì thấy đã tắt máy.

Trong lòng cô thầm thấy hơi bất an, “Điện thoại của Kình Thiên tắt rồi, không có chuyện gì chứ?”

Mặt Ngô Thiến hiện vẻ lo lắng. Ở đây là quán bar, loại người nào cũng có, không thể đảm bảo rằng không có mấy tên biếи ŧɦái thích đàn ông.

Cô đứng dậy, định đi tìm Trần Kình Thiên, nhưng tay chân lại không có chút sức lực nào, liền ngã sụp xuống đất.

Chu Lượng dịch lại gần, ân cần hỏi: “Sao thế?”

Ngô Thiến lắc đầu, “Có lẽ là vừa uống rượu nên hơi choáng váng. Tôi không sao, chúng ta mau đi tìm Kình Thiên đi, tôi sợ anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.”

“Đi, anh đi tìm với em.” Chu Lượng nói xong liền định tiến lên dìu Ngô Thiến.

Ngô Thiến lúc này không từ chối nữa, thuận theo sức kéo của Chu Lượng để đứng dậy. Hai người đi dọc theo đường đến nhà vệ sinh, không tìm thấy Trần Kình Thiên, mà người Ngô Thiến lại càng lúc càng nóng, trong người luôn có cảm giác trống rỗng.

Da cô nóng đến đáng sợ, gương mặt ửng đỏ, đôi mắt mơ màng. Chu Lượng thấy thuốc đã phát huy tác dụng, cánh tay vốn đang đỡ cô chuyển sang ôm eo, “Anh nghĩ Kình Thiên chắc là uống say nên về trước rồi. Anh đưa em về tìm cậu ấy.”

Tâm trí Ngô Thiến đã hơi lơ mơ, cảm giác trống rỗng ập đến từng cơn, ăn mòn lý trí của cô. Cô chỉ cảm thấy cơ thể bên cạnh mát rượi, bất giác dựa sát vào Chu Lượng.

Ngô Thiến không nghe rõ Chu Lượng nói gì, gật đầu theo anh ta ra khỏi quán bar. Chu Lượng đưa chìa khóa xe cho tài xế lái thuê đã chờ sẵn ở cửa quán bar, báo địa chỉ của một khách sạn ở gần đó.

Ngô Thiến ngồi phía sau với Chu Lượng, cơ thể uốn éo không yên, tay vô thức kéo cổ áo, chẳng mấy chốc, một phần cảnh xuân trước ngực đã lộ ra.

Khách sạn cách đó không xa, Chu Lượng nhanh chóng dìu Ngô Thiến xuống xe, bước vào thang máy của khách sạn. Tựa người vào vách thang máy lạnh băng, Ngô Thiến bị sự lạnh lẽo của kim loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tỉnh táo lại ít nhiều. Cô nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không đúng.

“Đây không phải nhà tôi, đây là đâu?”

Chu Lượng cười cười, “Em uống say nên nhìn nhầm rồi, đây chính là nhà em. Chúng ta đang ở trong thang máy, sẽ về đến nơi nhanh thôi.”

Tuy đầu óc Ngô Thiến lúc này không tỉnh táo, nhưng vẫn còn sót lại một chút lý trí, “Đây không phải nhà của tôi, thang máy nhà tôi không phải như thế này.”

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra. Ngô Thiến giãy giụa muốn đi ra ngoài, Chu Lượng tiến lên một bước, dễ dàng ghì cô ta ở trong lòng mình.

“Được rồi, chúng ta đến rồi. Sẽ ổn ngay thôi, ngoan nào.”

Ngô Thiến tiếp tục giãy giụa, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng cô vừa uống rượu, lại vừa bị Chu Lượng bỏ thuốc nên làm sao có thể là đối thủ của anh ta được, nhanh chóng bị kéo vào một phòng.

Chu Lượng kéo Ngô Thiến vào thẳng chiếc giường trong phòng, ném cô xuống. Ngô Thiến liền ngã xuống giường.

Trong phòng mở lò sưởi, Ngô Thiến vốn đã tỉnh táo hơn ít nhiều, nhưng vì cảm giác ấm áp này mà cơ thể lại càng lúc càng nóng.

Chu Lượng khóa trái cửa phòng xong cũng không để ý đến cô mà vào phòng vệ sinh để tắm rửa.

Lúc anh ta tắm xong đi ra, Ngô Thiến vẫn nằm ở trên giường như trước. Chỉ là lúc này, trên người cô chỉ còn lại độc một chiếc qυầи ɭóŧ.

Cô thở hổn hển, rêи ɾỉ đứt quãng.

Chu Lượng cười cười, nhìn cơ thể ngọc ngà trắng như tuyết ở trên giường, mắt tối lại, cởi khăn tắm ngang hông, tiện tay ném xuống đất rồi đè lên người cô.

Anh ta vừa tắm rửa xong, làn da man mát, vừa đến gần Ngô Thiến thì cô liền tự động ôm lấy anh ta. Lúc này, Ngô Thiến đang rất nóng, hơn nữa trong người cảm thấy trống rỗng. Cô không còn là thiếu nữ, tất nhiên biết cảm giác này có nghĩa là gì.

Hơi thở của đàn ông phả vào mặt, cô bị thuốc giày vò gần như mất hết lý trí, sao còn nhận ra được người đàn ông trước mắt này là ai nữa, chỉ nhắm mắt lại đã liền hôn lên.

Đêm đó, tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ vang lên rất lâu.

Sáng hôm sau.

Lúc Ngô Thiến tỉnh dậy, khung cảnh lạ lẫm liền đập vào mắt. Đầu óc cô vẫn còn hơi mông lung, cảm thấy cơ thể là lạ, nhất là bên dưới rất khó chịu, trong đầu hiện lên những hình ảnh rời rạc.

Ý thức được chuyện gì xảy ra, sắc mặt cô trở nên trắng bệch. Cô quay sang bên cạnh, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt. Cô đần mặt ra, sau đó thét lên một tiếng thất thanh

Chu Lượng đang ngủ ngon, tối qua suýt chút thì kiệt sức mà chết rồi.

Anh ta bị tiếng thét đó dọa đến ngồi bật dậy trên giường, “Mới sáng ra mà, khóc tang gì thế?”

Vì anh ta đột nhiên ngồi dậy nên chăn trượt xuống, để lộ cảnh sắc trước ngực Ngô Thiến. Cô nhìn xuống, liền trông thấy dấu vết chằng chịt trước ngực, sao còn không biết là đã có chuyện gì nữa?

Cô kéo chăn lên trùm kín người lại, “Anh, anh đã làm tôi?”

Ngón tay cô run rẩy chỉ vào Chu Lượng.

Chu Lượng mắc tật cáu ngủ rất nặng, bị cô đánh thức nên sắc mặt rất khó coi, “Đã xảy ra chuyện gì, cô không biết nhìn sao?”

“Tôi là bạn gái của Kình Thiên, sao anh có thể làm như vậy với tôi? Anh không sợ làm Kình Thiên thất vọng sao?” Ngô Thiến tức giận nói, cơ thể bất giác phát run lên.

Chu Lượng liền cười, “Nếu không phải Kình Thiên ngầm đồng ý thì cô nghĩ tôi sẽ chạm vào cô sao?”

Sắc mặt Ngô Thiến trắng nhợt,“Không, không phải, Kình Thiên sẽ không làm như vậy với tôi.”

Chu Lượng nhìn vẻ mặt cắt không còn giọt máu của cô, hiếm khi nổi lòng thương hại, “Nói cho cô hay, Kình Thiên đã chán cô từ lâu, chơi đùa với cô thôi. Chỉ có cô ngốc nghếch nên mới coi cậu ta như chân mệnh thiên tử.”

“Cô cho rằng tại sao tối qua Kình Thiên lại bỗng nhiên đi mất? Là bởi vì cậu ấy có mục tiêu mới nên vội vàng đi mây mưa với cô ta.”

“Không phải, không thể nào, Kình Thiên yêu tôi, anh ấy sẽ không phản bội tôi, anh lừa tôi.” Ngô Thiến không tin, ra sức lắc đầu.

“Nếu đã không tin thì cô sợ cái gì, run cái gì?” Chu Lượng vạch trần cô, “Bây giờ Kình Thiên không cần cô nữa, nể tình hôm qua cô nhiệt tình, tôi tạm thời nhận cô. Cô yên tâm, tôi luôn hào phóng với phụ nữ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô.”

Ngô Thiến nhìn anh ta bằng vẻ mặt hận thù, “Anh nằm mơ, chuyện tối qua không phải là tôi tự nguyện mà là anh ép buộc tôi. Tôi phải đi nói cho Kình Thiên biết là anh cưỡиɠ ɧϊếp tôi, tôi phải báo cảnh sát!”

Chu Lượng biến sắc, ánh mắt nhìn Ngô Thiến trở nên nguy hiểm, đưa tay nắm cằm cô ta, “Tôi cưỡиɠ ɧϊếp cô? Tối qua, là ai ôm tôi không buông, liên mồm kêu là muốn, có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”