Ngày thử việc thứ 5 cũng đến...
Vũ Hạo ngồi ở bàn làm việc, nhìn vào mấy mảnh giấy vẽ dở trên bàn. Cậu không biết từ khi nào mà tay cậu lại phác hoạ khuôn mặt của Tử Đằng lên trên đó thay vì là bản thiết kế dở dang kia. Cho đến khi cậu bừng tỉnh và nhớ lại nụ hôn chiều hôm qua thì tay vội vò nát mảnh giấy đó. Vũ Hạo lấm lét nhìn về phía mọi người để xem có ai đang chú ý đến cậu vẽ cái gì hay không. Thực tế chỉ bản thân cậu như một kẻ trộm lén lút chứ chẳng có ai trong văn phòng thèm để ý đến cậu.
Cứ đặt bút cậu lại nhớ lại nụ hôn đêm qua của Tử Đằng. Trong lòng cậu có nhiều cảm xúc khó tả và dường như cậu muốn tìm cảm giác đó thêm một lần nữa. Cả buổi sáng cậu ngồi làm việc không hề tập trung một tí nào. Trong lòng cứ phập phồng lo âu và hễ có ai đi ngang qua văn phòng, cậu cũng không dám đảo mắt nhìn đến. Bởi cậu sợ gặp hình bóng của Tử Đằng sẽ làm cậu bối rối hơn. Vừa muốn gặp, vừa muốn tránh mặt. Vũ Hạo cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ của mình. Cậu muốn uống một ít cà phê, ngay sau đó đứng lên để đi lấy cho mình một cốc cà phê ở chiếc máy pha tự động cuối hành lang.
Đứng đợi dòng cà phê chảy ra, cậu lại nhớ đến câu nói của Tử Đằng “Cậu có thể cười một cái được không, chứ cà phê của tôi đắng quá” Bất giác cậu nở nụ cười trên môi lúc nào không hay. Vũ Hạo cầm ly cà phê đi dọc hành lang. Cậu nhìn vào các phòng khác, lúc này mọi người đang chú ý làm việc. Cậu muốn hít một ít không khí trời nên đã đi ra phía cầu thang bộ. Đoạn giữa hai toà nhà có một cánh cửa sổ nhỏ. Cậu đứng tựa mình nơi cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Chỉ toàn là nhà cao tầng với hàng trăm ô cửa kính xếp dãy hiện ra trước mặt. dù gì cũng có chút gió thoáng quá để cậu giữ lại sự tỉnh táo trong lúc này.
Lối đi bộ thường chẳng có ai đi qua, Vũ Hạo thấy mình thật nhỏ bé ở nơi này, cậu chẳng nói chuyện với ai. Vũ Hạo nghĩ liệu rằng bản thân cậu có đến đúng nơi cậu mong muốn hay không. Hớp cà phê trong miệng đắng ngắt khiến cậu càng cảm thấy cô đơn hơn trong lúc này. Vũ Hạo khẽ nhăn mặt khi uống ly cà phê đắng đó, cậu cố gắng nuốt xuống và nghĩ rằng nếu có chút đường thì ắt ly cà phê này sẽ ngon hơn.
“Đắng lắm sao, có cần tôi cho chút đường không?”
Tiếng nói phía sau Vũ Hạo, làm cơn suy nghĩ của cậu bị cắt ngang. Vũ Hạo vừa kịp quay lại thì một nụ hôn bất ngờ đã ập đến cậu. Đôi mắt cậu mở trong veo nhìn vào kẻ đang cố đoạt nụ hôn của cậu lúc này. Chẳng ai khác đó là Tử Đằng, hắn ta giữ bờ vai của cậu và hôn sâu hơn.
Vũ Hạo bị tấn công bất ngờ, cậu làm rơi ly cà phê xuống, ngay lập tức đẩy Tử Đằng ra. Nhưng lực đẩy mỗi giây yếu dần đi. Dường như cậu đang bị mê hoặc trong nụ hôn này. Đôi môi cậu có chút chuyển động nhẹ nhàng. Cậu cảm nhận vị đắng cà phê trong miệng chẳng còn nữa. Lúc này đã thay bởi sự ngọt ngào trong nụ hôn kia. Môi Tử Đằng mềm và ấm, cứ cuốn lấy môi cậu không ngừng. Vũ Hạo say đắm, khép đôi mi lại mà hôn lại hắn ta. Cảm giác lúc này khiến Vũ Hạo không thể hiểu nổi bản thân mình muốn gì. Cậu đang hôn sếp của mình và tệ hơn là cậu chẳng biết điều gì về hắn ta. Cứ như bị mê hoặc, cho dù là hắn ta có đang muốn lợi dụng cậu hay không thì lúc này bản thân cậu chính là tự nguyện.
Vũ Hạo khẽ rời môi Tử Đằng ra, nhìn hắn ta rồi cậu lại cúi xuống vì không dám nhìn thêm nữa..giọng cậu lí nhí nói…
“Sếp Trần….sếp Trần…”
Trần Tử Đằng một lần nữa nâng khuôn mặt cậu lên.. hắn hôn nhẹ một cái lên môi cậu..
“Cà phê đã ngọt rồi đúng không?. Tôi biết em cũng muốn vậy mà”
“Tôi...nhưng…”
“Chuyện của chúng ta bí mật nhé.”
……………………
Vũ Hạo trở về lại bàn làm việc. Thêm một lần nữa cậu lại bị bối rối về những gì Tử Đằng làm với cậu. Cậu vò đầu lại và cho rằng mình quá ngốc nghếch khi không chịu phản kháng hay đẩy hắn ta ra. Vũ Hạo tự mình mắng mình trong từng suy nghĩ “Vũ Hạo, mày thật ngốc, sao lại có thể hôn lại anh ta cơ chứ. Sao mày lại dễ dãi như vậy. Mày có biết người ta là sếp của mày không. Sao lại ngốc như vậy hả Vũ Hạo”
Cả buổi sáng Vũ Hạo bị mất tập trung, cậu vò biết bao nhiêu là giấy ném vào sọt rác vì không thể vẽ nổi bất cứ bản thiết kế nào cho ra hồn. Chỉ vì thứ tình cảm ngớ ngẩn kia làm cậu hết sức bối rối. Đã thế Tử Đằng đến quá bất ngờ là cậu chẳng biết mình phải làm sao trong lúc này. Khuôn mặt anh ta, nụ hôn đó, nụ cười đó cậu chẳng thể từ chối. Không phải riêng gì Vũ Hạo, mà chắc chắn sẽ chẳng có ai có thể từ chối được Tử Đằng khi bị anh ta tấn công như vậy….
Đến gần trưa, cả phòng đã chuẩn bị đi ăn cơm trưa. Vũ Hạo cũng đói bụng lắm nhưng lại ngại đi ăn một mình. Cậu đắn đo với việc mua đồ ăn hay đi ra ngoài ăn, thì bỗng nhiên điện thoại cậu rung lên.. Vũ Hạo cầm lấy điện thoại và mặt cậu có chút bối rối. Trên điện thoại là số điện thoại lạ “Vào phòng của anh” và ký bên dưới tên Tử Đằng. Vũ Hạo đảo mắt dáo dác nhìn xung quanh xem có còn ai trong phòng hay không. Cậu cứ như bị Tử Đằng thôi miên, cậu đứng dậy và đi thẳng đến phòng của Tử Đằng. Tay cậu chưa kịp đưa lên để gõ cửa thì cửa phòng đã chủ động mở ra cho cậu.
Vũ Hạo đi vào bên trong và Tử Đằng đã xuất hiện ở ngay cửa. Vũ Hạo bối rối nhìn Tử Đằng..
“Số điện thoại lúc nãy của anh ạ?”
Tử Đằng gật đầu và hắn đưa tay ấn cậu vào tường. Vũ Hạo quay mặt ngang qua để tránh Tử Đằng hôn mình.
“Sếp Trần, tôi...thấy quá nhanh...tôi….tôi”
Tử Đằng kéo khuôn mặt cậu lại, nhìn vào mặt cậu…
“Gọi anh là Tử Đằng, em không phải ngại với anh”
“Nhưng..…chúng ta như vậy có quá nhanh không…?”
Tử Đằng không trả lời mà lại trực tiếp hôn lên môi Vũ Hạo. Thêm một lần nữa Vũ Hạo lại bị cuốn theo nụ hôn ngọt ngào này. Tim Vũ Hạo đập loạn xạ lên và cậu cứ mềm nhũn hết cả người ra khi Tử Đằng cố tách môi cậu để đẩy lưỡi hắn ta vào. Hơi thở dường như bị khống chế lại, Vũ Hạo tê rần cơ mặt. Cho đến khi Tử Đằng đưa nhẹ lên tay gỡ từng cúc áo của cậu ra, và tay hắn đưa nhẹ lượt trên da mềm của cậu thì Vũ Hạo mới giật nảy mình mà đẩy Tử Đằng ra..
“Không...chúng ta không thể…”
Tử Đằng lại kéo Vũ Hạo lại “Có thể chứ, anh biết em cũng muốn mà”
“Sếp Trần...đừng mà….”
Câu nói của Vũ Hạo trở lên vô dụng hơn khi nào hết. Cậu không dám hét, cũng không dám nói lớn tiếng. Tử Đằng kéo Vũ Hạo xoay người, cả hai dần dần bước chậm, rồi đến phía ghế sofa gần đấy. Hắn đẩy cậu nằm trên sofa rồi làm những động tác mà chính bản thân Vũ Hạo không kiềm chế được. Lúc này cả con tim và lý trí của Vũ Hạo bị đánh bại bởi hành động mơn trớn ngọt ngào của Tử Đằng. Vũ Hạo không chút kháng cự lại, cậu mặc cho Tử Đằng hôn lên ngực cậu. Đến khi điểm hồng trên ngực cứng lên. Người cậu rạo rực đến khó tả. Tử Đằng cắn nhẹ nhẹ lên yết hầu của Vũ Hạo, đưa lưỡi dòng lên mơn trớn tai của cậu rồi phả hơi nóng vào bên trong…
“Em muốn không?”
Vũ Hạo khẽ gật đầu nhẹ một cái. Vũ Hạo cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng khi Tử Đằng đang đi sâu vào bên trong cậu. Trên sàn nhà quần áo vương vấn mỗi chỗ một cái. Tử Đằng rất nhẹ nhàng, hắn ôm chặt lấy cậu và ma sát ở điểm nhạy cảm nhất của Vũ Hạo để cậu phải rên lên những tiếng rên nhỏ trong cổ họng cạnh tai hắn.
……20 phút sau…...
Tiếng nước xả trong WC vang lên và lúc sau Tử Đằng đi ra thì đã thấy Vũ Hạo mặc lại quần áo. Hắn cũng đẩy cà vạt lại cho nghiêm chỉnh rồi ngồi xuống ghế cạnh cậu. Chống tay nhìn qua gương mặt đang đỏ ửng của Vũ Hạo, hắn đưa ngón tay của mình mà hất mái tóc còn dính mồ hôi.
“Sao thế, lần đầu của em hả?”
Câu hỏi đó của Tử Đằng khiến cho Vũ Hạo nhớ đến lần mình bị chuốc thuốc và làm nhục ở khách sạn. Tất nhiên Vũ Hạo sẽ không thể kể chuyện đó ra cho Tử Đằng nghe. Cậu ngốc nghếch gật đầu một cái trước mặt hắn. Tử Đằng nhìn cái gật đầu đó hắn liền cười nhếch miệng. Tuy nhiên nụ cười đó Vũ Hạo lại chẳng thấy được, bởi nó nụ cười đó là dành cho sự dối trá của cậu, điều đó khiến Tử Đằng không mấy vui vẻ gì.
“Vậy anh là người đàn ông đầu tiên của em rồi. Xem ra, anh thật là người may mắn.”
Vũ Hạo vẫn không dám đối diện với ánh mắt của hắn đến khi Tử Đằng nâng cằm của cậu lên. Đôi mắt trong veo kia nhìn hắn nhưng lại rất bối rối.
“Từ nay trở đi tôi sẽ là người đàn ông của em”
…………………
Rời khỏi phòng của Tử Đằng, Vũ Hạo kéo lại cái áo có chút nhăn nheo, cậu đi vội về bàn làm việc của mình. Lúc này mọi người cũng sắp ăn trưa về. Cậu quên mất việc mình phải ăn trưa, nhưng lúc này cậu lại chẳng thấy đói nữa. Khoảng vài phút sau thì mọi người trở lại văn phòng làm việc. Cậu thở nhẹ nhàng vì may không bị ai thấy đi từ phòng riêng của Tử Đằng ra. Không hiểu sao cậu lại che đậy mối quan hệ đó. Cậu đang sợ điều gì sao?
Mọi nhân viên vào làm việc được khoảng 15 phút thì tiếng hét thất thanh của Trương Mẫn vang lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ấy. Quản lý Đoàn ngồi phía xa cũng nghe thấy, ông ta đi đến và nhìn vào bàn của Trương Mẫn khi cô ta đang rấm rứt khóc. Còn mọi người bàn tán xôn xao…
“Đã có chuyện gì vậy?”
Một nhân viên trong đó đáp trả câu hỏi của Quản lý Đoàn
“Quản lý à, những bản thiết kế của Trương Mẫn tự nhiên bị xé vụn, đã thế còn để lại trong hộc bàn. Đã có người muốn hại Trương Mẫn”
Ông Đoàn liền hỏi “Lúc ăn cơm trưa, còn ai ở lại phòng không?”
Mọi người lắc đầu, nhưng sau đó lại có người lên tiếng “Dạ tôi là người đi gần cuối, ra khỏi phòng thì vẫn còn Vũ Hạo đang còn làm việc”
“Vậy là cậu ấy là người ở lại cuối cùng rồi”
Mọi ánh mắt tập trung lại chỗ Vũ Hạo, ông Đoàn đi đến chỗ cậu với vẻ mặt nghi ngờ..
“Buổi trưa cậu không đi ăn cơm sao?”
Vũ Hạo gật đầu, vì đúng là cậu đã không đi ăn cơm trưa thật. Ông ta hỏi lại như thể cậu chính là thủ phạm xé bản thiết kế của Trương Mẫn.
“Vậy là cậu đã ở trong phòng này suốt trưa?”
Vũ Hạo không thể nói mình đã ở cùng Tử Đằng, cậu lắp bắp nói..
“Tôi...tôi không có trong phòng...tôi...tôi...đứng ngoài hành lang, à...tôi ..tôi..”
“Sao cậu phải trả lời ấp úng vậy, phải chăng đã làm điều gì mờ ám sao?”
“Không...không phải...tôi ...tôi”
Trương Mẫn vừa ức vừa khóc rồi lên tiếng “Vũ Hạo, tôi có làm gì sai với cậu, thì tôi xin lỗi, sao cậu lại có thể xé bản thiết kế của tôi cơ chứ”
Vũ Hạo liền trả lời ngay “Không phải tôi, tôi không làm vậy”
Tất cả mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt khó chịu. Vũ Hạo liền nói tiếp.
“Đúng là tôi không đi ăn trưa, nhưng tôi không hề làm vậy”
Mọi người vẫn nghi ngờ cậu, một nhân viên cũ trong phòng liền lên tiếng khi mọi người ngờ vực nhau.
“Phòng chúng ta có camera, có thể xem lại, lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm cũng chưa muộn mà”
Nghe được vậy, ông Đoàn liền gọi điện ngay cho phòng kỹ thuật bảo họ kiểm tra lại camera. Tuy nhiên sau 15 phút chờ đợi. Một người ở bộ phận kỹ thuật đi xuống và hỏi thăm tình hình xem đã có chuyện gì xảy ra.
Ông Đoàn kể lại sự việc và họ bảo rằng lúc thời gian xảy ra sự cố thì văn phòng đã bị người nào đó ngắt nguồn điện khoảng 20 phút. Trong 20 phút, khả năng kẻ đó xé bản thiết kế của Trương Mẫn đã ra tay. Mọi người đều nghi ngờ Vũ Hạo vì trong khoảng thời gian đó cậu đã đi qua lại trước bàn của Trương Mẫn nhiều lần. Bởi lúc đó Vũ Hạo còn bối rối vì vừa nhận được tin nhắn của Tử Đằng, nên cậu đã đi qua lại đó nhiều lần. Lúc sau rời phòng thì mọi người cho rằng cậu đã đi ngắt nguồn điện rồi trở lại phòng để huỷ bản thiết kế của Trương Mẫn, do đố kị với cô ấy.
Đó chỉ là những nghi ngờ mà mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau. Còn cậu thì bị tách riêng ra một góc. Không có đủ bằng chứng để kết tội ai nhưng ông Đoàn nói sẽ điều tra rõ vụ việc này. Ông ta đã ưu tiên cho Trương Mẫn không phải làm gì ngoài việc làm lại bản thiết kế đã bị hỏng. Còn việc đó lại được giao hết qua cho Vũ Hạo, thế là cậu có thêm nhiều công việc hơn cần phải giải quyết.
………………………...
Tử Đằng đã đi ra khỏi công ty, nên hắn không hề biết đã có chuyện xảy ra ở phòng Thiết kế. Tử đằng đến gặp một người bạn của mình để bàn một chút công việc. Trong quán cà phê, người bạn đó thấy vẻ mặt khá vui của Tử Đằng liền hỏi...
“Sao thế? Miếng mồi kia ăn được chưa mà có vẻ vui thế?”
Tử Đằng trả lời không chút do dự “Rồi, khá là ngon”
“Ngon như vậy có bỏ không?”
“Bỏ chứ, món ăn nào ăn nhiều mà chả ngán”
Người bạn của hắn cười lớn “Đúng là Trần Tử Đằng có khác, tính cậu vẫn thế, bao năm qua không bỏ được nhỉ. Rồi sẽ có ngày cậu nghẹn chết đấy”
Tử Đằng đưa ly cà phê lên uống một ngụm nhỏ, rồi hắn cười nhếch miệng “Là cậu muốn tôi bị thế lắm hả?
………...còn nữa………..