Vận Mệnh Thế Gia

Chương 41: Ꮆiết gà

Trong noãn các nhất thời yên tĩnh dị thường, chỉ còn gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Phó Minh Hà, không chịu thua nhìn Âm Lệ Chi.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thường ma ma xuất hiện ở cửa: "Phu nhân lệnh nô tỳ đến xem, sao bên này như thế..."

Bà nói còn chưa dứt lời, liền phát hiện bầu không khí trong noãn các không thích hợp, Bích Hồng quỳ trên mặt đất, Thường ma ma nhìn vòng ngọc bị vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, nhìn dáng vẻ của Phó Minh Hà, tình cảnh Âm thị tặng vòng tay lúc nãy Thường ma ma cũng nhìn thấy, phát hiện vòng tay bị bể, bầu không khí có chút không ổn, nhất định là bà xử lý không được, nên liền vội vàng trở về gọi Bạch thị.

Bạch thị dẫn một đám người đến, nhìn thấy tình hình bên trong noãn các, sắc mặt bà ta tái xanh:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Âm Lệ Chi hừ một tiếng, dáng vẻ vênh váo tự đắc tỏ rõ chính là muốn khi dễ Phó Minh Hà: "Cô nương Phó gia được dạy dỗ thật là tốt, không chỉ đánh muội muội, còn rất khí phách đập bể vòng tay cô mẫu ta tặng. Có bản lĩnh thì giao lại tất cả những thứ đã các ngươi đã nhận thì thật là tuyệt vời." Nàng ta quay đầu lại nhìn Âm thị, làm nũng nói: "Cô mẫu, chơi không vui, con muốn đi về, chúng ta mang Nguyên Nương về chơi hai ngày đi, ở đây một lúc con cũng thấy khó chịu."

Đang ở trước mặt nhiều người Phó gia như vậy, lời hài tử nói khiến mặt Bạch thị đờ đẫn, bà ta gần như có chút hung tợn nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, giống như là muốn hỏi có chuyện gì vừa xảy ra.

Ma ma hầu hạ trong noãn các nơm nớp lo sợ đi lên nhỏ giọng thuật lại chuyện vừa mới xảy ra cho Bạch thị nghe, Bạch thị trợn tròn mắt như muốn ngất đi, bà ta lạnh lùng nhìn Phó Minh Hà, đứa cháu gái mà bà ta luôn yêu thương lúc này ở trước mặt người ngoài lại khiến bà ta mất hết thể diện.

Thẩm thị có chút lo lắng lại có chút đau lòng nhìn chằm chằm nữ nhi, Chung thị thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi vẫn còn đỏ bừng, muốn khóc mà không khóc, cố nén vẻ khó chịu, chỉ ôm nữ nhi vào trong lòng, ánh mắt nhìn Phó Minh Hà giống như muốn ăn thịt người.

"Chỉ là mấy món đồ Âm gia không cần mà thôi." Bởi vì Phó Minh Hà không có phụ thân, cho nên vô cùng bướng bỉnh, lúc Âm Lệ Chi nói ra lời này, nàng ta không nghĩ ngợi liền mở miệng.

Chỉ là Phó Minh Hà không nghĩ tới, nàng ta có can đảm ném vỡ đôi vòng ngọc Âm thị tặng, nhưng người ngoài lại không dám.

Bạch thị nghe nói như thế, lạnh lùng quát lên: "Câm miệng!"

Âm thị hơi cong môi một cái: "Quả nhiên Phó gia dạy dỗ nữ nhi rất có cốt khí."

Một câu nói làm cho sắc mặt Bạch thị xanh trắng đan xen.

Nếu không trả lại đồ, chứng minh Phó gia không có cốt khí, nếu là trả, sẽ được câu tán thưởng có cốt khí của Âm thị, nhưng Bạch thị sao có thể cam tâm?

"Phu nhân bên thông gia không cần quá so đo với con bé, con bé không biết nặng nhẹ, xúc phạm cô nương, trở về ta nhất định sẽ dạy bảo con bé thật tốt."

Âm thị cũng không nói chuyện, chỉ thở dài quay đầu nhìn Tạ thị: "Cũng không còn sớm, chúng ta một đường vào Lạc Dương cũng mệt lắm rồi, ngày mai nhị tỷ mang Nguyên Nương đến chơi hai ngày nhé."

Tạ thị còn chưa lên tiếng, Bạch thị liền tươi cười nói: "Cần phải như vậy." Ở trong Lạc Dương Tạ gia cũng có biệt viện, lần này phu thê Tạ Lợi Trinh đến Lạc Dương liền tạm thời ở tại nơi này.

Sở dĩ Bạch thị không làm khó Tạ thị, mà là thống khoái đồng ý lời Âm thị nói, toàn bộ là vì chuyện vừa rồi Phó Minh Hà đã gây ra.

Âm thị cũng không tiện nán lại, Tạ thị lệnh cho Phó ma ma dẫn người đi đến ngoại viện thông tri cho Tạ Lợi Trinh, Âm thị không hề cho Phó gia chút thể diện, chỉ ngồi ở đó, nghe được hạ nhân đến truyền lời nói Tam gia đã đợi nàng ta ở bên ngoài, liền từ chối yêu cầu Bạch thị muốn giữ nàng ta lại dùng bữa tối, dẫn người của Tạ gia đi ra.

Trở lại trong viện, sắc mặt Bạch thị âm trầm đến lợi hại.

Hôm nay Âm thị không nể mặt bà ta, nhưng bà ta vẫn chưa có nơi nào để trút giận, đành phải để Thường ma ma đỡ ngồi xuống, nhịn lại nhịn:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vành mắt Phó Minh Nguyệt có chút đỏ bừng, nghe được câu hỏi của Bạch thị, cảm nhận được sự giận dữ của bà ta, đang muốn mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thân hình cao lớn, chòm râu hoa râm nhưng bước đi mạnh mẽ.

Ngay cả áo lông cũng không cởi xuống, đi vào ánh mắt quét một vòng trong nội thất, Bạch thị đứng dậy nghênh đón ông ta, thế nhưng ông ta lại không để ý tới, trực tiếp lướt qua Bạch thị, ngồi xuống chỗ Bạch thị vừa ngồi, hai chân dang ra, tay đặt ở trên tay vịn liền hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, thậm chí không hề giống như lời mắng mỏ nghiêm khắc vừa rồi của Bạch thị, nhưng lại mang đến áp lực vô hình.

Lúc này Phó Minh Nguyệt cũng không dám khóc nữa, trong phòng lặng ngắt như tờ. Phó Hầu gia thấy mọi người không nói lời nào, mới liếc mắt:

"Nói!"

Cả người Phó Minh Nguyệt run lên, vẻ mặt quật cường khi nãy trên gương mặt Phó Minh Hà lúc này mới lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Bạch thị, Phó Minh Nguyệt ở bên cạnh lắp bắp nói: "Âm, Âm cô nương nói chuyện với đại tỷ tỷ, con muốn đi qua đó, nhị tỷ giữ tay con nói con không nên đi qua đó, nói các nàng ấy coi thường con."

Nàng ấy kể chuyện Phó Minh Hà bóp tay nàng đau thế nào, lại đẩy nàng té trên đất thế nào, lại đến Âm Lệ Chi ngông nghênh, nhắm thẳng vào Phó Minh Hà nhận lễ vật lại còn bất kính với khách nhân, cuối cùng nói đến chuyện Phó Minh Hà ném vỡ vòng tay chọc tức Âm thị.

Chung thị ở một bên nghe lời nữ nhi nói, liền lạnh lùng liếc Thẩm thị.

Cơ hội nịnh nọt Âm gia, lại bị Phó Minh Hà ngu xuẩn này cản trở.

Bầu không khí trong phòng lập tức căng thẳng, trong lòng Phó Minh Hà sinh ra một cỗ ủy khuất, Thẩm thị ở bên cạnh sợ đến thân thể run rẩy, từ trước đến nay bà ta vẫn luôn sợ hãi người cha chồng này, lúc này thấy ông ta tức giận, nhịn không được liền đưa tay đẩy nữ nhi một cái, mong nàng ta mau nhận sai để được Phó hầu gia tha cho.

Thẩm thị gả vào hầu phủ nhiều năm, biết rõ tính tình của cha chồng, nhưng Phó Minh Hà cứ nước mắt lưng tròng, càng sợ càng không chịu thừa nhận thua.

"Cháu gái cũng không nói sai, các nàng vào phủ vẫn luôn cùng..."

Nàng ta nói chưa dứt lời, Bạch thị không vừa ý, vẻ mặt Phó hầu gia lại bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lộ ra sắc lạnh, rất sợ cháu gái hôm nay gặp xui xẻo, đưa tay véo nàng ta một cái: "Còn không mau bồi tội!"

"Con không sai..." Phó Minh Hà đang muốn mở miệng, Phó Hầu gia lại khẽ gật đầu: "Nhị tỷ nhi nói không sai, quả thật nó không sai." Phó hầu gia chậm rãi mở miệng, ánh mắt dừng lại trên người Bích Hồng đang quỳ ở phía sau nàng: "Đi theo bên người nó là ai?"

Lúc này, mặt Bích Hồng không còn chút máu, để trán chạm trên nền đất, cổ họng khô khốc, thậm chí không thể nói ra lời.

Sắc mặt của Phó Minh Hà dần dần trắng bệch, Phó Hầu gia nói:

"Hạ nhân hầu hạ không tốt, mắt thấy hành vi của chủ tử không đúng cũng không ngăn lại, đánh năm mươi trượng, dùng để làm gương tránh mọi người bắt chước."

Người trong phòng nghe đến đó, cả người run rẩy.

Nam nhân thân thể cường tráng cũng không nhất định có thể chịu được năm mươi trượng, huống chi là một cô nương thanh tú thế này.

Bích Hồng là văn tự bán đứt, thân phận thấp hèn, lúc này chủ tử phạm sai lầm, lại làm nàng phải lấy mạng bù vào.

Toàn thân Phó Minh Hà run lập cập như bị sốt rét, nhìn Bích Hồng mặt xám như tro bị kéo ra ngoài, tiểu nha đầu biết kết cục của mình, ngay cả la cũng không dám la, rất sợ liên lụy đến cha mẹ, mền nhũn như một đống bùn nhão, vẫn là hai bà tử nâng nàng ta dậy.