Dương Trình Vạn thương tật ở chân còn chưa khỏi hẳn, theo lý mà nói thì không nên hành tẩu, lại càng không thể lặn lội đường xa, nhưng khi hắn nhận được thư tin tức của Dương Nhạc, cũng không để ý lời khuyên bảo của Tạ Bách Lý, trực tiếp lên đường đi đến Tân Hà thành. Mà ở tại biệt viện, nhìn thấy Kim Hạ cùng Lục Dịch một màn ôm nhau như vậy, đối với hắn mà nói lại càng họa vô đơn chí. Tình thế so với hắn nghĩ đến lại càng nghiêm trọng không ngờ.
"Thủ lĩnh, người sao lại đến đây?" Kim Hạ kinh ngạc nói, "Chân người đã tốt hơn chưa?"
Dương Nhạc ở sau lưng Dương Trình Vạn hướng Kim Hạ ra hiệu nàng không được nói lung tung.
Dương Trình Vạn căn bản liền không để ý Kim Hạ, theo như quy củ hướng Lục Dịch chắp tay thi lễ, ngữ khí ngược lại càng cứng nhắc:"Lục đại nhân, đồ nhi không biết cư xử đúng mực, xin ngài thứ lỗi."
Lục Dịch nhìn chằm chằm Dương Trình Vạn, trầm giọng nói: "Dương bộ đầu, ngài tại sao lại đến Tân Hà thành này?"
"Hai đứa đồ nhi còn trẻ người non dạ, nghe nói bọn giặc Oa huyên náo hung hăng, ta đây thân già rảnh rỗi nghỉ ngơi không có việc gì, liền tới thăm một chút." Dương Trình Vạn chuyển hướng Kim Hạ: "Hạ nhi, ngươi theo ta đến đây."
"Vâng!"
Kim Hạ không dám trái lời, chỉ biết cùng theo Dương Trình Vạn ra ngoài, không yên tâm quay đầu liếc nhìn Lục Dịch liếc mắt một cái, người phía sau cũng nhìn nàng. Nàng cười với hắn rồi mới cùng Dương Nhạc đỡ lấy Dương Trình Vạn trở về phòng của Dương Nhạc.
"Hạ nhi, ngươi có biết sai hay không?" Dương Trình Vạn mới vừa ngồi xuống liền hướng Kim Hạ cả giận nói, lại quát tháo Dương Nhạc: "Ngươi quỳ xuống!"
Dương Nhạc nghe vậy liền quỳ xuống, Kim Hạ dù cảm thấy chính mình không có gì sai, nhưng nếu quỳ xuống có thể làm cho thủ lĩnh nguôi giận, liền cũng quỳ theo.
"Trước khi đi, cha muốn con trông chừng Hạ nhi, con rốt cuộc là đã làm thế nào?" Dương Trình Vạn hướng Dương Nhạc cả giận nói
Kim Hạ nhịn không được chen lời nói: "Thủ lĩnh, con không phải vẫn còn an toàn sao? Lại càng không bị thương tật gì. Đại Dương, hắn chăm sóc con rất tốt." Tuy mới vừa rồi bắt gặp tình cảnh ở phủ như vậy, không khỏi có một chút lúng túng, nhưng trong lòng Kim Hạ thẳng thắn vô tư, cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai.
"Ngươi còn dám nói, vừa rồi, vừa rồi... Là cô nương nên biết thế nào là xấu hổ, Lục Dịch là thân phận như thế nào, ngươi sao lại cùng hắn rối ren không rõ ràng như vậy được!" Dương Nhạc tức giận tay khẽ run, "Ngươi như vậy, làm sao ta đối với mẹ ngươi nói rõ..."
Đang nói, gian ngoài có người gõ cửa, hai người đều quỳ trên đất không dám động đậy, cho đến khi Dương Nhạc trông thấy cha gật đầu nhẹ, mới gấp rút đứng dậy đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Thẩm phu nhân.
Dương Trình Vạn trông thấy Thẩm phu nhân, không khỏi ngẩn ngơ, nhất thời càng không dám nhận quen biết.
Hai người đã nhiều năm không gặp, càng không cần nói đến những biến cố đã từng trải qua, hai bên tóc mai đã nhuốm màu nhàn nhạt phong sương, từ lâu đã không còn là dáng hình năm ấy nữa. Đặc biệt là Dương Trình Vạn, hắn từng ra vào chiếu ngục, bị thương tật ở chân, ở Lục Phiến Môn tuy không tính là ủy khúc cầu toàn, nhưng lại không được trọng dụng, cùng khí phách hăng hái năm đó giống như khác biệt một trời một vực.
"Dì!" Không có phân phó của thủ lĩnh, Kim Hạ không dám đứng lên, vừa quỳ vừa gọi: "Đây là thủ lĩnh của ta, ta thường nói cho người biết."
Nghe thấy Kim Hạ như thế mà gọi một tiếng "Dì!", Dương Trình Vạn thân thể hơi chấn động, đôi môi rung rẩy, rồi mới nói: "Kim Hạ..... gọi ngươi là dì sao?"
Thẩm phu nhân rảo bước tiến vào phòng, giọng run nhẹ nói: "Đúng! Là Kim Hạ gọi ta là dì."
"Ngươi thực sự còn sống sao?" Dương Trình Vạn nói: "Năm đó, ta nghe nói ngươi thế nào mà mạo hiểm ám sát Nghiêm Thế Phiên, bọn họ đều nói ngươi đã chết rồi."
Thẩm phu nhân rưng rưng lắc đầu: "Không phải, là có người cứu ta. Năm đó ta đến kinh thành tìm ngươi, liền nghe nói ngươi bị nhốt vào chiếu ngục, đã hết đường sống, về sau ngươi làm thế nào ra ngoài?"
Hai người này một hỏi một đáp, làm cho Kim Hạ cùng Dương Nhạc nghe thấy đều ngây người.
"Dì, người quen biết thủ lĩnh sao? Hai người là người quen biết cũ sao?" Kim Hạ hiếu kỳ hỏi
Thẩm phu nhân quay đầu nhìn về phía Kim Hạ, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt nàng, hướng Dương Trình Vạn nói: "Ta phải thay tỷ tỷ cảm ơn ngươi, những năm này chiếu cố cho đứa nhỏ này, còn dạy nàng công phu."
Kim Hạ càng nghe càng không hiểu ra sao: "Hả!"
Dương Trình Vạn lắc đầu liên tục: "Không, Kim Hạ vốn là có thể tốt hơn mới đúng, là ta không có bản lĩnh."
"Thủ lĩnh, dì, hai người rốt cuộc là đang nói gì vậy?"
Thấy Dương Trình Vạn cũng không phủ nhận, Thẩm phu nhân cuối cùng cũng có thể xác nhận được chuyện này, chuyển hướng Kim Hạ, nước mắt nhịn không được chảy xuống: "Hài tử, ta là dì ruột của ngươi. Ngươi gọi ta một tiếng dì thật ra là rất đúng."
Kim Hạ ngây cả người, ngạc nhiên nói: "Nhà mẹ ta đúng là có hai tỷ muội, nhưng ta đều đã gặp qua, hay là lúc nhỏ, người đã được đưa đi đâu đó?"
"Đứa nhỏ ngốc, ta nói không phải cha mẹ nuôi dưỡng ngươi mà là cha mẹ ruột của ngươi. Mẹ ruột ngươi là tỷ tỷ của ta, từ nhỏ người bị đem đi là ngươi." Thẩm phu nhân hướng nàng nói
Kim Hạ một lát sau mới nghe lọt được những điều vừa nói, "Thủ lĩnh, đây là sự thật sao? Người cũng biết việc này?"
Sự tình này đã giấu trong lòng Dương Trình Vạn nhiều năm, nhưng đến ngày này, Kim Hạ có thể ở trong biển người mênh mông mà gặp được Thẩm phu nhân, hắn mới gật đầu, thừa nhận nói: "Năm đó, mẹ ngươi đem ngươi giao phó cho ta."
Kim Hạ vẫn không thể tin tưởng: "Nhưng nuôi dưỡng con không phải là người sao?"
"Dương đại ca, năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi bị nhốt vào trong chiếu ngục?" Thẩm phu nhân hỏi
Dương Trình Vạn khẩu khí than dài, lúc này mới kể lại sự tình năm ấy.
Mười năm trước, Dương Trình Vạn thân làm Cẩm y vệ, cùng Cẩm y vệ kinh lịch Thẩm Luyện, hai người đều được Lục Bỉnh trọng dụng. Khi đó, Dương Trình Vạn đã từng có nguyện vọng ý chí cao, tinh thần hùng dũng, đã từng có dã tâm hừng hực, muốn phấn đấu để tiến lên, dù không theo kịp Lục Bỉnh, nhưng là muốn ở trong triều đình có được một vị trí.
Dương Trình Vạn cùng Thẩm Luyện cũng không giống nhau. Thẩm Luyện vốn là quan huyện, chỉ làm quan thanh liêm, không cần thành tích gì, nhưng cũng a dua xu nịnh, thêm vào đó bản tính ngay thẳng, rồi sau đó vì chuyện gì mà gián chức xuống làm Cẩm y vệ. Lục Bỉnh thấy Thẩm Luyện đàng hoàng cũng đối với hắn coi trọng. Dù bị gián chức quan, nhưng Thẩm Luyện cũng không thay đổi cốt cách. Dương Trình Vạn chỉ cảm thấy hắn quá cổ hủ, hai người hoàn toàn cũng không nói chuyện với nhau.
Mãi đến tận sau này phát sinh một chuyện.
Dương Trình Vạn không vừa lòng Hạ Ngôn, cũng không ưa Hạ Trường Thanh, nhưng hắn tuyệt đối không hy vọng Hạ gia lại gặp chuyện như vậy, bởi vì bà ấy đang là Hạ phu nhân. Trùng trùng điệp điệp dấu hiệu tỏ rõ, hắn làm việc dưới trướng của Nghiêm Tung, uy thế của Hạ Ngôn có chút hung mãnh, hắn tìm cớ hướng ban sai ở Nam Kinh, lặng lẽ đi gặp vợ chồng Hạ Trường Thanh, thỉnh bọn họ ngàn vạn lần cẩn thận, đó cũng là lần đầu tiên Dương Trình Vạn gặp Kim Hạ. Hạ Trường Thanh biết rằng việc trả thù không được, lại càng không nỡ nữ nhi mới năm tuổi của mình, vì thế liền cùng Dương Trình Vạn lập ra một kế.
Rằm tháng giêng Tết hoa đăng (Tết Nguyên tiêu), bọn họ mang hài tử ra ngoài phố ngắm l*иg đèn, sau đó phái người ôm hài tử đi trốn, tạm thời an bài, nói dối rằng hài tử đi lạc. Nếu như có chuyện xảy ra, mời Dương Trình Vạn đem hài tử len lén đưa cho muội muội của Hạ phu nhân, phó thác cho nàng. Nếu như vô sự, liền có thể mang hài tử tìm về.
Kế này vốn được sắp đặt rất ổn thỏa, nhưng không nghĩ tới, trong kinh thành lại xảy ra chuyện, Nghiêm Tung nghe được lời đồn, có người âm thầm báo tin cho Hạ Ngôn, mà nghe có người nói rằng Dương Trình Vạn từng đi gặp Hạ Trường Thanh. Nghiêm Tung trong lòng nghi ngờ người bí mật thông báo tin chính là Dương Trình Vạn, liền lập tức bắt hắn vào trong chiếu ngục, nghiêm hình tra khảo, Dương Trình Vạn biết rõ Nghiêm Tung không có chứng cứ, chỉ cắn chặt răng, phủ nhận đến cùng.
Ngay lúc này, Thẩm Luyện vùng dậy, hướng Lục Bỉnh thắng thắn khai rằng chính hắn là người đi báo tin cho Hạ Trường Thanh, hơn nữa trình lên sơ cáo thập tông tội của Nghiêm Tung. Hắn không nghe Lục Bỉnh khuyên can, dứt khoát dâng sơ buộc tội từng cái một hành sự tùy tiện của Nghiêm đảng nào là bài xích đối lập, dẫn dắt người của mình vào chỗ yếu địa quân sự, chiếm đoạt quân lương, chiến đấu trong quân sự không nghiêm, đưa giặc Oa vào làm loạn hung hăng ngang ngược, xâm lược cướp bóc phương Bắc kinh đô và những vùng lân cận. Yêu cầu nghiêm chỉnh dùng hình phạt, để uốn nắn "Lòng người kỷ cương, bại hoại khó tả."
Thẩm Luyện vùng dậy lần này lại đổi lấy bao nhiêu người trong triều đình khinh bỉ, bị gián chức xuống Bảo An Châu làm dân thường. Dương Trình Vạn thì bị đánh gãy chân, được thả ra ngoài chiếu ngục. Lục Bỉnh đối với hắn trong lòng hổ thẹn, muốn cho hắn phục chức quan, lại bị hắn nói lời nhẹ nhàng xin miễn. Lúc này, Hạ Ngôn bởi vì là kẻ thù của Nghiêm Tung mà bị xử trảm, Hạ gia bị tịch thu nhà, Thẩm gia cũng bị cướp nhà. Người ôm hài tử trước đây lo sợ bị liên lụy, đem hài tử bán cho kẻ buôn người, Dương Trình Vạn chỉ đành phải âm thầm dò hỏi, cuối cùng mới tra ra được đứa nhỏ này được Viên thị vợ chồng nhận nuôi.
Ngày ấy, ở trên đường nhìn thấy đứa nhỏ Kim Hạ, Dương Trình Vạn trong lòng bất an lo lắng như được thả lỏng. Từ hôm đó về sau, hắn chuyển tới đường phố gần chỗ ở của Viên gia, luôn âm thầm chăm sóc cho Hạ nhi, truyền thụ võ công, cho đến bây giờ.
Nghe xong câu chuyện dài như vậy, phức tạp, rối rắm, nghe như là có chuyện xảy ra của gia đình khác không phải của mình, Kim Hạ rất lâu đều không lấy lại bình tĩnh, yên lặng một nửa ngày mới nghi ngờ hỏi: "Thủ lĩnh, người là nói, chuyện kia, đứa nhỏ nhà Hạ gia kia chính là con?"
Dương Trình Vạn nhìn Kim Hạ gật đầu nhẹ.
"Có phải hay không người nhận lầm rồi ạ!" Kim Hạ vẫn cảm thấy chuyện này là không có khả năng, "Tể tướng trước kia là ông nội của ta, người xem ta làm sao giống người nhà của tể tướng được?"
"Đứa nhỏ này!" Thẩm phu nhân liền kéo nàng lại gần trực tiếp sờ vết sẹo chỗ cằm: "Còn nhớ rõ vết sẹo này như thế nào mà có không?"
Kim Hạ sờ sờ, lắc đầu: "Không nhớ kỹ, ta thường cùng người khác đánh nhau, từ nhỏ đã đánh nhau, có vết thương, vết sẹo cũng không đáng ngạc nhiên.
"Tỷ tỷ nói ngươi từ nhỏ đã nghịch ngợm, đây là do đập đầu vào chậu hoa nên bị thương." Thẩm phu nhân nói với Kim Hạ: "Lại nói, ngươi mặt mày như vậy, lúc cười trông rất giống tỷ tỷ cực kỳ."
Dương Trình Vạn hướng Kim Hạ nói: "Ngươi không cần hoài nghi, năm đó ta ở Hạ gia từng thấy con, tất nhiên nhận ra được con."
"...Thực sự là ta!"
Sự tình này mà đối với Kim Hạ có chút dọa đến kinh người, nàng khẩu khí thở dài, quay đầu nhìn Dương Nhạc: "Đại Dương, ngươi cũng biết sao?"
Dương Nhạc lắc đầu: "Ta cũng vừa mới biết thôi!"
"Sao!"
Đột nhiên lại thêm một thân phận nữa là cháu gái của Hạ Ngôn, làm Kim Hạ không biết có nên nghe theo hay không, trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình nên xử sự ra sao, nhăn lông mày suy nghĩ một lát, hỏi Dương Trình Vạn: "Là Nghiêm Tung hại Hạ Ngôn, cũng chính là ông nội con, cho nên hắn xem con là kẻ thù phải không?"
Dương Trình Vạn gật đầu.
"Thì ra ta còn có kẻ thù!" Kim Hạ lẩm bẩm nói một mình, nàng lúc năm, sáu tuổi mọi chuyện gần như quên hết, đối với cha mẹ ruột cũng không còn ký ức, cho nên huyết hải thâm thù này đối với nàng mà nói, giống như là sự tình của người khác, nàng thực sự khó có thể chấp nhận được chuyện này.
"Vụ án của Hạ Ngôn, bất kể là Hạ gia, nhà ông ngoại của ngươi cũng bị dính líu." Thẩm phu nhân hướng Kim Hạ nói: "Năm đó, Lâm gia của ta ở Tuyền Châu phủ nhiều đời làm nghề y, rất có danh tiếng, đáng tiếc trong một đêm bị tịch thu nhà cửa, cả nhà đều ly tán, chết không bằng chết....Ông ngoại của ngươi nếu còn sống, nhất định sẽ rất thích ngươi."
"Là vậy sao?" Kim Hạ hai mắt sáng ngời: "Ông ngoại của ta là người như thế nào? Còn mẹ ta thì sao? Bà ấy hình dáng ra sao? Bộ dáng có xinh đẹp hay không?" Đối với chuyện này dù không thấy mặt người thân của mình, nàng quả thực là có chút hiếu kỳ, nhịn không được hỏi Thẩm phu nhân.
Từ mẹ nàng, ông ngoại, bà ngoại nàng đều hiện ra trước mắt Kim Hạ. Thẩm phu nhân kể cũng không rõ chi tiết, nhưng bọn họ đều chăm chú nghe bà ấy kể. Dương Trình Vạn nghe kể lại, liền nhớ đến chuyện trước đây, không khỏi thở dài.
Kim Hạ nghe thấy, trong đầu chậm rãi tưởng tượng ra hình dáng của người thân.
"...Mỗi tháng, vào ngày rằm, ông ngoại ngươi cũng ở y quán chữa bệnh từ thiện, nếu trong làng có dịch bệnh nào, hay những vùng lân cận có người bị thương đều được Lâm gia đưa thuốc chữa trị.." Thẩm phu nhân tiếp tục kể lại.
Kim Hạ nghe được liền ngẩn người mê mẩn, tấm tắc: "Không ngờ ông ngoại ta lại trượng nghĩa như vậy, thực sự là đại hảo hán."
Đến đêm, Kim Hạ cùng Thẩm phu nhân ngủ chung, muốn nghe kể chuyện trong nhà, cho đến nửa đêm mới khốn đốn ngừng lại mà ngủ.