Đợi đến khi Thẩm phu nhân trở vè phòng,Kim Hạ vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ vì sao Thẩm phu nhân có thể ở lại đây xem bệnh cho hắn,mà nhìn bà ấy cũng không nhìn ra được tâm tình gì,vắt hết óc cũng không có kết quả.
"Dì,người cực khổ rồi.Ta đấm bóp chân cho người?Ngâm chân cho người?..."
Thẩm phu nhân ngăn Kim Hạ đang muốn đứng lên:"Ngươi cứ ngồi ở đó đừng nhúc nhích,cứ yên tĩnh là tốt đối với ta,lại làm cho vết thương phải băng bó lại,thì càng thêm phiền toái."
Kim Hạ chỉ còn cách ngồi bất động,cười híp mắt nói:"Vẫn là dì của ta có lòng thương người."
Thẩm phu nhân sau khi xong xuôi thảnh thơi,ngồi trước bàn trang điểm,tỉ mỉ đem búi tóc tháo ra,chậm rãi chải mái tóc dài.Kim Hạ dựa vào cạnh giường,nhìn bà ấy chải đầu,cười nói:"Tóc của người bảo dưỡng thật tốt,tựa như vải sa tanh vậy."
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?" Thẩm phu nhân một bên chải đầu một bên hỏi Kim Hạ
"Mười sáu." Kim Hạ cười nói:"Mẹ ta suốt ngày lo liệu cho ta lấy chồng!"
"Nhìn ngươi tính tình nóng nảy,sinh vào mùa hè phải không?Vì lẽ đó mới gọi là Kim Hạ."
"Có lẽ là vậy."
"Có lẽ?" Thẩm phu nhân xoay đầu lại,ánh mắt phức tạp nhìn nàng:"Ngươi chẳng lẽ không biết chính mình khi nào sinh ra?"
"Ta là mẹ ta nhận nuôi từ trong kĩ viện,vì vậy cụ thể ngày tháng ta không biết." Kim Hạ thành thật nói
Thẩm phu nhân im lặng không nói gì,qua một lúc lâu mới nghe thấy hỏi:"Năm ấy nhận nuôi ngươi?Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Gia Tĩnh năm 28,ta hình như là ba,bốn tuổi." Kim Hạ nhớ lại,cười nói:"Mẹ ta kể,trong kĩ viện đứa trẻ ăn giỏi nhất chính là ta,mẹ ta đã nghĩ rằng sẽ dễ nuôi,liền nhận ta về nuôi."
Thẩm phu nhân cầm siết chặt cây lược,nghiến răng,bình tĩnh lại không nói gì.
"Dì,người làm sao vậy?" Kim Hạ hỏi
Thẩm phu nhân hít sâu một cái,nỗ lực bình tĩnh dùng lời lẽ đáp:"Không có chuyện gì...Chỉ là không nghĩ tới ngươi là một đứa trẻ đáng thương."
"Không đáng thương như vậy đâu." Kim Hạ cười nói:"Trong đám trẻ đường phố kia chỉ có ta là giỏi đánh nhau nhất,ngoại trừ mẹ ta,không ai dám động đến ta."
Kim Hạ mặt đầy phấn khởi hồi tưởng lại mấy chiến tích thời trẻ con,Thẩm phu nhân quay đầu nhìn nàng,trong mắt vô hạn ôn nhu.
......
Ở trước chùa Linh Ẩn có mấy đứa trẻ vừa chơi vừa hát.
Gần đó,có một vị lão phu nhân tóc mai điểm bạc cùng đi với lão phu nhân già hơn, tóc càng trắng xóa.Lão phu nhân tóc trắng hai mắt vẩn đυ.c,trong tay cầm trượng bằng trúc run run đâm mạnh xuống thềm đá,vì là không nhìn thấy đường đi,nên dựa cả vào lão phu nhân tóc bạc dẫn đường.Trên người hai người quần áo đều tươm tất nhưng đã bạc màu,bước chân lảo đảo từ từ dọc theo thềm đá đi về phía trước.
Đến chùa Linh Ẩn,lão phu nhân tóc bạc gặp được một vị tiểu tăng:"Tiểu sư phụ,bọn ta muốn tìm đại hòa thượng làm pháp sự cho tướng công nhà ta."
Tiểu tăng hai tay hợp thành chữ thập,cúi chào:"Hai vị thí chủ,sư phụ ta cùng chư vị sư thúc hôm trước đã không còn ở trong chùa.Xin mời hai thí chủ ngày khác trở lại."
Lão phu nhân tóc trắng thất vọng nói:"Xin hỏi sư phụ ngươi khi nào trở về?"
"Quan binh ở Sầm Cảng thương vong hàng ngàn người,sư phụ cùng sư thúc đi làm lễ cầu siêu vong linh,e rằng trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về."
"Sầm Cảng..." Lão phu nhân tóc trắng trong miệng lầm bầm,chuyển hướng lão phu nhân tóc bạc:"Ai vậy,ai ở Sầm Cảng?"
"Là Tiểu Phong,Tiểu Phong hắn ở Sầm Cảng."
Lão phu nhân tóc bạc thở dài.
"Hắn có lẽ cũng đã chết rồi..." Lão phu nhân tóc trắng lầm ầm xoay người rời đi,cầm cây trượng trúc mà run lẩy bẩy.
Tiểu tăng hiểu được người thân của hai vị phu nhân này cũng ở trong quân đội,trước mắt giặc Oa hoành hành,trong quân đội thương vong rất nhiều,nghĩ đến họ cũng đang lo lắng cho an nguy của người nhà.Hắn thở dài,quay người trở lại trong miếu,quỳ gối cầm mõ lẩm bẩm đọc kinh...
Đường xuống núi đi được so với ban đầu càng chậm hơn
"Nương,ta đỡ người nghỉ ở đây một lát." Lão phu nhân tóc bạc,dùng ống tay áo phủi phủi thềm đá sạch sẽ,cẩn thận từ từ đỡ lão phu nhân tóc trắng ngồi xuống.
Cách đó không xa,bọn trẻ con vẫn còn đang hát
Lão phu nhân tóc trắng ngây ngốc ngồi nghe hát,đột nhiên nhớ tới nói:"Ngũ nhi cũng thích ăn bánh đậu phụ,trong nhà không có,ta phải đi mua cho nó...Ta muốn vê nhà."
"Được,vậy thì chúng ta về nhà." Lão phu nhân tóc bạc thuận theo nói
"Về Huy Châu,về An Huy."
"....Nương." Lão phu nhân tóc bạc không ngờ tới mẹ mình lại nói những lời này,ngây cả người.
"Những năm này,oan ức cho con rồi...."Lão phu nhân tóc trắng an ủi lão phu nhân tóc bạc:"Ngũ nhi đi làm ăn buôn bán lớn như vậy,con cũng không hưởng được một ngày hạnh phúc."
"Nương,người đừng nói như vậy....Người ngồi một chút,ta đi xin một chút nước cho người uống."
Lão phu nhân tóc bạc vội quay lưng rời đi,không muốn cho mẹ thấy mình rơi nước mắt,hướng về phía trước mà đi.Mới đi được vài bước,liền nghe thấy phía sau có động tĩnh,quay đầu nhìn lại,không biết từ chỗ nào xuất hiện hai người bịt mặt,cầm trong tay kiếm sắc bén,hướng lão bà tóc trắng mà đâm tới
"Nương!" Bà ấy sợ hãi kêu to
Lão phu nhân tóc trắng không thể nhìn thấy,mặc dù không biết phát sinh chuyện gì,nhưng khi nghe con dâu mình kêu lên sợ hãi cũng phát giác ra mọi chuyện. Bà ấy không sợ hãi không né tránh,ngược lại trên mặt còn vẻ ý cười...
Mũi kiếm miễn cưỡng đâm vào lão phu nhân tóc trắng trong nháy mắt,đột nhiên từ đâu đó bay ra một cành trúc,nhìn thì yếu thế nhưng không ngờ lại đánh bay hai thanh trường kiếm...
Một người mặc áo lam, chân đi nghiêng ngã,nhẹ nhàng đi đến trước mặt lão phu nhân tóc bạc,đối diện với tên bịt mặt nói:"Hai người xin cho biết danh tính?"
"Ở đâu ra tên đạo sĩ dởm này,mau cút!"
Người bịt mặt đương nhiên là không muốn để ý tới hắn,trường kiếm run lên,hắn vung tay vài nhát kiếm,lại hướng Lam Đạo Hành mà tấn công.Chỉ thấy trường kiếm bị cành trúc kia đánh gãy kiếm,hai tên bịt mặt trong phút chốc không còn tấn công được nữa..
"Còn không mau đi?" Lam Đạo Hành cười nói:"Ta xin khuyên ngươi một câu,mặt thì khỏi nói,nhưng nếu quần áo của ngươi bị rách rưới thì trông khó coi lắm."
Sau khi nhất thời giao thủ,người bịt mặt cũng đã ý thức được chính mình ngàn vạn lần cũng không phải là đối thủ của hắn,bọn chúng liếc nhìn nhau rồi nhảy đi biến mất.
"Nương,nương,nương..." Lão phu nhân tóc bạc lay động lão phu nhân tóc trắng,gọi người liên hồi
Lão phu nhân tóc trắng cũng không nhúc nhích,trên ngươi dù không bị thương nặng nhưng lại không thấy động đậy nữa.
Lam Đạo Hành quay trở lại,tìm mạch đập của bà lão,thầm thở dài:"Tuổi của bà lão đã cao,kính xin thí chủ kìm nén bi thương mà thuận theo ý trời." Hắn vội vàng cõng thi thể của lão bà tóc trắng hướng về phía dưới núi mà chậm rãi đi,lão phu nhân tóc bạc tập tễnh đi theo.
Ở trong tiểu viện của quán trọ
Sầm Phúc vội vã đi vào,Kim Hạ còn không kịp gọi hắn,chỉ thấy hắn một mực nghiêm túc bước nhanh đến phòng của Lục Dịch.
"Khẳng định là xảy ra vấn đề gì rồi!" Kim Hạ đi đứng bất tiện,xúi giục Dương Nhạc đi tới chân tường nghe lén một chút,nhưng hắn lại thẳng lắc đầu.
Một lát sau,Sầm Phúc vừa mới đi ra,Kim Hạ vội mời hắn dùng cơm chung,ân cần thay hắn dọn bàn ăn ra trước mặt.
"Xảy ra chuyện gì?" Kim Hạ nhanh nhẹn mang đĩa xíu mại Tứ Hỉ để trước mặt hắn.
Sầm Phúc liếc Kim Hạ một chút,ngược lại cũng không nói gạt nàng:"Triệu Văn Hoa,ngươi có biết hay không?"
"Công bộ Thượng Thư Triệu đại nhân,ai có thể không biết được."
Sầm Phúc gật đầu:"Triệu đại nhân bởi vì xây dụng Chính Dương Lầu gặp bất lợi,bị giáng chức xuống làm thứ dân."
"Lầu Chính Dương sao?" KIm Hạ nhớ lại,"Là phòng tân hôn của con trai thánh thượng,nghe nói năm ngoái đã được khởi công,nhưng đến nay vẫn chưa hoàn thành tốt sao?Không oán trách thánh thượng lại sốt ruột như lửa đốt như vậy.Có điều,Nghiêm đại nhân tại sao lại không giúp hắn khuyên giải,giúp cho nhi tử của hắn một chút?"
Triệu Văn Hoa đã nhận Nghiêm Tung làm nghĩa phụ,là người tài giỏi trọng yếu trong Nghiêm đảng,ở trong triều đình hoành hành nhiều năm.Năm ngoái mặc dù vì hắn một mình hướng thánh thượng dâng tặng bách hoa tiên tửu mà đắc tội với Nghiêm Tung,cũng may đã xoay chuyển ngược tình thế mà được cứu trở về lần nữa.Chẳng lẽ Nghiêm Tung vẫn là mang trong lòng có kẽ hở,cố ý không ới cứu viện sao?
Hoặc là,đây là ý tứ của Nghiêm Thế Phiên?
"Đại công tử nhà ngươi nghe xong việc này nói như thế nào?" Kim Hạ hỏi Sầm Phúc
"Đại công tử nói...."Sao?" "
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Chỉ như vậy."
Sầm Phúc bắt đầu ăn bữa cơm
Kim Hạ ở bên một mạch sững sờ,cũng không tiếp tục ăn,càng nghĩ càng thấy Nghiêm Thế Phiên đương nhiên nhìn ra tâm tư dối trá của Triệu Văn Hoa,chính là do Nghiêm Tung nhớ tình bạn cũ năm xưa mà tha cho Triệu Văn Hoa.Nhưng đối với tính cách của Nghiêm Thế Phiên như thế nào dễ dàng buông tha cho hắn.
Lục Dịch một thân một mình ở trong phòng,lông mày chau lại,đang cẩn thận suy xét,chuyện Triệu Văn Hoa bị giáng chức,như A Nhuệ từng nói,như vậy là do Nghiêm Thế Phiên đã lên kế hoạch,cũng là nước cờ thứ nhất của hắn,Triệu Văn Hoa là chỗ dựa ở trong triều đình,nhưng hắn bị giáng chức,Hồ Tông Hiến cũng không còn người ở trong triều nói giúp,một khi kết tội,đặc biệt là tội giao cấu với giặc Oa là tội lớn,chắc chắn phải chết,rất có thể đây là nước cờ thứ hai mà Nghiêm Thế Phiên đưa ra,cho tới nước cờ thứ ba thì.....
Như A Nhuệ đã nhắc nhở,Triệu Văn Hoa nếu như giúp Hồ Tông Hiến,như vậy là cũng có một phần dính dáng đến tội danh giao cấu với giặc Oa,tội danh của Hồ Tông Hiến được cáo trạng,hắn liền không tránh khỏi liên hệ,đến lúc đó chính cha mình cũng khó nói chuyện.
Điều Lục Dịch nghĩ mãi mà không ra chính là,Nghiêm Thế Phiên vì sao cho là hắn nhất định sẽ giúp Hồ Tông Hiến?
Từ khi đến Chiết Giang tới nay,hắn điều tra chứng cứ,đều là bất lợi cho Hồ Tông Hiến,thêm vào đó hắn cùng Hồ Tông Hiến không có giao tình,căn bản là không có lý do để giúp Hồ Tông Hiến
Đêm xuống,Lục Dịch ngồi bên cạnh bàn,khoác áo bào,đốt đèn đọc sách.
Cửa sổ bị một nhánh cây gõ gõ nhẹ,thấy vậy Lục Dịch đứng dậy mở cửa,chính là nhìn thấy bóng người của Lam Đạo Hành bay lượn bên ngoài,đứng ở cách đó không xa nhìn Lục Dịch
Mặc thêm áo bào,tắt đèn,Lục Dịch nhảy ra ngoài cửa sổ,đuổi theo Lam Đạo Hành
Hai người khinh công đều tuyệt vời,võ nghệ cao cường,bay lượn dưới ánh trăng sáng,cho đến một chỗ ngôi nhà củ hẻo lánh trong thành Hàng Châu,Lam Đạo Hành mới dừng lại.
"Mẫu thân của Uông Trực,sáng nay vừa tạ thế." Lam Đạo Hành nói ngắn gọn
Lục Dịch hơi nhướng mày
Lam Đạo Hành nói thêm:"Không phải như ngươi nghĩ,bà ấy là vì già yếu mà chết,không phải là do người gϊếŧ chết.Có điều,ngài dự liệu cũng không sai,quả thật là có người muốn gϊếŧ bà ấy."
"Nơi này là nơi nào?"
"Nơi đây năm ngoái sau khi mẫu thân Uông Trực được đặc xá,đặc biệt cho hai người mẹ chồng nàng dâu sống tại nhà này." LAm Đạo Hành nhìn ánh mắt của Lục Dịch,nhún nhún vai nói:"Chỗ này đã bị niêm phong đã lâu,Hồ Tông Hiến làm sao cũng không dám nghĩ rằng bọn họ dám trở về....Đi,ta dẫn ngài đi gặp bọn họ."