Editor: Preiya
Tống Cẩn trở thành đệ tử đặc biệt của giáo sư Vương Chí Hạ- giảng viên ngành cơ giới học của khoa điện tử đại học S, từ một kẻ không có bằng cấp anh đã biến thành một người vô cùng có văn hóa, trở thành nghiên cứu sinh năm nhất của đại học S, Triệu Tiêu chạy đến phòng của Tống Cẩn để hỏi làm sao anh có thể làm được như vậy, đáp án của Tống Cẩn rất đơn giản: “Đương nhiên là dựa vào thực lực rồi.”
Sau đó Triệu Tiêu nhìn thấy chứng chỉ khoa học ở Mỹ, bèn chỉ tay vào nó: “Đây chính là thực lực của Người đấy à.”
Tống Cẩn bình tĩnh liếc nhìn tấm chứng chỉ khoa học mà ba Tống đã làm cho anh, mặt không đỏ tim không đập bỏ nó vào trong ngăn kéo: “Chỉ là nước cờ đầu thôi, sau khi có được cái thật thì trẫm sẽ vứt nó đi.”
Triệu Tiêu: “Đây là cả một vấn đề về sự tin tưởng đấy.” Nước cờ đầu không sai, nhưng ngay cả tấm bằng này mà cũng làm giả được nữa sao?
“Tin tưởng?” Đột nhiên Tống Cẩn kéo lấy tay Triệu Tiêu để cô ngồi trên đùi mình: “Chẳng lẽ Tiêu Nhi của chúng ta thật sự bằng lòng lấy một người đàn ông làm chồng nếu người đó chỉ có bằng sơ trung thôi ư?”
Thì ra Tống Cẩn cũng biết là mình chỉ có bằng sơ trung kia đấy, không phải anh luôn rất cứng nhắc hay sao? Triệu Tiêu nhếch môi, thẳng thắn nói: “Nô tỳ cũng không phải là người chỉ coi trọng bằng cấp.”
“Thật sao?” Tống Cẩn liếc nhìn Triệu Tiêu, “Trẫm còn nghĩ em ở trong xã hội này ít nhất đã tiếp thu được một ít văn minh, bắt đầu xem trọng người có bằng cấp rồi chứ?”
Triệu Tiêu: “….”
Triệu Tiêu không phải là người xem trọng bằng cấp, cô chỉ xem trọng bằng cấp đối với một mình Tống Cẩn thôi, bởi vì đây là ưu thế duy nhất của cô, hiện giờ ưu thế này cũng không còn nữa rồi. Nhưng phụ nữ đúng thật là một sinh vật mâu thuẫn, tại sao lúc cô nhìn Tống Cẩn viết bài chúc mừng giáo sư Vương Chí Hà có bài luận văn được đăng báo thì trong lòng lại có cảm giác kiêu ngạo nhỉ?
Tống Cẩn lqd chuyển vào khu ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh ở đại học S, điều kiện sinh hoạt trong ký túc xá này so ra còn tốt gấp đôi cả ký túc xá chính quy nữa, phòng của nghiên cứu sinh là phòng đơn hai giường ngủ, hơn nữa số Tống Cẩn rất tốt, bạn cùng phòng của anh thuộc dạng ra nước ngoài trao đổi, cho nên trong phòng chỉ có một mình anh ở.
Lúc Triệu Tiêu bị Tống Cẩn sai đến ký túc xá của anh để giúp anh dọn vệ sinh, cô liền hỏi: “Sao bây giờ Người mới khai giảng?”
Tống Cẩn: “Cũng không phải là khai giảng, chỉ là gần đây đang hợp tác triển khai một hạng một với giáo sư Vương.”
Đối với Triệu Tiêu mà nói, từ “triển khai” này thật sự rất xa xôi, cô nhìn giường của Tống Cẩn một lát rồi cảm khái nói: “Giường của Người còn lớn hơn giường của bọn em nhiều.”
Tống Cẩn nhìn chiếc giường, suýt chút nữa thì anh đã nói ra miệng, như vậy không tốt sao? Có thể đủ cho hai người ngủ luôn đấy.
Triệu Tiêu nhét chăn của Tống Cẩn vào chiếc túi chữ nhật, Tống Cẩn nhìn thấy cô thiếu chút nữa là nhét luôn mình vào đó, bèn buông chổi lông gà xuống đi qua hỗ trợ.
Tống Cẩn cũng không nhét được chăn vào, bất quá anh chỉ có thể chỉ huy: “Góc bên đó đã xếp ngay chưa? Hai góc phải khớp vào nhau.”
Triệu Tiêu hờn dỗi quăng chăn xuống: “Không làm nữa.”
Chiếc chăn mềm mại được trải ra, Tống Cẩn ngồi xuống, sau đó anh nẳm ngửa cả người lên, thoải mái thở dài: “Chăn này mềm thật.”
Triệu Tiêu không để ý tới Tống Cẩn.
Tống Cẩn xoay người lại thương lượng: “Tiêu Nhi, chăn trong ký túc xá của em có mềm không, nếu không thì trẫm đổi chiếc chăn bằng lụa này cho em nhé?”
Trung tuần tháng 12 là thời điểm diễn ra cuộc thi Anh văn cấp 4, bây giờ thời tiết rất lạnh, Triệu Tiêu mang hai đôi tất, mặc xong mới phát hiện ra là vẫn còn lạnh, nên đi về mang thêm một đôi nữa vào.
Tống Cẩn đứng dưới ký túc xá của nữ sinh đợi cô, anh cầm trong tay chiếc radio vừa mới thay cô mua về. Bởi vì mỗi tuần lễ, Tống Cẩn đều chạy tới dưới lầu ký túc xá của cô vài lần cho nên nhóm bạn cùng phòng của Triệu Tiêu đều hỏi: “Người ở dưới lầu kia chính là soái ca mà cậu tìm được sau khi chia tay Cố Nhất Minh sao?”
Triệu Tiêu: “Thật ra vẫn luôn là anh ấy.”
“Woa, không phải là mối tình đầu đấy chứ?”
“Hay là mối tình đầu thật nhỉ?”
“…..”
Triệu Tiêu cảm thấy con người ở đây đặc biệt coi trọng “Lần đầu tiên”, nhất là về vấn đề tình cảm thì càng coi trọng hơn nữa, ví dụ lần đầu tiên hôn môi được gọi là nụ hôn đầu tiên, ví dụ như người yêu đầu tiên thì được gọi là mối tình đầu, ngoài ra còn có vân vân và vân vân.
Dựa theo phép tính toán của nơi này, đêm đầu tiên của Triệu Tiêu Nhi được dành cho Tống Cẩn, nụ hôn đầu tiên cũng là Tống Cẩn, về phần mối tình đầu, Triệu Tiêu tiếc nuối thở dài, lại vẫn là Tống Cẩn nữa rồi.
Về phần đêm đầu tiên dành của Tống Cẩn, nụ hôn đầu tiên và mối tình đầu của anh, Triệu Tiêu không biết là ai, dù sao không phải cô là được. Nhưng Triệu Tiêu đột nhiên rất muốn biết lời tỏ tình “đầu tiên” của Tống Cẩn là dành cho ai vậy? Vừa tò mò, cô lại cũng có chút ghét bỏ anh.
Đại Kỳ sẽ ca ngợi một tình yêu chung thủy từ đầu đến cuối, nhưng tuyệt đối sẽ không tán dương tất cả khía cạnh của một gã Hoàng đế, cho nên lúc trước, Triệu Tiêu khó chịu với đám oanh oanh yến yến trong hậu cung của Tống Cẩn, nhưng cô sẽ không vì vậy mà ghét bỏ anh.
Nhưng mà bây giờ, Triệu Tiêu có chút đắn đo về cảm xúc ghét bỏ đó, cho nên lúc đi xuống lầu, ánh mắt nhìn Tống Cẩn của cô liền thay đổi.
Lúc Triệu Tiêu nhận lấy chiếc radio từ trong tay Tống Cẩn, Tống Cẩn rất lo lắng cầm lấy chiếc túi đựng dụng cụ làm bài thi của cô lên xem rồi thay cô kiểm tra xem có phải đã mang đầy đủ rồi không.
Triệu Tiêu ngước mắt nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi.
Tống Cẩn: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Triệu Tiêu nhếch miệng: “Hoàng…Tống Cẩn, đối tượng mối tình đầu của Người là ai vậy?”
Bàn tay đang cầm lấy túi đựng văn phòng phầm của Tống Cẩn chợt cứng lại, anh nghiêm giọng nói: “Mối tình đầu cái gì?”
Trên đường đi ăn điểm tâm, Triệu Tiêu giải thích về “mối tình đầu” cho Tống Cẩn nghe, kết quả là bị anh hỏi lại: “Vậy em thì sao?”
“Của em ấy à, dù sao cũng không phải Hoàng Thượng là được rồi.” Triệu Tiêu hất cằm, “Nhưng mà em đã quên mối tình đầu của mình là ai, bởi vì chuyện này cũng quá xưa rồi.”
Tống Cẩn cười lạnh một tiếng: “Em nói rằng mối tình đầu chính là người đầu tiên mà mình thích, trẫm cảm thấy mối tình đầu của em có lẽ là bánh hạnh nhân hoặc là nước có ga vớ vẩn gì đó nhỉ.”
Triệu Tiêu liền cao giọng: “Sao lại như thế được?”
Tống Cẩn không chút để tâm mở miệng: “Em nói tên của mối tình đầu rất quan trọng, nhưng quan trọng như vậy mà em lại quên, không nhớ ra chính là để che giấu việc mối tình đầu cùa em chính là trẫm.”
Tống Cẩn càng không chút đếm xỉa gì tới, Triệu Tiêu lại càng gấp: “Anh ta tên là Vương…”
“Vương gì?”
Triệu Tiêu: “Vương Đại Cương.”
“À,” Tống Cẩn im lặng một lát, “Cái tên này quá bình thường rồi.”
Triệu Tiêu hơi ngập ngừng: “Tên này chỉ là biệt danh, cậu ấy còn có một cái tên khác, là Dương Tử Quân.”
“Cái tên này đúng là rất nho nhã.” Tống Cẩn gật đầu khe ngợi, sau đó nhìn Triệu Tiêu hỏi: “Là một văn nhân à?”
Triệu Tiêu: “Khả năng văn chương của huynh ấy rất lợi hại.”
Tống Cẩn lại “À” một tiếng, “Đã lợi hại như vậy mà sao mấy năm trước trẫm đích thân chấm thi lại không thấy tên người đó đâu nhỉ, có phải đó là một người sống thanh đạm không thích mưu cầu danh lợi không?”
Triệu Tiêu: “Hình như là vậy…”
Sau đó Tống Cẩn buồn bã nói: “Thì ra từ lúc ở Đại Kỳ Tiêu Nhi đã bất trung với trẫm rồi.”
Triệu Tiêu: “…”
Bất trung là một tội danh rất lớn đủ để dìm l*иg heo, tuy rằng bây giờ nó còn không bằng một cái đánh rắm, Triệu Tiêu quyết định thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Mối tình đầu của nô tỳ có lẽ là Hoàng Thượng đấy.”
Tống Cẩn cong môi, sau đó anh đưa tay vỗ đầu Triệu Tiêu rồi nói một câu không đầu không đuôi: “Nếu như lần này có thể thi đậu tiếng Anh cấp bốn thì kỳ nghỉ đông thì trẫm sẽ dẫn em đi chơi một lần.”
Triệu Tiêu gật đầu, nhưng cô thật sự rất muốn biết mối tình đầu của Tống Cẩn là ai: “Vậy mối tình đầu của Người là ai thế?”
Đột nhiên Tống Cẩn thấy đau đầu, anh xoa xoa huyệt thái dương của mình: “Tiêu Nhi à, về vấn đề này đang làm khó trẫm đấy.”
Đúng vậy, Hoàng đế làm gì có mối tình đầu chứ, Triệu Tiêu lại hỏi một vấn đề khác: “Còn nụ hôn đầu tiên thì sao?” Thật ra, cái mà cô muốn hỏi là về đêm đầu tiên, nhưng lại cảm thấy mức độ quá lớn rồi nên mới đi hỏi một vấn đề “lành mạnh”- đó là nụ hôn đầu tiên.
Tống Cẩn cảm thấy hơi khó khăn, một lát sau, anh hạ giọng: “Nếu như em chú tâm nghiên cứu về đề thi tiếng Anh cấp 4 giống như đang nghiên cứu về mấy chuyện linh tinh này thì sẽ không giống với bây giờ, thi nhiều lần vậy rồi mà còn chưa đậu.”
“…..” Triệu Tiêu không nói gì, cô quay đầu đi, mới vừa rồi là ai đã tra khảo cô một cách hăng say, nhưng đến lúc mình trả lời thì lại tỏ vẻ sĩ diện, thật đúng là cái gì anh cũng làm được mà.
Lúc Triệu Tiêu thi xong tiếng Anh cấp 4 thì có cảm giác vô cùng tốt, tốt đến mức có thể tự tin lên mạng để đối chiếu đáp án, kết quả là kết quả đối chiếu cũng không được tốt lắm, câu này sai rồi, câu kia lại không đúng.
Khi Cố Nhất Minh gọi điện thoại tới, Triệu Tiêu còn đang bị bủa vây trong cảm giác thất bại, giọng nói của cô lúc nói chuyện với cậu vô cùng không có khí lực: “Là Minh Minh đấy à..”
Cố Nhất Minh: “Lần này lại thi không tốt nữa sao?”
Triệu Tiêu: “Lúc ra khỏi trường thi tôi thấy rất tốt, nhưng lúc dò đáp án thì lại không như như vậy nữa.”
Trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười sang sảng của Cố Nhất Minh, ngừng một lát, cậu nói: “Tuần sau trường chúng tôi sẽ tổ chức vũ hội mừng lễ giáng sinh, cậu đến chơi nhé.”
Triệu Tiêu: “Tôi không biết khiêu vũ đâu.”
Cố Nhất Minh: “Không phải lần trước cậu nhảy rất khá sao?”
“Lần trước là nhảy vũ điệu thỏ mà.”
“Thỏ cũng không sao.” Cố Nhất Minh vừa cười vừa nói, “Chủ yếu là ngày đó tôi muốn giới thiệu cậu với một người để cậu làm quen thôi.”
36 Kế đối phó với cô gái nhỏ, chương 15: Nắm chủ đạo, món ăn tình yêu cần phải có người thèm thuồng mới càng thêm ngon miệng, nếu bạn đặt luôn đặt những món giống nhau trước mặt cô ấy thì cho dù là đồ ăn ngon tới đâu cũng sẽ trở nên tẻ nhạt nhàm chán.
Đột nhiên Cố Nhất Minh cảm thấy những lời nói này rất hay, hiện tại cậu chính là món đồ ăn tẻ nhạt vô vị, còn về phần đột phá món ăn lên như thế nào à, trong sách cũng có viết là: “Đối với loại sinh vật đầy mâu thuẫn như phụ nữ, cần phải có kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Người mà Cố Nhất Minh muốn giới thiệu cho Triệu Tiêu chính là hoa khôi của khoa tiếng Anh trường đại học S, vị hoa hậu giảng đường này có khuôn mặt hình quả trứng kinh điển, lúc Triệu Tiêu gặp được bèn vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Triệu Tiêu, đang học tại Học viện truyền thông.”
Mỹ nhân ngành tiếng Anh vươn đôi tay trắng nõn xinh đẹp ra khẽ chạm vào tay Triệu Tiêu: “Xin chào, Hoàng Tâm Thuyền.”
Triệu Tiêu: “Tên rất hay.”
Mỹ nhân hơi mím môi, sau đó nói với Cố Nhất Minh: “Trong này chán quá, tôi muốn ra ngoại đi dạo một lát.”
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu rồi gật đầu: “Được.”
Triệu Tiêu thật sự rất buồn bực, những người bạn cùng phòng nghe cô nói sẽ đi tham gia vũ hội thì ngay lập tức đề nghị cô nên đi mua một đôi giày cao gót, hôm nay Triệu Tiêu mang giày cao gót tới, vất vả lắm mới tới được hội trường của đại học S, kết quả là thật sự gặp được một người mới, hơn nữa hình thức gặp mặt này chỉ là chào hỏi đơn thuần mà thôi.
Triệu Tiêu ngồi trong góc hội trường, trong đầu thầm mắng Cố Nhất Minh hơn cả trăm ngàn lần.
Sau đó, Cố Nhất Minh gửi tới một tin nhắn: “Tiêu Nhi, có thể làm giúp tôi việc này được không, Tâm Thuyền hơi lạnh, cậu đến ký túc xá của cô ấy lấy áo khoác đến đây nhé.”
Triệu Tiêu tức giận đến nỗi bàn tay cũng trở nên run run và trả lời lại Cố Nhất Minh: “Tôi không đi.”
Sau đó, Cố Nhất Minh nhắn lại: “Sao mà cả chuyện nhỏ này cậu cũng không chịu giúp tôi thế.”
Triệu Tiêu nhìn màn hình điện thoại đang sáng lấp lánh một chút, cô đứng dậy rồi đi về hướng ký túc xá của đại học S trên đôi giày cao gót cao 6 cm.
Lúc đi được nửa đường, cô bèn gọi cho Cố Nhất Minh để hỏi là phòng của cô gái kia là số bao nhiêu.
Kết quả là Cố Nhất Minh cúp máy ngang, sau một hồi cậu gửi tới một tin nhắn cho Triệu Tiêu: “Số 3563, trong phòng của cô ấy có người, cậu chỉ cần gõ cửa là được rồi, bạn cùng phòng sẽ đưa áo khoác của Tâm Thuyền cho cậu.”
Lúc Cố Nhất Minh gửi tin nhắn đi, trong lòng cậu có chút hồi hộp, mức độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này như thế nào nhỉ? Nhẹ? Hay là nặng quá rồi nhỉ?
Triệu Tiêu nghiêng ngả đi tới ký túc xá, rốt cuộc cô đã nhìn thấy khu nhà số 35 rồi, cô ngước nhìn khu nhà cao tầng này, vì sao lại là lầu 6 thế?
Lúc Triệu Tiêu đang leo tới lầu 3 thì điện thoại rung lên, cô nhìn nó một lát, sau đó tức giận nhận cuộc gọi và quát: “Có thể không cần thúc giục người khác không hả, tôi đang leo lầu đây này.”
Tống Cẩn ở đầu dây bên kia: “….”
Anh khẽ ho một tiếng: “Leo cái gì lầu hả, định đi đầu thai sao?”
Triệu Tiêu dựa người vào lang can, cô cởi giày cao gót ra rồi xoa xoa đôi chân đau nhức: “Là Hoàng Thượng à…”
Tống Cẩn: “Chứ còn ai nữa.”
“Đúng vậy.” Triệu Tiêu vô cùng oán giận, “Bây giờ em đang phải đi lấy áo khoác cho một người bạn học là Hoàng Tâm Thuyền, cô ta ở tận lầu sáu, cao quá đi.”
Giọng nói của Tống Cẩn càng lúc càng lạnh: “Tại sao em lại phải đi lấy giùm cô ta?”
Triệu Tiêu: “Bởi vì cô ta lạnh.”
Tống Cẩn tức giận: “Trẫm hỏi em, hôm nay em uống nhầm thuốc gì thế hả, bộ hôm nay là ngày mùng 5 tháng 3 (ngày thanh niên tình nguyện) chắc?”