Bảo Khang nhanh chóng tiến ra bên ngoài sảnh chờ, rồi đi vòng ra phía sau Minh Huy, dùng hai tay tận lực đẩy Minh Huy đi vào bên trong. Cậu vừa đẩy vừa cằn nhằn: “Thật là, còn không mau vào bên trong đi, đứng ngoài này trời mưa ướt thì phải làm sao?” Cậu cũng không có để ý đến cả người cậu đều đã ướt sũng.
Minh Huy nhíu mày lại, không mấy hài lòng nhìn bộ dạng thảm hại của Bảo Khang: “Em nói anh mà không nhìn lại em? Ướt như chuột lột thế này!” Anh vuốt vuốt mái tóc đen ngắn của Bảo Khang, để cho nước liên tục chảy xuống thành từng giọt một.
“Ai bảo anh trời mưa như thế còn đến đón em.” Cậu quan sát khắp người Minh Huy, lại cảm thấy lo lắng, giọng điệu trách móc: “Em đã nhắn tin cho anh rồi, trời mưa thế này thì đừng đến, hôm khác hẹn hò cũng được cơ mà. Gọi điện cũng không bắt máy, em thật là muốn cắn anh cho đỡ tức mà!! Xem anh kìa, ướt hết cả rồi.”
Minh Huy xếp cây dù lại, dựng nó vào góc tường: “Anh đi taxi đến đây, dù sao cũng có mang theo dù nên ướt có bao nhiêu đâu.”
Bảo Khang chỉ vào ống tay áo của Minh Huy: “Như thế mà ướt không có bao nhiêu? Em đây hôm nay nói luôn, coi như là lời tuyên bố, sau này nếu gặp tình huống như thế này nữa, thì coi như buổi hẹn hò hủy bỏ. Em không muốn anh bất chấp trời mưa đến đón em.”
“Em lo lắng làm gì? Anh cũng đâu giống con nít như thế.”
Bảo Khang loay hoay nhìn ngó xung quanh, miệng thì vẫn trả lời: “Sao lại không lo được chứ!? Không nói dài dòng nữa, lời quan đã phán, dân thường buộc phải tuân theo.”
Minh Huy cho hai tay vào trong túi quần, lúc này cũng lười biếng mà dựa lưng vào tường: “Nhưng mà, chẳng phải em cũng rất thích sao?”
Bảo Khang đỏ mặt, cũng may cậu đang đưa lưng về phía Minh Huy nên không bị phát hiện, cậu cố gắng phủ nhận: “Người nào thích, làm gì có chứ.”
“Chẳng lẽ em còn đợi mưa lớn hơn nữa và anh đầu trần dưới mưa en mới cảm động à?”
“Nào có.” Cậu tựa hồ đang bận rộn.
Minh Huy nhún vai, sau đó hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
“Tìm khăn để lau cho anh, anh ướt cả rồi.”
“Em nghĩ nơi này có sao? Có tấm giẻ rách thì có.”
Bảo Khang quay mặt lại, bộ dáng giống như hổ con nhe răng nanh phản pháo lại: “Giẻ rách thì kệ nó! Miễn có để lau khô cho anh là được rồi.”
“Anh thấy em nên tự lo cho mình trước thì hơn.”
“Đừng khiến em mất tập trung nữa.” Ngay lúc này cậu cảm thấy trên vai mình có thứ gì đó phủ trùm lên. Lần nữa quay đầu lại nhìn, cậu nhìn thấy gương mặt lo lắng và hai tay đang làm động tác khoác chiếc áo sơ mi lên người mình của Minh Huy.
“Lạnh lắm không?”
Chỉ ba chữ đơn giản như thế, nhưng, nó, thật sự… Bảo Khang cảm giác nói không nên lời, trong lòng giống như đang nổi lên từng con sóng tình mãnh liệt. Biểu cảm cảm động trên gương mặt nhanh chóng bị sắc đỏ làm cho hiện lên rõ ràng.
Đến khi nào mới cảm động đủ đây? Sao mình lúc nào cũng cảm động, cảm động, cảm động, cảm động đến phát chán luôn rồi mà vẫn cảm động.
Minh Huy nghiêng đầu quan sát Bảo Khang, Bảo Khang đứng thẳng người lên, thôi tìm kiếm. Chiều cao của hai người chênh lệch không ít cũng không nhiều. Cậu ôm choàng lấy chiếc áo chứa đầy hơi ấm của Minh Huy. Ai nói bị ướt mưa sẽ lạnh chứ? Mình ngược lại cảm thấy rất ấm áp nữa là. Minh Huy anh ấy luôn đối xử tốt với mình, từng hành động và lời nói của anh ấy đều tràn ngập sự yêu thương.
“Em xin lỗi, lại để anh lo lắng rồi. Hì, em thật ngốc nghếch, nhưng mà, em lại muốn để anh quan tâm như thế này mãi.”
Minh Huy xoa đầu Bảo Khang, giọt nước li ti văng ra khắp người: “Ừm.”
“Nhưng mà anh, không được, anh chỉ có mặc chiếc áσ ɭóŧ như vậy thôi, nhất định là rất lạnh rồi. Em ấm chút vậy là đủ rồi, trả lại đây, anh mặc vào đi.” Cậu định cởϊ áσ ra nhưng bị Minh Huy cản lại: “Không được. Anh dù sao cũng khô ráo, còn em thì nhèm nhem thế kia.”
Đột nhiên có tiếng ho, Bảo Khang mới sực nhớ lại người bạn từ đầu đến giờ vẫn còn ở đây. Duy Quang vờ ho vài tiếng nhắc nhở hai người sự tồn tại của mình: “Hai người có cần tình cảm như vậy không? Chào thầy, lâu rồi mới gặp lại thầy.” Duy Quang nhìn nửa thân người trên vạm vỡ đằng sau chiếc áσ ɭóŧ ba lỗ kia của Minh Huy.
Minh Huy cũng đáp lại: “Ừm, lâu rồi mới gặp lại em. Dạo này em học hành sao rồi?”
“Vẫn bình thường thôi thầy ạ.”
Bảo Khang nhanh chóng xen vào: “Bạn ấy học rất giỏi, hiện tại bạn ấy đang làm quân sư cho em.”
“Cậu cứ đánh giá cao tớ.”
Minh Huy cũng không quan tâm tới Duy Quang lắm, nhìn sang Bảo Khang: “Hôm nào thầy phải kiểm tra kiến thức Toán của em lại.”
Bảo Khang ra dáng nghiêm túc: “Vâng ạ!” Rồi sau đó lại nói tiếp: “Gì chứ Toán với em thì không thầy vấn đề thầy ạ.” Cậu ra vẻ đắc ý.
“Em đó.” Anh xoa đầu Bảo Khang: “Chúng ta về thôi.”
“Nhưng trời mưa thế này…”
Minh Huy không hồi âm mà tiến thẳng ra bên ngoài, cứ thế mà đi, không hề mang theo cây dù để che. Bảo Khang gấp gáp, chỉ kịp nói chào đơn giản với Duy Quang xong rồi cũng chạy thật nhanh đuổi theo Minh Huy.
Kết quả, Minh Huy chạy chiếc xe đạp của Bảo Khang chở cậu về. Rong ruổi trên đường về, dưới những cơn mưa nặng trĩu không có dấu hiệu ngừng lại, đi qua những tán cây xanh ngắt đung đưa cùng cơn gió, Bảo Khang không quan tâm đến mình có bị ướt như chuột lột hay thế nào đi nữa, cậu chỉ cần biết người chở cậu là ai, cậu đều không còn sợ gì nữa. Cậu đứng lên, dựa người vào lưng Minh Huy đang vững tay lái tiến về phía trước, xen lẫn tiếng mưa là những tiếng cười cùng tiếng hò hét đầy vui vẻ.
Minh Huy, từ khi có anh, cảm giác giống như em đã trở thành một người anh hùng giải cứu cả thế giới vậy, em không còn sợ gì nữa.
Bảo Khang, từ khi có em, cảm giác giống như anh đã được làm ba vậy, lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc, lắng lo cho đứa con của mình.
“Có chuyến xe nào chạy mãi, chạy mãi mà không dừng lại không anh nhỉ?”
“Thế em nghĩ xem, có con đường nào dài mãi, dài mãi mà không có điểm dừng không?”
“Có đấy, là con đường mà chúng ta đang đi.”
“Thế cũng có đấy, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ lái chuyến xe này chạy về phía trước mãi mãi.”
“Minh Huy, chúng ta hứa đi, dù sao này có bất kì chuyện gì cũng phải luôn ở bên nhau.”
“Anh không hứa, bởi vì anh đã luôn làm như vậy.”