Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 135

Giờ phút này Phó Tạ căn bản không có suy nghĩ bảo vệ lớn hay bảo vệ nhỏ.

Vấn đề căn bản này không cần cân nhắc, Hàn Anh là thê tử của hắn, là

người thân nhất của hắn, mà thai nhi trong bụng Hàn Anh với hắn mà nói,

chỉ là bởi vì hoài trong bụng Hàn Anh mới khiến hắn coi trọng.

”Nếu như quả Vương Phi sinh thuận lợi, phó mỗ lấy ra nghìn lượng hoàng

kim đáp tạ.” Mắt phượng Phó Tạ híp lại nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Nhơn,

giọng nói cực kỳ êm tai, tuy nhiên lại mang theo lãnh ý lành lạnh, “Nếu

như Vương Phi có gì không hay xảy ra, ta sẽ róc xương lóc thịt mấy người các ngươi, Thẩm đại phu, Phó mỗ nhớ ngươi ở Long châu có hai đệ đệ...”

Thẩm Hoài Nhơn tự tay nuôi dưỡng hai đệ đệ của nàng lớn lên, theo Phó An tra xét, hai đệ đệ của nàng là người nàng coi trọng nhất.

Thẩm Hoài Nhơn không nói gì, thế nhưng hai hàng mồ hôi lạnh chảy ròng

ròng xuống tóc mai của nàng. Nàng vốn không phải người ngu, lúc này

liền nghe hiểu ý trong lời nói của An Tây Vương trẻ tuổi tuấn tú -- nếu

có chuyện ngoài ý muốn, Vương Phi là quan trọng nhất!

Thẩm Hoài Nhơn lúc này đã hiểu, đối với An Tây Vương mà nói, người quan

trọng nhất chính là An Tây Vương Phi yểu điệu được nâng niu.

Nàng luôn là phụ nữ độc lập, nhìn thấy An Tây Vương Phi tuổi còn nhỏ nho nhỏ, thế nhưng nha hoàn hầu hạ bên cạnh có tới mười mấy người, lại càng không cần phải nói tới những người chăm lo việc châm tuyến, người phụ

trách nhà bếp và người hầu hạ Vương Phi đi ra ngoài, trong lòng liền có

chút không ưa vị An Tây Vương Phi kiều diễm xinh đẹp giống như dây leo

phụ thuộc An Tây Vương này.

Đến lúc này bởi vì thái độ của An Tây Vương, chút ngạo khí trước kia

trong lòng nàng giờ phút này toàn bộ hóa thành hư không, trong lòng suy

nghĩ như thế nào hầu hạ Vương Phi nịnh bợ Vương Phi, để giữ được tính

mạng mình cùng với người nhà.

Ánh mắt Phó Tạ chuyển hướng Hồ Xuân Quang: “Hồ đại phu, Phó mỗ sẽ làm

thịt Hứa Lập Dương.” Người khác có lẽ không biết, thế nhưng Phó Tạ biết, đối với lão thái giám Hồ Xuân Quang này mà nói, Hứa Lập Dương là quan

trọng nhất đối với ông, tựa như nhi tử của Hồ Xuân Quang, Hồ Xuân Quang

thậm chí nguyện ý vì Hứa Lập Dương đi tìm chết.

Trên mặt tròn tròn luôn mang theo nụ cười của Hồ Xuân Quang lập tức cứng lại tại chỗ, lưng cũng bất tri bất giác khom lưng xuống, hắn giơ tay

lau mồ hôi lạnh một cái, cúi đầu nói: “Vương Gia xin yên tâm, lão nô

nhất định dốc hết toàn lực, bảo hộ Vương Phi chu toàn.” Hứa Lập Dương

vài ngày trước trở lại kinh thành còn gặp hắn một lần, dặn dò ông nhất

định phải chiếu cố Vương Phi thật tốt, thậm chí còn nắm chặt tay ông

trầm thấp dặn dò một câu -- “Nếu như... an nguy của Vương Phi quan trọng hơn“.

Ông không nghĩ tới Vương Gia cũng là ý tứ này...

Sau khi đám người Hồ Xuân Quang rời đi, trong lòng Phó Tạ không nói ra

được phiền muộn, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, mắt phượng chẳng biết lúc nào ẩm ướt-- hắn không thể tưởng tượng trong sinh mệnh của mình không có

Hàn Anh...

Phó Trữ đi đến, thấp giọng nói: “Bẩm Vương Gia, Trần đại nhân cầu kiến.”

Phó Tạ sợ Phó Trữ nhìn ra khác thường của mình, rũ mắt xuống nói: “Để cho hắn vào đi!”

Sau khi Phó Trữ ra ngoài, hắn dùng ngón tay lau nước mắt tràn mi mà ra. Hắn là nơi Hàn Anh dựa vào, nhất định phải kiên cường.

Lúc Trần Hi đi vào, nhìn thấy trên thư án bày đại cung, Phó Tạ đang sửa chữa dây cung.

Hắn biết lúc Phó Tạ tâm phiền ý loạn luôn loay hoay cung tiễn, lập tức

trong lòng liền có chủ ý: “Vương Gia, Tiêu Hạ cùng ngươi đi sân tập bắn

bắn tên a!”

Đợi đến bia mục tiêu bị liên châu tiến của Phó Tạ bắn ra tất cả đều là

lỗ thủng, Trần Hi ý thức được tâm tình Phó Tạ đã bình phục xuống, lúc

này mới thả trường cung trong tay ra, chậm rãi hỏi: “Vương Gia là lo

lắng cho Vương Phi?” Hôm nay triều chính Đại Chu tuy rằng hồ đồ loạn

lạc, nhưng mà gia tộc Phó thị vững vàng khống chế được quân đội và tài

chính Đại Chu, Phó Tạ lấy được thiên hạ này cũng chỉ là vấn đề thời

gian; bộ tộc Tháp Khắc Khắc tuy rằng bởi vì nguyên do tân hoàng hậu nên

có chút kiêu ngạo, nhưng đối với Phó Tạ mà nói cũng không phải là vấn

đề; ba châu tây cương Lan Châu, Túc Châu và Lương Châu, đã bị Phó Tạ

vững vàng nắm trong tay... Như vậy vừa nhìn, chuyện có thể làm cho Phó

Tạ phiền lòng, sợ là chỉ có An Tây Vương Phi sắp sanh thôi.

Phó Tạ lúc này bỗng nhiên dốc bầu tâm sự, mắt phượng tĩnh mịch nhìn tấm

bia vừa được Phó Tĩnh nâng dậy, thấp giọng nói: “Nội tử hoài chính là

thai đôi.”

Trần Hi: “...”

Nghĩ đến Hàn Anh dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, Trần Hi cũng lo lắng cực

kỳ, im lặng một lát mới nói: “Thẩm Hoài Nhơn nói như thế nào?”

Phó Tạ không nói gì.

Trần Hi ủ rũ nói: “Nữ nhân sinh con, bao giờ cũng ở quỷ môn quan chạy một vòng...”

Một lát sau, Trần Hi nghĩ tới một biện pháp tốt chuyển đi lực chú của

Phó Tạ, hắn thấy bên trong sân tập bắn chỉ có Phó Tĩnh hầu hạ, liền trầm giọng nói: “Vương Gia, Vương Phi có dung mạo phúc khí, nhất định sẽ

thuận lợi sinh hạ Thế tử, người không cần phải lo lắng. Tiêu Hạ cảm thấy người nên sớm vì tương lai Vương Phi và Thế tử suy tính!”

Phó Tạ giương mắt nhìn hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của Trần hi hiện ra một chút ý cười: “Tiêu Hạ biết

người lòng mang thiên hạ, nếu như người trở thành người đứng đầu thiên

hạ, Vương Phi tất phải theo người thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ,

mà Vương Phi sinh hạ Thế tử cũng sẽ trở thành người người thừa kế...

Đông Hán sinh thời Quang Vũ Đế, " có ánh sáng đỏ nhạt, trong phòng vô

cùng sáng"; Nam Triều Vũ Đế sinh ra, "đêm bắt đầu sinh, phòng có thần

quang chiếu sáng" ; sinh thời Ngụy Văn Đế, "Có khói mây màu xanh như xe

có lọng che’, người nhìn cho rằng là hiện tượng cao quý, không phải là

hiện tượng thuộc về con người; Tống Thái Tổ sinh ra, "ánh sáng đỏ nhạt

lượn quanh phòng, mùi thơm lạ lùng không tiêu tan, thân thể có màu vàng

kim, ba ngày không thay đổi"... Nếu như lúc Vương Phi sinh hạ Thế tử có

điềm lành xuất hiện...”

Phó Tạ chuyên chú lắng nghe. Ý nghĩ như vậy hắn thật ra từng có, chỉ là

bởi vì Hồ Xuân Quang và Thẩm Hoài Nhơn vội vàng báo cho biết Hàn Anh

chính là hoài thai đôi, lập tức làm rối loạn trình tự của hắn, lúc này

mới không có nhắc lại.

Trần Hi thấy Phó Tạ hình như có ý động, liền tiến lên một bước tới gần

Phó Tạ, nhẹ nhàng nói: “Vương Gia, Tiêu Hạ cho rằng...” Hắn đem ý nghĩ

của mình toàn bộ nói ra.

Phó Tạ chuyên chú lắng nghe, đợi Trần Hi nói xong, liền nói: “Ta và ngươi đi thư phòng thương nghị việc này.”

Hắn muốn vì Hàn Anh và hài tử của bọn họ tạo ra một điềm lành vô cùng may mắn không giống người thường.

Hàn Anh do Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ, chậm rãi đi dạo, tản bộ, ra khỏi nhà chính, dọc theo hành lang đi tới Đông Sương phòng.

Tiểu nha hoàn Chiếu Ngọc xốc lên rèm gấm thêu hoa trên cửa Đông Sương phòng

Vừa vào Đông Sương phòng Hàn Anh liền nghe thấy được một mùi thơm nồng

nặc, nàng chậm rãi đi tới, lúc này mới phát hiện trên lò xông hương khắc hoa trong đông sương phòng để một loạt bình thủy tinh, bên trong bình

thủy tinh nuôi một cây tiên ông, cũng đã nở hoa rồi, từng chùm từng khóm hoa, có màu tím, có màu trắng, có màu hồng đào, có màu đỏ thẫm... Rất

là xinh đẹp, toả ra hương thơm nồng đậm.

”Mở cửa sổ ra, “ Hàn Anh cười nói, “Hoa tiên ông tuy đẹp, thế nhưng

nhiều hoa tiên ông nở rộ cùng một chỗ, trong phòng có chút quá thơm rồi!”

Chiếu Ngọc và Dẫn Ngọc đi mở cửa sổ ra.

Hàn Anh nhìn những hoa tiên ông này nở rộ, nhớ tới hôm nay đang ở ngoại

thư phòng Phó Tạ, trong lòng tràn đầy điềm mật, ngọt ngào. Phó Tạ tuy

bởi vì xấu hổ, chưa từng nói yêu nàng, thế nhưng nàng đã cảm giác Phó Tạ yêu nàng...

Thưởng hết hoa, Tẩy Xuân và Nhuận Thu đang muốn đỡ Hàn Anh trở về, nhưng Hàn Anh nhẹ nhàng khoát tay áo, ra hiệu muốn tự mình đi.

Nàng cười nói: “Ta đi nhiều một chút mới có lợi!”

Đến trên hành lang, nhìn mai vàng trong nội viện nở rộ, Hàn Anh nhớ tới

một câu, không khỏi nở nụ cười: “Ta phải hảo hảo bảo trọng chính mình,

miễn cho tương lai ta không có ở đây, những nữ nhân khác ở phòng của ta, ngủ với nam nhân của ta, xài hoa bạc của ta, mang đồ trang sức của ta,

còn đánh hài tử của ta!”

Tẩy Xuân: “...”

Nhuận Thu: “...”

Dẫn Ngọc cùng nha hoàn cũng đều đỏ mặt nở nụ cười: “Vương Phi, người quá khôi hài rồi!”

Hàn Anh cười cười, lại không nhắc lại đề tài này.

Lúc chạng vạng tối, Hàn Anh ngủ trưa, lại nỗ lực đi vài vòng dưới hành lang.

Tẩy Xuân Nhuận Thu đối với nàng vô cùng trung thành, nhắm mắt theo đuôi theo sát nàng, sợ nàng có cái gì sơ xuất.

Dẫn Ngọc cùng nha hoàn hoàn hoàn vây quanh Hàn Anh đi qua hành lang để ngừa xảy ra rủi ro.

Hàn Anh đi một hồi, hơi mệt chút, thấy nắng chiều phía tây vừa vặn, liền ghé vào lan can khắc hoa phía trước Đông Sương phòng ngắm trời chiều.

Dung nhan nàng quá mức xinh đẹp, da thịt óng ánh trắng như tuyết, màu

vàng trời chiều chiếu lên khuôn mặt của nàng, đẹp như một bức họa.

Lúc Phó Tạ đi vào nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Hắn dừng lại bước

chân nhìn Hàn Anh, thành thân đã nhiều năm, nhưng hắn mỗi lần nhìn thấy

Hàn Anh, cảm thấy Hàn Anh thấy thế nào cũng rất đẹp, luôn xem không đủ.

Hàn Anh lúc này cũng nhìn thấy Phó Tạ.

Phó Tạ khoác áo choàng gấm đen, mặc trường bào xanh ngọc, đai lưng ngọc

màu đen buộc quanh eo gầy mạnh mẽ, cả người bao phủ trong ánh trời chiều màu vàng, dung nhan tuấn tú, dáng người cao gầy, giống như thần tiên,

làm cho Hàn Anh có chút không dời được ánh mắt.

Thấy Hàn Anh không nói lời nào nhìn mình, Phó Tạ cũng có chút hiểu rõ,

khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ đi tới, đứng bên cạnh Hàn Anh ngắm trời chiều

-- Hàn Anh cái gì cũng tốt, nhưng quá háo sắc!

Hàn Anh thấy Phó Tạ đi tới, liền đưa tay thân mật sờ lên khuôn mặt Phó

Tạ, cười tủm tỉm nói: “Ca ca, muội yêu gương mặt này của huynh!”

Lại sờ lên eo Phó Tạ: “Còn eo nhỏ của huynh nữa!”

Thấy lỗ tai Phó Tạ cũng hồng hồng, nàng còn không chịu bỏ qua, lại hướng phía dưới sờ chânPhó Tạ: “Còn chân dài nữa!”

Thấy Vương Phi đùa giỡn Vương Gia, Tẩy Xuân cùng nha hoàn ở một bên muốn cười lại không dám cười, đến mức mặt đỏ rần.

Phó Tạ đỏ bừng cả khuôn mặt, lại không thể làm gì Hàn Anh, liền xoay người bế Hàn Anh lên, sải bước trở về phòng ngủ.

Sau khi thả Hàn Anh trên giường, Phó Tạ cúi người qua, đang muốn giáo

huấn Hàn Anh, thình lình Hàn Anh thò đầu lưỡi ra làm bộ thè lưỡi ra liếʍ hắn, làm Phó Tạ sợ tới mức lập tức lui về phía sau một bước.

Hàn Anh chống hai tay ngồi ở trên giường, cười hì hì nói: “Huynh dám tới đây, muội liền thè lưỡi ra liếʍ huynh!” mấy ngày nay nàng cuối cùng

cũng phát hiện được nhược điểm của Phó Tạ -- Phó Tạ sợ nhất là ngứa, vô

luận là sờ hắn hoặc thè lưỡi liếʍ hắn, luôn có thể làm cho hắn cả người

ngứa cười ra nước mắt.

Thấy Hàn Anh dựa sát người mình lè lưỡi dọa hắn, Phó Tạ vừa bực mình vừa buồn cười, lại không chịu buông tha giáo huấn Hàn Anh, liền thừa dịp

Hàn Anh không sẵn sàng đưa sáp tới.

Ai biết Hàn Anh phản ứng rất nhanh, cực kỳ nhanh lè lưỡi liếʍ một cái trên lỗ tai Phó Tạ.

Phó Tạ cả người tê rần, lúc này cười nghiêng ngả qua một bên.

Hàn Anh cười ha hả.

Từ khi kì sinh của nàng càng ngày càng gần, nàng và Phó Tạ đã có một

khoảng thời gian không làm chuyện phu thê rồi, nhưng nàng đối với thân

thể Phó Tạ hiểu rất rõ, cho nên cách thức trêu chọc chơi đùa này thường

xuyên phát sinh.

Hai vợ chồng đang tại chơi đùa, bên ngoài truyền đến thanh âm của Tẩy

Xuân: “Bẩm Vương Gia Vương Phi, Quốc Công gia, Hầu Gia, Hầu phu nhân và

Thế tử đến!”

Hàn Anh lập tức ngẩn ngơ: “...” A? Đây là có chuyện gì?

Phó Tạ bị nàng sờ lại thè lưỡi liếʍ, cười đến mắt phượng rưng rưng sáng

lóng lánh, lúc này không khỏi đắc ý nói: “Nhạc phụ nhạc mẫu và Tiểu Cữu

Tử đã tới, ta xem làm sao nàng khi dễ ta!”

Hàn Anh “Ngao ô o o o” một tiếng, kéo Phó Tạ qua, há miệng ngậm lấy vành tai của hắn.

Lỗ tai Phó Tạ rất mẫn cảm, bị nàng dùng miệng nóng hừng hực ngậm ướt

sũng, lập tức cả người run lên, cười không thở nổi, rồi lại sợ không cẩn thận làm Hàn Anh bị thương, đành phải cố gắng nhẫn nại.

Phó Viễn Trình, Hàn Thầm và Lâm thị chờ không được, liền dẫn Hàn Đình trực tiếp đi đến nội viện.

Một đoàn người bọn họ đi thẳng đến trước cửa phòng nội viện, Phó Tạ mới từ nhà chính ra nghênh tiếp.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú luôn luôn nghiêm cẩn của Phó Tạ phiếm hồng

mắt phượng đầy nước, cẩm bào trên người cũng có chút nhăn, bọn người Phó Viễn Trình rất im lặng.

Phó Viễn Trình và Hàn Thầm khá tốt, nhưng Lâm thị lo lắng cực kỳ, lông

mi tú lệ nhíu lại -- chẳng lẽ Hàn Anh sắp sinh, Phó Tạ và nàng vẫn sinh

hoạt vợ chồng?

Phó Tạ quả thực là muốn tìm cái động chui vào, hắn đỏ mặt hành lễ, mời

phụ thân cùng nhạc phụ mẫu đi vào, lại lúng ta lúng túng giải thích nói: “A Anh lập tức đi ra...”

Lời này quả thực là giấu đầu lòi đuôi, ngay cả Phó Viễn Trình và Hàn Thầm cũng nhíu mày.