Ngày thứ một trăm.
Sáng sớm, khi X dùng trực thăng mô hình đưa đồ ăn tới, còn đem theo cả một chiếc ga trải giường lớn.
Thôi Thiện trải ga giường ra, nằm ngửa trên nền xi măng, đối mặt với bầu
trời đầy mây âm u, sải rộng hết tứ chi, giống như một thi thể vô thanh,
cũng giống như một người đàn bà dễ dàng thỏa mãn. Vuốt ve cổ và ngực
mình, vòng eo nhỏ xíu, cặp mông gần như không có chút mỡ nào. Làn da và
đầu mυ'ŧ của dây thần kinh*, du͙© vọиɠ như những sợi lông xù nhẹ nhàng
lướt qua, giống như ngón tay của ai đó….
*Là đoạn cuối của giây thần kinh, có thể cảm nhận được những kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài và truyền tới trung khu thần kinh.
Thôi Thiện mở phần ghi âm của chiếc Iphone ra, nhớ lại quãng thời gian ban
ngày là ngắn nhất, còn màn đêm cứ như dài vô tận, bóng cây thủy sam che
kín căn phòng trên cùng của tòa nhà ba tầng, chỉ có thể nhìn từ xa chứ
không có cách nào chạm vào được. Trừ những người nước ngoài đang dắt chó đi dạo, gần như không thấy bóng người. Ánh tịch dương khuất dần, đem
theo chiếc bóng của cô ta bò lên bậc thềm của ngôi nhà biệt dã.
Không còn cách nào che giấu nổi nữa, cô ta bắt đầu nói ra bí mật đó.
Năm ngoái, Đông chí.
Tôi đến khu biệt dã ở ngoại ô, tìm thấy ngôi nhà to lớn, đen sì sì. Một năm trước, vào lúc này, mẹ đã chết.
Bà làm giúp việc theo giờ cho gia đình này, sơ ý ngã từ cửa sổ tầng ba
xuống dẫn tới tử vong. Một năm trôi qua, tôi mới tới nơi này. Theo tập
tục của địa phương, ngày Đông chí phải cúng tế những người thân đã chết. Huống hồ, hôm nay lại là ngày giỗ đầu. Tôi mặc đồ đen từ đầu đến chân,
mang theo vàng mã và tiền âm phủ, ngồi xổm xuống nơi mà mẹ đã thiệt
mạng. Ở phía ngoài bờ tường của gia đình giàu có kia, dùng bật lửa đốt
tiền giấy, biến thành tro bụi bay phất phơ. Khói đen bay lên nồng tới
mức khiến tôi chảy nước mắt, hồi tưởng lại tất cả những gì liên quan đến mẹ….
Nhìn cánh cửa chính đang đóng chặt của ngôi nhà, tôi giống
như một kẻ ăn xin, đứng trong gió Tây Bắc. Ánh tịch dương gần tàn, đang
định bước tới gõ cửa, hỏi xem rốt cuộc mẹ đã chết như thế nào. Tay phải
do dự giữa không trung, hồn bay phách lạc lùi lại phía sau, đi qua con
đường tắt trải đầy lá rụng.
Phía sau lưng vang lên tiếng phanh xe thê thảm, chân sau đau như bị dao cứa. Tôi còn chẳng kịp thét lên, cứ
theo đà ngã vào trong bụi hoa. Cành cây khô cào xước mặt. Trong lúc tôi
đang vật lộn nhưng không thể nào bò dậy nổi, có một bàn tay giữ cánh tay tôi lại.
Kinh nghiệm nói cho tôi biết, đó là bàn tày của đàn ông, tay phải.
Đốt ngón tay của người đó thon dài và có lực, ấm áp xuyên qua lớp áo khoác
ngoài, như gông cùm khóa chặt những thớ thịt, xương cốt và cả huyết quản của tôi nữa.
Tôi được bàn tay phải đó đỡ dậy, tay trái của anh ấy giữ lấy eo tôi, để tôi dựa sát vào bờ vai của anh ấy.
Người đàn ông đó xin lỗi tôi, tiếng phổ thông, giọng nói thuần phác, có cảm
giác như người dẫn truyện trên đài phát thanh. Anh ấy dìu tôi đến bên
cạnh bồn hoa, đó là một chiếc Mercedes đen, phía đuôi xe có kí hiệu
S600.
Anh ấy khoảng hơn 30 tuổi, cao hơn tôi nửa cái đầu, dưới
đuôi lông mày rầm là đôi mắt dám cả gan nhìn trực diện, đó là kiểu mắt
đàn ông mà tôi thích, còn cả chiếc cằm và sống mũi vô cùng có hình khối, không ngừng tỏa ra những hơi thở ấm áp, giống như màn sương giày bao
trùm lấy khuôn mặt tôi.
Mặt?
Ngón tay khẽ chà xát qua má, lau đi những vết máu, chắc dung nhan sẽ không bị phá hủy chứ? Tôi thuận đà ngã vào lòng anh, giả vờ hôn mê, cho dù rất ngứa cũng quyết không
dậy.
Đôi tay ấy ôm lấy phần lưng và đùi tôi, đặt tôi xuống ghế
rộng rãi bằng da thật, rồi gập hai chân của tôi lên. Khi lòng bàn tay
của anh ấy áp vào chiếc tất đen của tôi, dây thần kinh từ đầu ngón chân
tới bắp đùi tôi hệt như bị điện giật.
Nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, sau đó là tiếng khởi động xe Mercedes. Đây không phải là lần đầu
tiên tôi ngồi loại xe này, nhưng lại là lần đầu tiên tôi nằm ngang ở
dưới hàng ghế sau. Lúc lái xe anh ấy chỉ im lặng, cảm giác như đã vòng
qua, tăng ga và phanh lại lúc lên dốc xuống dốc. Lén mở mắt ra, nhìn bầu trời đêm Đông chí qua cửa sổ trên nóc xe và cả những ánh đèn trên tòa
nhà cao chọc trời trong thành phố, cũng giống như thế giới được nhìn
thấy ở vườn treo này.
Chiếc Mercedes đưa tôi tới bệnh viện, anh ấy ôm tôi vào lòng, cho đến khi tới phòng cấp cứu nồng nặc mùi thuốc sát trùng.
Anh ấy là chính nhân quân tử, mặc dù tôi mặc chiếc váy ngắn bó sát không có chút phòng bị, áo jacket mở rộng bộ ngực, anh ấy vẫn không nhân cơ hội
để sàm sỡ tôi – Thật ra tôi sẽ không để ý đâu.
Gót chân bị bánh
xe đυ.ng vào một chút, bôi ít thuốc là không còn vấn đề gì, chỉ tiếc rằng đã đi tong mất một chiếc giày cao gót. Còn mặt của tôi thì có một vết
xước nông, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo.
Người đàn ông ấy từ
đầu tới cuối chỉ đứng lặng im, cuối cùng trả toàn bộ viện phí và thuốc
thang, dìu tôi vào trong chiếc xe Mercedes. Anh ấy nói tiền mặt trong
người không đủ, hỏi tôi cần bao nhiêu tiền bồi thường, anh ấy sẽ chuyển
qua thẻ ATM cho tôi. Tôi vẫn cuộn tròn ở ghế sau, không hề ngại ngần gác chân lên chỗ ngồi, hỏi anh ấy rằng không thể mua bảo hiểm sao?
Nghe thấy anh bảo ghét phiền toái, tôi liền ngồi thẳng dậy, tiến đến gần ghế lái, nói bên tai anh – Em không cần tiền, chỉ cần anh đền cho em một
đôi giày! Trung tâm thương mại Cửu Quang, có được không?
Nửa
tiếng sau, đến trung tâm thương mại, tôi chỉ đi một chiếc giày, y như bị què, một nửa người dựa sát vào vai của người đàn ông ấy. Đáy mắt tôi
lướt qua một loạt các quầy hàng, trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ và đố kị
của các nữ nhiên viên trong quầy. Không cưỡi ngựa xem hoa như lúc bình
thường dạo phố, tôi nhanh chóng chọn được một hãng của Italia, lấy một
đôi giày đế bệt thích hợp cho việc đi bộ. Tôi không nhân cơ hội này để
bòn rút một mớ tiền của anh ấy đâu, lúc thanh toán còn chưa tới 1000 tệ, còn chẳng đắt bằng đôi giày cao gót bị hỏng kia của tôi. Lúc anh ấy hào phóng quẹt thẻ thanh toán, tôi chú ý tới chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út tay trái của anh ấy.
Đi giày mới vào, tôi cố ý vén tóc, để mái
tóc tớ lướt qua vai anh, đồng thời tự giới thiệu: Thôi Thiện – Thôi
trong Thôi Trí Hữu, Thiện trong Kim Hỉ Thiện.
Anh ấy nói tôi giống như thể hợp nhất của Thôi Trí Hữu và Kim Hỉ Thiện.
Còn khi tôi ngại ngùng hỏi tên anh, người đàn ông ấy lại không trả lời,
xoat người định rời đi. Tôi kéo tay áo của anh lại, bảo muốn mời anh ăn
cơm, ở tầng trên có một nhà hàng Nhật rất ngon, tôi thực sự rất đói rồi.
Nếu như anh đi, tôi sẽ la lên! Nói anh lái xe đâm vào người ta, không bồi thường một đồng nào, muốn chạy trốn.
Anh ấy bất lực đọc ra số điện thoại của mình, tôi vội vàng gọi sang máy anh ấy, quả nhiên điện thoại đã đổ chuông. Tôi để ý thấy anh ấy có hai
chiếc điện thoại, có lẽ đó là chiếc ít dùng tới.
Tôi ôm hộp giày, hỏi anh ấy liệu có nghe điện thoại của tôi không, anh thoáng dừng bước, quay đầu lại cười rồi cất bước vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Từ bóng lưng ấy, tôi thấy thấp thoáng đâu đây hình ảnh của bố năm mình 7 tuổi.
Tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại thêm nửa tiếng nhưng không mua
thêm bất kì thứ gì, cho đến khi bụng đói cồn cào mới xuống tầng dưới ăn
một bát mì Udon*.
*Là một loại mì sợi làm từ bột mì trong ẩm thực Nhật Bản, cùng với mì Ramen, mì Soba, mì Somen là những loại mì sợi trứ danh và là món mì quốc túy của nền ẩm thực Nhật.
Lúc nhỏ, mẹ thường nói: “Ngày Đông chí thì phải về nhà trước khi trời tối, nếu không ở ngoài sẽ bị quỷ bắt đi.”
Đêm nay, tôi lại ghét về nhà, đó chẳng qua chỉ là một căn phòng thuê đơn,
phòng ngủ nhỏ hẹp với phòng vệ sinh khép kín, mỗi tháng 2000 tệ tiền
thuê phòng. Tôi cứ không ngừng chửi rủa căn phòng ấy, lần nào cũng thề
rằng tháng sau nhất định phải chuyển đi, nhưng lần nào cũng lại quay về
chiếc giường đầy đồ ngọt ăn đêm ấy để ngủ.
Ngày thứ hai sau Đông
chí, tôi bắt buộc phải bán chiếc túi LV cuối cùng và cũng là chiếc túi
yêu thích nhất của mình để bù đủ cho số tiền nợ thuê phòng.
Tôi gọi cho ấy, nhưng không nghe máy. Tôi lại gửi một tin nhắn: “Này, chỉ đền cho em một đôi giày, vẫn chưa đủ.”
Đợi đến nửa đêm, vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời, gửi đi tin nhắn thứ hai: “Chân của em đau lắm.”
Hai năm nay đã gặp rất nhiều kẻ lừa đảo, nhưng trước giờ chưa từng đau lòng thế này. Trước đây, cô thường vô tư nguyền rủa đối phương những câu đại loại như tổ tông 18 đơi sinh con ra đều bị dị tật hay là chết cả lò gì
gì đó. Lần đầu tiên thấy trước mắt mình cứ xuất hiện khuôn mặt ấy, còn
không biết tên của anh ấy nữa. Mặc dù tôi có số điện thoại và biển số xe của anh ấy, nhưng nếu anh ấy không có lòng với tôi, thì dù có điều tra
rõ cũng đâu có nghĩa lí gì chứ? Tôi giống như một con khổng tước thất
bại, thu gọn đuôi trốn vào trong l*иg.
Đêm Giáng sinh.
Vào giờ này năm ngoài, tôi cùng đón Giáng sinh với một chàng trai tuấn tú,
con của một gia đình giàu hai đời, mặc dù tôi chẳng qua cũng chỉ là một
trong số mười mấy cô bạn gái của anh ta.
Cuối cùng, không chống
cự lại nổi với lời mời mọc trên Wechat của mấy cô bạn gái, tôi khoác lên mình chiếc áo khoác còn đáng giá nhất, vẫn đeo mặt dây chuyền hình
thiên nga làm từ pha lên, tới tham gia bữa tiệc Giáng sinh độc thân. Ra
ngoài cửa chọn giày, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi đôi giày bệt mua ở
trung tâm thương mài Cửu Quang tối hôm Đông chí.
Giữa những đôi
chân được ôm gọn bằng quần tất mỏng, giữa những đôi giày cao gót và bốt
da, tôi lạc lõng ngồi vào một góc, đón lấy ly cocktail mà người phục vụ
mang tới. Các quý công tử bị bao vây bởi lớp lớp các em gái trẻ đẹp, còn tôi giống như một phụ nữ già, cô độc trên bậc thềm của lãnh cung, ngồi
nhàn hạ kể chuyện Huyền Tông*.
*Chỉ miếu hệ (là tên hiệu khắc trên bài vị để thờ cúng sau khi Hoàng đế băng hà), có thể chỉ một trong hai vị vua dưới đây:
-Đường Huyền Tông – Lý Trọng Cơ (Tại vị năm 712 – 756)
-Lê Huyền Tông – Lê Duy Tự (Tại vị năm 1662 – 1671)
Có một thiếu nữ đã uống khá nhiều, xem ra còn rất nhỏ, khiến người ta hoài nghi liệu có phải vừa tốt nghiệp cấp ba, lảo đảo ngồi xuống bên cạnh
tôi. Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô bé đột nhiên giữ tay tôi lại
hỏi: “Chị thấy chiếc vòng tay này có đẹp không?”
Cô bé đeo chiếc
vòng tay bằng bạch kim của Cartier, khuôn mặt trẻ trung càng trở nên
rạng rỡ hơn, quả thực có cảm giác như một ngôi sao Hàn Quốc. Cô bé nói
mua ở Hồng Kông, 200. 000 đô la Hồng Kông.
Mặc dù vừa nhìn là tôi biết cô bé dựa vào cái gì để đổi lấy chiếc vòng tay này, nhưng tôi lại
rụt cổ tay về trong sự nhục nhã và hổ thẹn, giấu nhẹm đi thứ đồ rẻ tiền
mình đặt mua trên Taobao*.
*Hệ thống mua bán trực tuyến của Trung Quốc.
Gần đến nửa đêm, mới có hai ba người đàn ông tới mời tôi uống rượu, tôi khéo léo từ chối.
Bữa tiệc đến hồi cao trào, khi mọi người đang lần lượt hát bằng tiếng Anh
và tiếng Trung ca khúc “Auld lang syne,” tôi nhận được điện thoại anh ấy gọi tới.
Màn hình điện thoại hiển thị tên Người đàn ông Mercedes – Tôi kích động đi xuyên qua hành lang dài, tránh để anh ấy nghe được
những âm thanh cuồng loạn và gào thét, dọc đường đi suýt ngã mấy lần.
Alô … Tôi cố ý kéo dài chữ Alô ấy ra thật dài, muốn nghe được giọng anh ấy trước tiên.
-Mery Christmas!
-Thank you!
-Em đang ở một mình?
-Vâng.
-Em ở đâu? Lúc này.
Tôi đọc địa chỉ của chỗ này.
-Đợi anh. Bye~
Anh cúp máy, vô cùng kiệm lời, còn tôi thì mặc lại áo khoác, chạy nhanh ra
khỏi tòa nhà, đến đầu con phố Đêm giáng sinh. Gió lạnh buốt xương cứ
không ngừng thổi, không mảy may cảm thấy lạnh, ngược lại toàn thân còn
đang đổ mồ hôi. Mấy chiếc taxi dừng trước mặt, tôi đều mỉm cười lắc đầu. Hai má vừa đỏ vừa nóng, men rượu và âm nhạc vừa nãy, khiến tôi dâng lên một thứ kɧoáı ©ảʍ từ tận sâu trong cơ thể mình.
Sau 0h, chiếc Mercedes S600 dừng trước mặt tôi, kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của người ngồi ở ghế lái.
Anh ấy nhìn tôi không chút biểu cảm, ánh mắt đặc biệt ấy khiến tôi nhớ đến Tiểu Bạch đã chết từ lâu của mình.
Lấy ra một viên kẹo Peppermints bỏ vào miệng, tôi mở cánh cửa bên ghế phụ
lái xe, ngồi ở bên cạnh người đàn ông này, cố tỏ vẻ đoan trang nói cảm
ơn.
Không đợi tôi nói đi đâu, anh đạp chân ga, phi như bay lên đường trên cao trong đêm Nô-en.
Anh ấy nói hai ngày nay rất bận, tôi bảo đàn ông cũng không phải là việc gì xấu xa. Anh ấy quan tâm hỏi xem chân tôi vẫn ổn chứ, tôi trả lời: “Nếu
như ít đi bộ, ngồi xe nhiều hơn, có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn một chút.”
Anh ấy hiểu ra, quay lại chuyên tâm vào việc lái xe của mình, chạy qua cây
cầu vượt lớn bắc qua sông, phía xa là khu tài chính vυ't tầng mây, màn
hình lớn trên tường ngoài của mấy tòa cao ốc đang chiếu hình của ông già Nô-en.
Không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ nhìn cảnh sông rực rỡ,
hà từng ngụm khí ấm áp lên cửa kính xe. Thi thoảng quay đầu sang nhìn
nghiêng mặt anh ấy, những đường nét của đàn ông đến nỗi giống như được
điêu khắc mà thành.
Anh hỏi giày của tôi đi có vừa chân không.
Đúng là có tài dự đoán, tôi đã đi đôi giày anh ấy mua tặng đến tham gia bữa tiệc Giáng sinh.
Càng không ngờ, anh ấy vẫn nhớ tên của tôi: Thôi Thiện.
Anh ấy lại hỏi mẹ tôi gọi tôi bằng biệt danh gì. Nghe thấy từ “Mẹ,” tôi sợ
vô cùng, nhưng tôi vẫn trả lời đúng sự thật: “Tiểu Thiện.” Anh ấy nói
mình thích cái tên này. Ánh đèn phía ngoài cửa sổ lướt qua, trong ánh
mắt anh ấy có một tia khác thường.
Anh ấy tên Lâm Tử Túy.
Lâm trong Lâm Thụ, Tử trong Phùng Tử, Túy trong Tinh Túy.
Lâm Tử Túy đột nhiên tăng tốc, màn hình hiển thị vượt quá 150, khiến người
ta bài tiết ra Adrenaline*, anh ấy hỏi tôi một câu hỏi.
*Adrenaline, đôi khi gọi là “Epinephrin” hoặc “Adrenalin,” là hoóc-môn của tuyến
thượng thận, do tuyến thượng thận tạo ra và có nhiệm vụ điều hòa sự hoạt động của thần kinh. Đây là một hoóc-môn có tác dụng trên thần kinh giao cảm.
-Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah – Ngựa, Hổ, Khổng Tước, Dê, em sẽ
chọn loài nào?
Sao lại có câu hỏi biếи ŧɦái như thế được cơ chứ?
Tôi chú ý đến môi của anh, tốc độ lái xe càng nhanh, thì lại càng trấn
định. Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn Dê.
Lúc chạy nạn, còn có thể ăn xiên thịt dê nướng mà.
Anh ấy nói bốn loại động vật ấy, mỗi loại lại đại diện cho một thứ mà mỗi
người quan tâm nhất ở trong lòng, nhưng không nói Dê đại diện cho cái
gì.
Nửa tiếng sau, kết thúc hành trình hóng gió, chiếc Mercedes
dừng lại ở bên ngoài khu nhà tôi ở, quầy đồ ăn Nhật bên phố đêm khuya
thế này vẫn đang làm việc.
Anh ấy muốn đưa tôi lên, nhưng tôi từ
chối, lí do là nhà tôi rất nhỏ, rất tồi tàn, tôi ngại. Đây là lần đầu
tiên tôi nói thật trước mặt đàn ông, trước đây tôi đều sẽ chém gió rằng
mình sống ở một khu chung cư cao cấp nào đó.
Từ đầu chí cuối, anh đều giống như một chính nhân quân tử, đến cả đầu ngón tay của tôi cũng
không hề động vào. Khi tôi xoay người rời đi, nghe thấy anh nói – “Tiểu
Thiện, cảm ơn sự bầu bạn đêm nay.”
Đột nhiên, câu cảm ơn khiến
khóe mắt tôi cay nồng, trước khi nước mắt kịp chảy xuống khóe miệng, tôi quay lại chạy thẳng tới trước mặt, ôm chặt lấy cổ anh, dùng miệng lấp
đầy đôi môi khô nẻ ấy.
Khóe miệng anh còn lưu lại vết son, và cả nước mắt của tôi.
Khi tôi về đến phòng, nhoài người ra trên khung cửa sổ lạnh lẽo đầy hơi
sương, nhìn anh ấy dưới ánh đèn ảm đạm, đứng hút thuốc bên cạnh chiếc xe Mercedes, ánh mắt thương cảm giống như một chú mèo lang thang, tôi đã
biết mình sắp sửa từ biệt căn phòng này.