Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 55: Nữ chủ nhà không cần tức giận được không!

“Đậu Đậu, mọi người trong công ty đều đang đồn rằng cô và tổng giám đốc có quan hệ mập mờ có thật không?” Cô nàng bát quái lại gần tò mò hỏi.

Quan hệ mập mờ? Mẹ kiếp! Cũng bởi vì hôm qua Phân Ruồi hôn cô trước mặt hai người kia, tối qua Bọ Hung giống như con ong vò vò bên tai cô không dứt, cho đến bây giờ vẫn có cảm giác như có ruồi bay bên tai.

Cô tiện tay lấy một miếng băng vệ sinh viết lên mấy chữ rồi quăng cho cô nàng bát quái. Cô thấy rõ ràng lúc cô ấy nhận được miếng băng vệ sinh khóe miệng co quắp......

Ai bảo băng vệ sinh là người bạn chân thành của phụ nữ chứ!

“Đậu xanh nhỏ!”

Giọng nói ngọt ngào làm Loan Đậu Đậu nổi hết cả da gà, ngửa đầu nhìn trần nhà ai oán: “Bọ Hung, sao lại tới đây? Anh bỏ qua cho tôi có được hay không!”

Hôm nay Thạch Lãng mặc áo khoác màu vàng nhạt, cái mông uốn éo, dọc theo đường đi không ngừng phát điện, làm cho bao nhiêu trái tim của nhân viên nữ đập rộn lên, hô hấp dồn dập!

Loan Đậu Đậu xa sầm mặt, đứng lên cúi đầu không thèm để ý đến hắn, đi ra khỏi phòng làm việc đi về phía thang máy.

Vẻ mặt Thạch Lãng bi thương, không nhìn đến vẻ mặt cô nàng bát quái đang tự mình phát điện, uất ức đi theo phía sau cô, níu quần áo cô. Giọng nói u oán: “Đậu xanh nhỏ, sao em không để ý đến anh?”

“Đậuxanh nhỏ, em giận à?”

“........” Cực kỳ tức giận!

“Đậu xanh nhỏ, nữ chủ nhà không cần tức giận được không!”

“Khụ khụ!” Loan Đậu Đậu sặc nước miếng, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm hắn.

Thạch Lãng thấy cô chịu nhìn mình, khóe miệng hẽ nở nụ cười sáng láng, khôi phục giọng nói bình thường: “Em không tức giận là được rồi, Đậu xanh nhỏ, chúng ta đi xem phim đi!”

Loan Đậu Đậu hít sâu một hơi: “Bây giờ tổn giám đốc đang làm việc, làm phiền anh quay về vị trí làm việc của mình có được không?”

“Không cần!” Thạch Lãng cự tuyệt, kéo kéo ống tay áo của cô làm nũng: “Chúng ta đi xem phim di, anh mua popcorn, cola cho em, chỉ cần em muốn gì anh đều mua cho em.”

Oa! Thật là tiện nghi! Khóe miệng Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười gật đầu: “Được! Anh biết tiếng Nhật sao?”

Thạch Lãng gật đầu.

Loan Đậu Đậu lại hỏi: “Vậy anh có bạn ở Nhật Bản sao?”

Thạch Lãng lại gật đầu. Cũng may hắn ta có nhiều bạn ở Nhật Bản.

“Anh nói bạn anh mua cho tôi truyện tranh tiểu thuyết ngôn tình, sau đó anh giúp tôi phiên dịch! Mua cho tôi một thùng cola, một thùng nước ngọt, tôi sẽ đi xem phim cùng anh!”

Thạch Lãng vuốt cằm, suy tư: “Tiểu thuyết ngôn tình là gì?” Tại sao cô nhắc đến mấy chữ này thì mắt sáng lên.

Loan Đậu Đậu cười cười, cúi đầu nắm tay nói: “Không có gì.......chính là một tác giả dốc hết tâm huyết phấn đấu.” Thu Ngạn là tác giả cùng với Tiểu Mỹ Mỹ HH dốc hết tâm huyết phấn đấu.

Ánh mắt Thạch Lãng kinh ngạc nhìn cô, nụ cười sâu hơn: “Không nghĩ tới Đậu xanh nhỏ lại yêu văn học như vậy!”

Loan Đậu Đậu tiếp tục cười, miệng cứng lại, bất chợt đèn trong thang máy chợt tắt, rầm một tiếng, giống như mọi thứ bất động.

“A........”

Âm thanh bị thu hẹp trong không gian thê lương, tiếp theo là “A.......Tránh ra.......Không cần.......”

Loan Đậu Đậu giật mình, đưa tay đυ.ng vào bên cạnh nhưng không có ai. Nóng bỏng, hốt hoảng hỏi: “Bọ Hung anh làm sao vậy? Anh đang ở đâu?”

“Không cần.......Tránh ra........Cách xa tôi ra một chút.......”

Giọng nói thê lương phát ra trong bóng tối, hình như hơi nghẹn ngào.

Loan Đậu Đậu không hiểu, chợt nghĩ đến điều gì đó liền móc ra trong túi một cái đèn pin nhỏ, theo ánh sáng yếu ớt chiếu vào thấy Bọ Hung đang cuộn lại, thân thể run rẩy, cúi đầu, đôi mắt đầy nước mắt giống như con vật nhỏ sợ bị đυ.ng vào.