Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 17: Tôi cùng người yêu đi đến tận chân trời

“Đậu Đậu, cô phát tài rồi, có trai đẹp tìm cô!” Chị em tốt của cô trong công ty nói.

Mắt Loan Đậu Đậu sáng rực: “Trai đẹp? Tìm mình? Bạn đùa mình à.......”

“Đừng giả bộ! Khí chất ưu buồn, gương mặt anh tuấn,dáng người tinh xảo, quả thật làm người ta mê mệt.”

Loan Đậu Đậu còn đang suy nghĩ là ai thì tổng giám đốc từ trong phòng điện thoại ra......đưa cà phê.

Đi vào phòng làm việc đã thấy có gì đó không đúng, trong phòng làm việc có bóng dáng nhìn có chút quen mắt. Nhưng điều này cũn không liên quan đến việc của cô, cúi đầu đưa cà phê cho tổng giám đốc, chưa kịp đi ra liền nghe giọng nói dịu dàng: “Đậu Đậu.......”

Sống lưng cứng đờ, tim muốn nhảy ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt ưu buồn của Tô Triệt, trời ơi, tim như ngừng đập!

Anh, anh, sao anh lại ở chỗ này?

“Đậu Đậu.......”

“Giám đốc Tô, bây giờ là thời gian làm việc, anh tìm thư ký của tôi có việc gì?” Thạch Thương Ly lạnh lùng cắt lời anh ta, một chút không vui xẹt qua, khí thế lạnh lùng.

Tô Triệt xin lỗi nói: “Xin lỗi, bởi vì tôi cùng thư ký Loan lúc trước có quen biết,trong lúc nhất thời quên mất.”

“Có gì không nên nói trong thời gian làm việc, anh đã được tổng công ty điều tới đây làm thì làm phiền anh nên làm quen dần, bây giờ mời anh quay lại vị trí công tác.” Thạch Thương Ly không chút nể tình nói.

Tô Triệt gật đầu, xoay người, ánh mắt u buồn lúc này của anh ta làm cho Loan Đậu Đậu nghĩ muốn đi cùng.

Loan ĐậuĐậu mím môi muốn nghe lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo: “Đứng lại.”

“Làm gì?”

Ánh mắt Thạch Thương Ly nhìn chăm chú vào cổ tay cô, nhíu mày,lạnh lùng nói: “Lắc tay đâu?”

Loan Đậu Đậu nhìn thấy trên cổ tay phải của áo sơ mi lộ ra chiếc lắc tay kia không khỏi chu môi: “Không phải công ty không cho đeo lắc tay đi làm sao, để trong túi.” Nói xong, nghĩ lại, cười nói: “Tổng giám đốc có phải anh muốn mua cái còn lại không?”

Nếu không thể đeo với Tô Triệt thôi thì bán cho tổng giám đốc vậy.

Thạch Thương Ly nhíu mày: “Đầu có cô có bệnh sao? Tôi bỏ tiền mua đồ của tôi?”

Loan Đậu Đậu ngây ngốc, Phân Ruồi đầu óc anh mới có bệnh!

Thạch Thương Ly giơ tay ra trước, ngón tay trực tiếp móc lắc tay trong túi cô ra,tự tay đeo cho cô. Chăm chú nhìn cô, giọng như ra lệnh: “Không cho phép tháo xuống! Quay về làm việc đi.”

“A!” Loan Đậu Đậu mệt mỏi đi ra phòng làm việc, liếc nhìn lắc tay, thật ra thì đeo rất đẹp, đáng tiếc không phải tự tay Tô Triệt đeo cho cô.

Cả ngày Loan Đậu Đậu không gặp lại Tô Triệt cũng không bị Thạch Thương Ly gọi vào phòng làm việc. Cuối cùng nghĩ thông suốt, nhất định Tô Triệt muốn quay lại với cô nên mới đến công ty làm.

Lúc tan làm vừa mới đi ra đã thấy xe Tô Triệt dừng trước cổng, ánh mắt của hắn lúc nhìn thấy cô liền nhoẻn miệng nở nụ cười.

Loan Đậu Đậu vừa mới chuẩn bị vui sướиɠ bước về phía trước, sau lưng liền truyền đến giọng nó lạnh lẽo: “Loan Đậu Đậu.”

Trong nháy mắt như có mây đen vây quanh, xoay người mặt cố nặn ra nụ cười “Tổng giám đốc có gì phân phó?”

Ánh mắt Thạch Thương Ly khẽ quét qua xe Tô Triệt, nói ra một câu: “Theo tôi lên xe.”

“Có thể không lên không? Tôi còn có chuyện!” Loan Đậu Đậu cầu xin, ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, ý nói: nhanh một chút, thả tôi đi, thả tôi đi.......Tôi cùng ngườ i yêu đi đến tận chân trời!

Thạch Thương Ly cũng không nói nhiều, đôi môi khẽ cong lên, thoát ra ba chữ: “Năm trăm tệ.”