Tiết mục tiếp tục, Như Dự cười nói:“ban nãy cậu vừa nói đến các vị ân sự thì dừng một chút, có phải muốn nói thêm một người, chính là ba của cậu? Tôi nghe nói ba cậu giáo dục cậu vô cùng nghiêm khắc, cũng vô cùng toàn diện. Cậu năm nay mới 26 tuổi, 26 tuổi đã am hiểu tinh tường văn hóa Trung Quốc, đúng là rất khó”
Như Dự nói tới đây, Đoàn Tình dừng một hồi tua lại đoạn hồi ức:“Đúng vậy, tuy ba tôi bận rộn nhưng chưa bao giờ lơ là trong việc dạy dỗ tôi cả. Thời điểm đó tôi bị ông ấy giáo tử cái gì Khổng tử phiền vô cùng, lúc hai tuổi còn bắt tôi học chung với anh quyển Tam Tự Kinh. Chờ đến khi tôi biết đọc chữ, lại dồn ép tôi học nhiều sách vô vị khác. Ông ấy mua cho chúng tôi những quyển đại loại như về đại học, kiến trúc, văn họ, kinh sử, mỗi lần tôi mua tiểu thuyết như những bạn trẻ khác, đều phải lén lút xem!”
Đoàn Tình nói tới đây chính mình nở nụ cườiBa tôi nói tiếng Anh không tốt, cho nên tôi liền hăng hái học tiếng Anh, mua tiểu thuyết đều là tiếng Anh.” Như Dự cười ha ha:“Thì ra cậu giỏi tiếng Anh đều là nhờ một tay ba bức ép ran.” Đoàn Tình cũng cười:“Tôi mua mấy quyển, ông ấy thấy đều là tiếng Anh nên không quản tôi nữa.”
Toàn trường cười ồ lên…… Đoàn Tĩnh Viễn sắc mặt đen lại:“Không biết liêm sĩ, còn dám gạt ta!” Trần quản gia cười:“Lão gia, tiểu thiếu gia tiếng Anh vô cùng giỏi!” Đoàn Tĩnh Viễn gật đầu nở nụ cười, ân điểm ấy ngược lại là không sai, con của ông tiếng Anh vô cùng tốt, lão Đoàn bắt đầu cân nhắc:“ Lão Trần, ông xem xem tôi có nên đi học tiếng Anh hay không? Vạn nhất về sau nó muốn cùng tôi viết thư bằng tiếng Anh sao tôi trở tay kịp đây? Làm sao được?” Vừa nói vừa đứng lên như muốn đi đâu đó, Lão Trần vội vàng trấn an:“Lão gia người đừng sốt ruột, đừng có gấp, tiểu thiếu gia nếu dùng tiếng Anh, chúng ta mời người đến phiên dịch, người đừng vội, không có việc gì.”
Lão Đoàn thế này mới nhẹ nhàng thở ra:“Đúng ha……” Trần quản gia trong mắt có chút nóng, 7 năm, đã 7 năm tiểu thiếu gai chưa có về nhà, đã 7 năm cậu không nhìn mặt ba mình, Đoàn Tĩnh Viễn luôn luôn vụиɠ ŧяộʍ nhìn cậu, mỗi tối đều chờ đến tiết mục của con, mỗi ngày đem mấy bài giảng sửa sang cho hoàn chỉnh, đưa cho cậu xem. 7 năm, không biết viết đoạn bao nhiêu bút, viết bao nhiêu giấy.7 năm a, thiếu gia, tôi cũng nhớ cậu. Cậu mau trở về đi.
Đoàn Tĩnh Viễn lại nhìn TV, con ông cười quá ít.7 năm, hắn ông không thể chạm, chỉ có thể nhìn. Ông nhiều lúc cũng sẽ cảm ơn ông trời, đã cho ông một cơ hội được gặp con, dù chỉ là trong TV.
Ấu Đường, ba nhớ con.
Trên TV Ấu Đường t nhăn mày cười đều khiến tâm nhân rung động, bình tĩnh, nghịch ngợm, rung động lòng người.
Đoàn Tình còn tại là tố khổ, khóe miệng hàm chứa một tia cười:“Vài năm nay, ông ấy có cùng tôi thảo luận, mỗi lần đều phản bác quan điểm của tôi, lớn tuổi như vậy mà vẫn còn so đo với tôi, thật là.”
Tần Thiệu cầm tay Đoàn Tình rốt cuộc cũng có một ngày cậu nói ra hết những lời tâm tư cho ông nghe, đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu chuyện xảy ra, cậu vẫn dùng ngữ điệu thoãi mái để kể lại, có phải tảng đá đè nặng trong lòng kia rốt cục buông xuống hay không.
Đoàn Tình nói xong nhìn thoáng qua Tần Thiệu, hai người nắm tay nhau, siết chặt một cái. Như Dự thực khôn khéo lập tức liền thấy được cười nói:“Lão gia tử quả là người thú vị. Tọi cũng thấy được có lẽ Tần tiên sinh cũng là một người hài hước a” Tần Thiệu nhìn Đoàn Tình cười cười:“Quá khen.” Đoàn Tình hắn liếc mắt một cái
Như Dự cười nói:“Nhìn hai người cảm tình đặc biệt tốt, có phải sinh hoạt hằng ngày đều bủ trừ cho nhau không.”
Đề tài nói tới đây thực tự nhiên muốn nói đến vấn đề cảm tình của hai người, mục đích cuối cùng của tiết mục này chính là nói đến vấn đề tình cảm này.
Như Dự cười:“Bạn bè hai người cung cấp cho bên chúng tôi một số ảnh chụp, chúng ta tiếp tục xem màn hình lớn.” Đoàn Tình cũng theo bản năng nhìn, cậu cùng Tần Thiệu chụp ảnh chung kỳ thật không nhiều, cho nên này mấy tấm này liền phá lệ thấy được, có mấy tấm là cậu cùng tần Thiệu ở hội hoa mai. Tần Thiệu lúc ấy là chụp 5 tấm liên tiếp. Đoàn Tình mặt có chút hồng, thực khẩn trương nhìn màn hình lớn lăn lộn, may mắn điểm khác người không bị lộ, may mắn có một tấm kh6ong bị lộ, chính là màn hình máy tính Tần Thiệu! Tần Thiệu nhìn cậu rồi cười một cái, ảnh chụp đó làm sao để người khác xem? Hắc hắc. Đoàn Tình cực lực khống chế chính mình biểu tình không cần đi trừng hắn, đây là hiện trường trực tiếp.
Hai người bọn họ chính nháo liền nghe thấy ai đó kêu lên:“Ai, ảnh này rất có ý nghĩa, đây là?”
Đoàn Tình quay đầu, sau đó vỗ trán,tại sao lại có bức ảnh này! Bên dưới một mảnh kêu lên: A a a!!!
Ảnh chụp thực rõ ràng Bạch nương tử cùng Hứa Tiên, cùng nhau che chung một ô, đi ở trên đài, dưới đất còn có một tiểu bao tử, đồng dạng mặc cổ trang. Ba người tư thế kinh điển. Như Dự xem cười ha ha:“Ảnh này là lúc hai ngu7o72i tham gia Văn nghệ Tống bỉ?”
Tần Thiệu hồi phục nhanh quay đầu cười:“Ân, đây là trận đầu, chính là ca múa, biểu diễn một ca khúc mang đậm văn hóa của Hàng Châu.” Như Dự cười:“Lúc ấy xem xem, vậy tạo hình Bạch nương tử là baba hai đứa hả.” Tần Thiệu nhìn tạo hình một chữ cũng không nói nên lời, lúc trước như thế nào sẽ mặc vào thân quần áo này?
Tần Thiệu vẫy tay:“Quá khứ rồi, chúng ta xem tiếp đi.” Như Dự cong miệng đối với dưới đài người xem cười:“Mọi người muốn xem bản hiện trường hay không?” Dưới đài thực nhiệt liệt: Muốn xem, nhất định phải xem!!!! Bạch nương tử cùng Hứa Tiên a, thiên cổ nhất yêu a!
Tần Thiệu cùng Đoàn Tình liếc nhau:“Không …… Chúng tôi hôm nay không có mang quần áo……” Như Dự cười:“Yên tâm, nhân viên kịch tổ đều giúp hai người chuẩn bị tốt.” Đoàn Tình nhìn Tần Thiệu không nói gì:“Chiều cao của anh ấy như vậy có thích hợpvới quần áo đó sao? Lại nói, chúng ta vẫn là không cần đạp hư bài hát kinh điển này……”!!! Như Dự đẩy hai người về phía sau đài thay quần áo:“Hai người đi thay quần áo, nơi này giao lại cho hai tiểu bằng hữu này đi, hiện tại để hai bé diễn một đoạn nhảy![ Michael Jackson ]!”
Đoàn Tình cùng Tần Thiệu hai người ở phía sau đài nghe thấy một mảnh vỗ tay, nhìn nhìn lại chính mình trong tay một bộ quần áo, vỗ trán thở dài, quần áo này thật đúng là chuẩn bị đầy đủ hết. Đoàn Tình nhìn quần áo Tần Thiệu, cười ha ha:“Nương tử, mặc vào đi.” Tần Thiệu da mặt dày thực, khoa tay múa chân, cởi xong đồ ra, ngồi ở một bên Đoàn Tình cười:“Tướng công, giúp nương tử đội khăn đi!” Đoàn Tình cười đến bụng đau, vẫn là đứng lên giúp hắn. Tần Thiệu ngũ quan lập thể mà tuấn dật, mặc vào bộ Bạch nương tử này, phốc, Đoàn Tình nhịn không được lại cười, ha ha ha…… Tần Thiệu siết eo cậu:“Tướng công, tướng công giúp người ta mặc y phục đi.”
Đoàn Tình một thân Hứa Tiên hoàn hảo, quần áo thư sinh màu xanh, tóc được Tần Thiệu buộc lại, đều mang đậm dáng dấp thư sinh nho nhã.
Bên ngoài vỗ tay thực nhiệt liệt, hai người biết hai tiểu hài tử biểu diễn kết thúc, nên liền xuất trướng. Hai đứa bé lúc đi vào đều nắm tay thật chặt cỗ vũ:“Cố lên!”
Tây Hồ cảnh đẹp tiết tháng ba
Mưa xuân như rượu, liễu rủ như sương
Có duyên xa mấy cũng gặp mặt
Vô duyên đối diện cũng chẳng thể nắm tay
Mười năm tu mới có thể ngồi chung một thuyền
Trăm năm tu mới có thể cùng chung chăn gối
Nếu như có phúc, ắt sẽ đến đầu bạc răng long ()
(): Bài hát này là Nhạc phim của “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”: Độ Tình
——————————————————————-
Tiếng nhạc vừa cất lên, mọi người đều ngẩn người ra,[ Tân bạch nương tử truyền kỳ ] là kinh điển trong lòng mỗi người, đi qua Hàng Châu không ai có thể quên được một truyền thuyết đẹp như vậy, một đoạn chuyện xưa tình yêu tuyệt mĩ.
Hai người bước chầm chậm đi ra. Bạch nương tử có hơi cao chút, nhưng không có vấn đề gì. Hai nam nhân cũng không quan hệ, nguyên bản TV chính là do hai nữ nhân diễn, hiện tại đổi thành hai nam cũng không có gì, tình yêu vốn không phân biệt được quốc gia, tuổi tác, nam nữ mà……
Bên dưới vỗ tay một tràng.
Ngàn năm đẳng một hồi
Đẳng một hồi
Ngàn năm đợi đến bây giờ
Ta không hối hận
Là ai tại bên tai nói
Yêu ta vĩnh không rời
Chỉ vì một câu ấy
Đoạn trường cũng không oán
Tan an1t cõi lòng cũng không rơi lệ
Mộng triền miên tình xa xăm
Nước Tây Hồ chính là lệ của ta
Ngàn năm đợi đến lúc
Âm nhạc rốt cục kết thúc, dưới đài im lặng, vì họ bị giơi cho ra cảm xúc hoài niệm khó tả. Tần Thiệu sờ sờ đầu cậu:“Tướng công, chúng ta trở về đi, nơi này là năm2012…… Chúng ta mặc sai thời đại rồi ……” Dưới đài rốt cục phản ứng lại trao cho bọn họ một màn vỗ tay nhiệt liệt.
Như Dự cùng hai tiểu gia hỏa cười đến ôm bụng: Ha ha ha…… Đây là nhi tử gì, người chủ trì cái gì…… Chúng ta biểu diễn nhập tâm như thế, bọn họ lại cười thành dạng này, Đoàn Tình quyết đoán nói:“Nương tử, vẫn là thời đại kia tốt, chúng ta đi về!”
Trên đài dưới đài tiếng cười một mảnh, Như Dự cười cho bọn họ đi thay quần áo, hai người đổi xong quần áo trở về vẫn là thực nhiệt liệt, Như Dự cười nói:“Hai vị vất vả.” Tần Thiệu Đoàn Tình hai người không nói lời nào, Như Dự tiếp tục cười:“Hai vị biểu diễn thật sự là rất phấn khích.” Hai người vẫn là không nói lời nào. Như Dự rốt cục ho khan, nghiêm trang nói:“Hai vịcảm tình thực sự có giống lời bài hát không, từ nhỏ đã quen biết nhau?”
Hai người liếc nhau, quả thật là từ nhỏ có quen nhau, nhưng khbo6ng đáng để bàn đến. Tần Thiệu o khan:“Chúng tôi từ nhỏ đã là trúc mã trúc mã, em ấy nhỏ hơn tôi 5 tuổi.”
Như Dự tiếp cười:“Vậy trong hai người, ai theo đuổi ai trước?”.” Tần Thiệu cười:“Kia đương nhiên là tôi, tôi thích em ấy trước.” Đoàn Tình khụ một tiếng, Tần Thiệu nhìn cậu cười. Như Dự cũng cười nói:“Vậy cậu theo đuổi có dễ dàng không?!” Tần Thiệu nở nụ cười thanh:“Dễ dàng, chúng tôi hai người đều có tình ý với nhau.” Đoàn Tình nhướn mày cười nói:“Phải không?” Tần Thiệu nắm tay cậu cười, đương nhiên.
Như Dự nói:“Mọi người không tin, mọi người muốn xem bằng chứng?. Thỉnh xem màn hình lớn.”
Tần Thiệu cùng Đoàn Tình đều sửng sốt, điều này sao có thể có chứng cớ đâu, hai người cùng nhau quay đầu, màn hình phóng to ảnh chụp, khiến hai người đều sửng sốt, Tần Thiệu nở nụ cười:“Ảnh chụp này……” Đoàn Tình có chút nghi hoặc nhìn này một tổ ảnh chụp, Tần Thiệu quỳ rạp trên mặt đất, quỳ trên mặt đất …… Chuyển kinh trên con đường thật dài…… Ba bước quỳ rạp đầu trên đất.
Tần Thiệu nằm ở bệnh viện …… Ảnh chụp hình như là vào tháng 9 năm đó. Triệu Bằng Tuyên cho gọi điện thoại nói cho cậu biết: Tần Thiệu đang hấp hối…… Cậu liền đáp lại, vậy cho hắn chết đi……..
Đoàn Tình nhìn này đó ảnh chụp quay đầu:“Đây là……” Đây là thật sự, kia vì cái gì không nói cho cậu biết? Tần Thiệu nhìn cậu mỉm cười, ba chữ kia không cần phải nói Đoàn Tình nhìn liền hiểu, đó chính là bởi vì anh yêu em, cho nên này mấy việc này không quan trọng. Không cần nói cho cậu biết hắn đã từng làm nhiều việc ngốc như vậy, bởi vì càng về sau, hắn sẽ cố bù đắp chop cậu thật nhiều tình yêu.
Đoàn Tình dùng sức nhìn hắn, Tần Thiệu nắm taycười cười:“Mọi chuyện đều qua rồi.” Như Dự nhìn này một tổ ảnh chụp đứng đắn:“Các ảnh này là do bạn của cậu cung cấp, hắn nói hai người đều có quyền lợi được hạnh phúc, được biết đến hạnh phúc. Hắn nói, hắn muốn nhìn xem liệu tên kia xong 1000 dập đầu có đổi lấy được hạnh phúc thật sự hay không?” Đoàn Tình không nói gì, Như Dự tiếp tục nói:“Hắn còn theo tôi nói, có câu nhất định phải nói cho chị biết, Phật có dạy, 1000 cái dập đầu qua sẽ làm cảm động người yêu, chỉ cần nói cái nàyy sẽ có người hiểu được.”
Đoàn Tình khóe miệng giật giật, cậu biết người này là ai, là Diêu Chinh Vũ nói, Diêu Chinh Vũ chưa từng cùng cậu đề cập qua chuyện Tần Thiệu vì cậu phải làm những chuyện như vậy, chỉ nhớ Tần Thiệu tặng cậu chuyển kinh đồng, bây giờ thành đồ chơi của đứa con, hiện tại không biết đặt ở nào hẻo lánh góc nào. Cậu còn nhớ câu nói bên trong:
Một khắc ấy, ta giơ cao phong mã, chẳng vì cầu phúc, chỉ vì đợi chờ người trở lại,
Một ngày ấy, nhắm mắt giữa kinh điện mù hương, bỗng nghe thấy chân ngôn trong lời người tụng,
Một tháng ấy, ta xoay hết tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người,
Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người,
Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại..
“Một đêm ấy, ta nghe trọn một đêm Phạn ca, chẳng vì lĩnh hội, chỉ để tìm một chút hơi thở của người.
Một tháng ấy, ta xoay qua tất cả luân kinh, chẳng vì siêu độ, chỉ để chạm đến dấu tay của người.
Một năm ấy, ta dập đầu nhận lấy bụi trần ai, chẳng vì hướng Phật, chỉ để kề cận hơi ấm của người.
Một đời ấy, ta leo qua cả Thập Vạn Đại sơn, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giúp người an bình hạnh phúc. ()
():Đây là bài thơ “Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy” của THƯƠNG ƯƠNG GIA THỐ. Nguồn: lilassiren.wordpress
Cậu nhớ đến câu cuối cùng cùng, chính là hắn nói hắn yêu cậu.Là bắt đầu yêu từ lúc đó sao? Đoàn Tình trong lòng khó chịu, cố không để ý, nhưng lại càng để ý nhiều hơn. Tần Thiệu nắm tay cậu vuốt ve như ngày thương, bàn tay có điểm thô ráp, làm ấm tâm cậu.
Tần Thiệu nhẹ nhàng “ Đều đã qua hết rồi.” Đoàn Tình rốt cục gật đầu:“Tem biết, cảm ơn Chinh Vũ, Bằng Huyên, Triển Khiếu. Cám ơn mọi người..”