Tổng Tài Gian Ác

Chương 138: Dũng cảm của tiểu tiểu bân

Ngay sau đó, Tiểu Tiểu Bân ở góc ngoặt của cầu thang đột nhiên lao vào lòng một người đàn ông.

Tim An Tử Thành nhói lên một cái đau điếng, đứa trẻ này vừa lao vào chỗ mềm nhất trên người hắn ta.

Tiểu Tiểu Bân cầm điện thoại hoảng loạn lùi về sau mấy bước, nói lời xin lỗi với An Tử Thành: “ Xin lỗi chú, cháu không phải cố ý.” Lời nói còn chưa dứt, cậu nhóc đã mất hút trước mặt hắn.

An Tử Thành sững người lại, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của đứa trẻ đó, cho đến khi hình bóng cậu bé mất hút ngoài phía cửa hắn mới nhớ ra phòng làm việc của Hạ Lâm hình như cháy rồi.

Nhấc chân chạy lên tầng ba, nhưng cửa chính phòng làm việc lại bị khóa ngoài, lớp khói dày đặc len qua kẽ hở của khe cửa đã không còn nhìn rõ bóng người rồi.

Hắn trấn tĩnh đi đi lại lại tìm cách phá cánh cửa ra nhưng không thể được.

“ Chết tiệt, chìa khóa đâu!” Nhìn cánh cửa đó bị khóa, hắn ra sức đạp vào cửa.

Đưa tay day day hai thái dương, trong khoảnh khắc nhớ ra vừa nãy ở dưới lầu dưới nhìn thấy cửa sổ có mở.

Không nghĩ nhiều nữa, hắn quay người chạy như bay xuống lầu.

...........

Tiểu Tiểu Bân không còn kiên nhẫn mà đợi Lí trợ lý đến cứu người nữa, cậu bé nhấp nhỏm không yên đi vòng vòng dưới lầu, lửa mạnh như thế, mẹ ở trong phòng làm việc còn không biết thế nào nữa.

Mẹ, mẹ nhất định phải bình yên vô sự đấy!

Còn đang nghĩ, cậu nhóc ném chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, cơ thể bé nhỏ đã dẫm vào cửa sổ tầng một rồi leo lên cửa sổ phòng trộm mà bò lên trên.

Động tác của cậu nhóc rất nhanh, nhanh đến mức giống như đã được huấn luyện vậy. Hai tay nắm chặt lấy lan can cửa sổ trống chậm mà từ từ bò lên trên......

Đợi khi An Tử Thành chạy xuống tầng dưới, Tiểu Tiểu Bân đã dẫm được đến cửa sổ phòng trộm ở lan can tầng hai, bàn tay bé nhỏ giữ chặt lấy vòng vây chống trộm mà ra sức leo lên.

“ Mẹ, mẹ cố gắng, con đến cứu mẹ đây!” cậu bé ngẩng đầu nhìn thấy khói ngùn ngụt ở cửa sổ tầng ba tỏa ra, trong mắt là vẻ bình tĩnh hiếm có của một đứa trẻ.

An Tử Thành ngẩng đầu nhìn đứa trẻ ở giữa tầng hai và tầng ba mà sợ hết hồn, lau vội mồ hôi.

“ Này, cậu nhóc, cháu mau xuống đi, rất nguy hiểm!” An Tử Thành gọi với lên nói với cậu nhóc.

Tiểu Tiểu Bân ngoảnh đầu liếc nhìn người đàn ông dưới đất, chẳng thèm lên tiếng, lại tiếp tục bò lên trên.

An Tử Thành nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, khẽ cau mày, đứa trẻ này không phải đứa trẻ vừa nãy va phải hắn sao? Nói như thế, cậu nhóc trèo lên cửa sổ là vì cứu Hạ Lâm sao?

Thế thì cậu nhóc và Hạ Lâm có quan hệ gì?

Nghĩ đến đây hắn lập tức cởϊ áσ vest bên ngoài, nắm lấy cánh cửa trống trộm cũng trèo lên trên.

“ Cậu bé cháu đừng động, nguy hiểm quá!” Nói rồi hắn tăng nhanh bước chân, nhanh chóng leo lên tầng ba.

Không biết tại sao, mỗi lần nhìn động tác di chuyển của cậu nhóc này, trong lòng hắn lại có gì đó khó nói thành lời.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tiểu Tiểu Bân đã leo lên đến cửa sổ tầng ba, dẫm chân lên bậc thềm cửa sổ, cơ thể bé nhỏ nhanh nhẹn nhảy vào trong.

An Tử Thành ngạc nhiên nhìn đứa trẻ trên đầu chỉ khoảng bốn năm tuổi, dường như trên người cậu nhóc tìm thấy bóng dáng của mình.

Trong lòng thầm nghĩ, đứa trẻ này, nhất định đã được huấn luyện!

Tiểu Tiểu Bân khi nhìn thấy Hạ Lâm, cô đã ngất trên đất mà không còn ý thức.

“ Mẹ, mẹ tỉnh lại đi!” Cậu bé đưa tay vỗ vỗ vào má của Hạ Lâm, nhưng cô không còn cảm nhận gì nữa.

“ Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ không thể ngủ được, mẹ mau tỉnh dậy!”

Nhìn Hạ Lâm không phản ứng, ra sức kéo cơ thể Hạ Lâm đến bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ bé như đang tính toán làm thế nào để cứu được Hạ Lâm ra ngoài.

Lửa đã bén đến chiếc bàn của phòng làm việc rồi, Tiểu Tiểu Bân cầm chiếc khăn mặt nhẹ nhàng che lên mặt Hạ Lâm.

Đúng lúc này, An Tử Thành đã từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào trong.

Mắt tiểu Tiểu Bân trong khoảnh khắc sáng bừng lên.

“ Cô ấy thế nào rồi?” An Tử Thành lo lắng nhìn người phụ nữ trên đấy, nhẹ nhàng bế cô lên.

“ Ngất đi rồi, chú, mau đưa mẹ rời khỏi nơi này!” Tiểu Tiểu Bân lau mồ hôi trên trán.

“ Nhưng........” An Tử Thành nhìn bên ngoài cửa sổ, độ cao ba tầng đối với một mình hắn mà nói không thành vấn đề, có điều nếu như mang theo một người thì sẽ rất khó khăn!

An Tử Thành còn đang nghĩ cách, Tiểu Tiểu Bân không biết từ đâu tìm được một sợi dây thừng: “ Chú, cơ thể cháu quá nhỏ, không thể mang được trọng lượng của mẹ, trói chú và mẹ lại, sau đó cháu trói một đầu dây thừng trên cửa sổ, hai người xuống trước, cháu sẽ che chắn chô hai người.” Tư duy của cậu nhóc rất chặt chẽ, nói từng bước từng bước cho An Tử Thành.

An Tử Thành nhìn đứa trẻ trước mắt, bất giác gật gật đầu, cậu nhóc này đã vượt xa trí tuệ của người cùng tuổi.

“ Một mình cháu có được không?” Hắn có chút lo lắng xoa xoa đầu tiểu tiểu Bân.

Tiểu Tiểu Bân cười với hắn: “ Không sao ạ, chú chỉ cần cứu mẹ cháu xuống là được, độ cao này đối với cháu mà nói không thành vấn đề.”

Có điều........ An Tử Thành sững người, đứa trẻ này gọi Hạ Lâm là gì thế? Mẹ? Lẽ nào cô ấy là người phụ nữ đã kết hôn? Thậm chí còn có con rồi?

Vào lúc tình thế nguy hiểm thế này, An Tử Thành cũng không còn nghĩ nhiều được nữa, nhìn thần thái đứa trẻ trước mắt, hắn tin tưởng cậu nhóc không chút nghi ngờ.

“ Thế thì chú sẽ đưa mẹ cháu xuống trước, một mình cháu cẩn thận nhé!” An Tử Thành kiên định liếc nhìn cậu bé, quay người buộc mình và Hạ Lâm quấn chặt lại với nhau.

Tiểu Tiểu Bân chạy đến bên cửa sổ buộc đầu kia của dây thừng vào cửa sổ, sau đó lại quấn mấy vòng lên lan can, quay đầu bình tĩnh nhìn An Tử Thành: “ Chú, sợi dây thừng này rất chắc chắn, có lẽ sẽ không sao đâu, chú mau xuống đây, cháu ở đây trông chừng sợi dây thừng!”

An Tử Thành không nói gì, ôm Hạ Lâm trèo ra ngoài cửa sổ.

Lửa đã bén gần đến cửa sổ, Tiểu Tiểu Bân đã thấy nóng nóng gót chân nhưng vẫn kiên cường giữ chặt sợi dây thừng trong tay, sợ dây thừng trên cửa sổ bị tuột mất.

Nếu như thế, mẹ và chú sẽ ngã từ tầng ba xuống, hậu quả thật sự không dám nghĩ.

An Tử Thành cũng không dám tin, hắn lại giao mạng của mình cho đứa trẻ chỉ bốn năm tuổi, mặc dù sợi dây thừng đã cột lại trên cửa sổ, nhưng rất có khả năng sẽ không chịu nổi được trọng lượng của hai người mà đứt.

Tiểu tiểu Bân đã bỏng đến không chịu được, cậu nhóc trèo người lên lan can cửa sổ, đúng lúc này, An Tử Thành đã đưa Hạ Lâm an toàn xuống đất.

Hắn nhanh chóng cởi sợi dây thừng quấn trên người hai người ra, ngẩng đầu lo lắng nhìn tiểu tiểu Bân.

Nhìn phía dưới, mẹ mình đã an toàn, Tiểu tiểu Bân lúc này mới yên tâm từ từ trèo xuống đường mà lúc nãy vừa lên.

An Tử Thành lau mồi hôi trên mặt, nhìn đứa trẻ treo người trên cửa sổ mà tự chế giễu mình, đứa trẻ này khiến hắn tin là có kỳ tích.