Tổng Tài Gian Ác

Chương 30: Tốt nhất ngoan ngoãn một chút

“ Cái gì? Ông.........” Bạch Phi Phi hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, không dám tin.

“ Không ngờ tiểu người đẹp như con vẫn không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ba, yên tâm đi, ba sẽ đối tốt với con.” Bạch Chí Văn cười điên cuồng, đứng trước giường nhanh tay bắt đầu cởi cúc áo trên áo sơmi.

“ Không....đừng, thế tại sao ông còn lấy mẹ tôi?” Bạch Phi Phi bất lực ôm chặt người mình gắng sức lắc lắc đầu.

“ Cô cho rằng tôi đồng ý sao, mẹ cô đến tuổi đó rồi ai còn muốn chứ, nếu không phải nhìn vẻ thướt tha non nớt của cô, tôi còn lâu mới lấy mẹ cô.” Lời còn chưa dứt, Bạch Chí Văn đã vứt áo sơmi xuống đất, đưa tay cởi thắt lưng.

“ Không, mẹ! Mẹ!! Cứu con........” Bạch Phi Phi gào khóc thất thanh, sợ hãi ôm chặt lấy mình, cô ta không muốn lần đầu tiên của mình lại bị lão già trước mắt làm nhục.

“ Cô gọi đi, ra sức mà gọi đi, phí sức thôi. Mẹ cô đi thành phố B rồi, ít nhất ngày mai mới quay về.” Bạch Chí Văn cởϊ qυầи dài xuống, tục tĩu trèo lên giường.

Bạch Phi Phi bất lực nằm trên giường, thuốc dần dần ngầm vào, cơ thể như núi lửa bốc lên, cô ta khó chịu cởi cúc áo cổ, khuôn mặt đỏ bừng.

“ Đừng..........đừng mà.......uh.........” Cô ta uốn éo người, hơi thở gấp gáo, hai núʍ ѵú đầy đặn nhô lên.

“ Đừng vội, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ, ha ha!” Bạch Chí Văn như con thú dữ một tay xé rách chiếc áo sơmi bằng vải voan trên người cô ta, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại đó.

“ Uh........” Cô ta không chống lại được hiệu quả của thuốc, mơ hồ hoảng loạn rêи ɾỉ, dần dần, trước mặt hiện ra khuôn mặt đẹp trai: Uh.........anh Tử Thành.......”

Bạch Chí Văn vồ vập kéo áo ngực của cô ta ra, hai tay mân mê trên hai bầu ngực căng tròn đầy đặn, vuốt ve mơn trớn.

“ Anh Tử Thành......em yêu anh........uh.........” Cô ta ôm người đàn ông trước mặt, mãnh liệt đáp trả ông ta.

Chỗ đó phía dưới của Bạch Chí Vĩ nhanh chóng cương cứng lên, hắn cuống cuồng xé rách chiếc váy ngắn của cô ta ra, kéo chiếc quần con xuống.

Cơ thể trắng ngần gợi cảm của Bạch Phi Phi hiện ra trước mắt ông ta, tại vì tác dụng của thuốc làm cho nóng người, trên người cô ta thấm đẫm những giọt mồ hôi.

Ông ta hừ một tiếng, đưa tay tách hai chân cô ta ra, ngón tay vuốt ve đùa nghịch khu vực nhạy cảm của cô ta.

“ A........uh.......anh Tử Thành......thích quá......” Cô ta uốn éo quằn quại giống như một con mèo, giọng nói dâʍ đãиɠ vang vọng khắp phòng.

“ Con đàn bà đĩ thõa, lúc tôi làm chuyện đó với cô, cô vẫn còn dám gọi tên thằng khác trước mặt tôi à.” Bạch Chí Vĩ vung tay cho cô ta một cái bạt tai vào mặt.

Bạch Phi Phi cũng không biết đau, hoàn toàn mất đi ý thức.

Bạch Chí Văn thô bạo cho cái đó vào giữa hai chân cô ta mà ra sức dùng lực lên xuống........

“ A...........”

Bạch Phi Phi bị ông ta hành hạ rất lâu, ý thức cũng dần dần tỉnh táo, cô ta gần như giống một xác chết mặc sức ông ta làm nhục.

Bạch Chí Văn cuối cùng cũng thỏa mãn từ trên người cô ta trượt xuống, khuôn mặt nham hiểm lướt trên người cô ta.

Cuối cùng còn không quên buông lời cảnh cáo.

“ Cô tốt nhất học cách ngoan ngoãn một chút cho tôi, như thế cô mới có thể tiếp tục ở bên cạnh An Tử Thành làm vợ của hắn, nếu như cô dám đối đầu với tôi, cô và mẹ cô, tôi đều sẽ không tha, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ không để hai mẹ con cô chịu thiệt đâu.” Bạch Chí Văn từ trên cao nhìn xuống uy hϊếp cô ta.

Ánh mắt trống rỗng của Bạch Phi Phi nhìn về phía trước, không nói gì, giống như người mất hồn vậy.

“ Ha.....người thông minh đều biết nên làm thế nào, sau này lão tử gọi cô, trong vòng nửa tiếng cô phải có mặt, biết chưa?” Ngón tay biếи ŧɦái của ông ta vuốt ve trên mặt cô ta, mặc quần áo lên, hài lòng rời đi.