Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 60: Ước chiến

Tây Vực, Hoàng Hải sa địa.

Bão cát khắp bầu trời, trong vòng ba năm bước, liền không nhìn thấy bóng người.

Đường đi từ Trung Nguyên thông đến Tây Vực, một đường nhấp nhô, bão cát tàn sát bừa bãi, giữa đường còn phải luôn đề phòng mã tặc hoành hành càn rỡ. Ngoại trừ mã thương đi Đao Tiêm Hỏa khẩu Tây Vực làm buôn bán ra, con đường này cũng chỉ có người giang hồ dám đi. Dân chúng bình thường sẽ không đi đường tắt này, bọn họ thà rằng tiêu hao thời gian nhiều, đi đường xa an toàn còn hơn.

Trăm dặm cát vàng, chỉ có một nhà trọ long nham một mình trơ trọi.

Bà chủ năm đó cũng là nữ anh hùng mới bước chân vào giang hồ, đến sau trung niên liền cùng một thư sinh dọn đến sâu trong đại mạc này mở nhà trọ. Bởi vì trăm dặm xung quanh chỉ có một nhà này, làm ăn trái lại cũng coi như tốt.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, bà chủ ngồi ở trên khán đài, nghênh đón tiễn đi, còn thường không giấu vết ứng phó một vài khách nhân trêu đùa. Mà ông chủ thư sinh của nhà trọ long nham, lại luôn không thấy bóng người.

Một ít khách quen mã thương, chung quy cũng chỉ cuối tháng mới có thể nhìn thấy ông chủ thư sinh này một cái. Chung quy nói là thư sinh bách vô nhất dụng, nhìn bà chủ nhiệt tình đón khách, nhớ tới ông chủ trốn ở trong phòng không thấy bóng dáng, các khách quen đều chấp nhận.

“Cộc cộc

—— cộc.”

Có mấy người cưỡi ngựa đi tới, nhìn dáng vẻ không giống như là khách quen xung quanh. Bà chủ thấy thế, vội vã đi tới nghênh đón.

“Mấy khách quan, mời vào trong, muốn cái gì cứ việc phân phó.”

Một hắc y nam tử đi đầu đến gần, cười cười. “Bà chủ, mang đến một chút lương thảo cùng nước ấm cho mấy con ngựa này. Rồi chuẩn bị cho cúng tôi vãi đĩa thức ăn, tùy tiện tìm một chỗ đi.”

Bà chủ che miệng cười, chỉ cảm thấy mấy nam tử trước mắt này dáng dấp đều thật tốt.

Hắc y nam tử khuôn mặt tươi cười dịu dàng, thoạt nhìn ôn hòa tuấn nhã. Thanh y đao khách phía sau hắn, tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng dung mạo không kém chút nào, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị khẳng định có thể hấp dẫn một nhóm tiểu cô nương lớn. Dáng vẻ nam tử áo lam phía sau cùng thiếu niên bị hắn túm bên người, đều xuất sắc. Nhất là thiếu niên nhỏ kia, nhìn dáng dấp giống như cậu ấm nhà nào đó, rất khôi ngô.

Bà chủ trung niên không khỏi nhìn hiệp sĩ thiếu niên thêm hai cái, vừa nghĩ đến đã bị người áo lam trừng một chút.

U, đây còn là một con nghé được bảo hộ.

Bà chủ trong lòng cười cười, không để bụng, tiếp đón bốn vị khách quan đi vào.

Bốn người chính là nhóm người Diệp Vô Truy, từ lúc ở Mẫn Châu sau khi quăng mấy người theo dõi, bọn họ liền một đường cấp bách chạy, cuối cùng cũng tới vùng sa mạc này. Chỉ là cách mục đích, còn có một khoảng không xa.

Lúc đi vào nhà trọ, bốn nam tử dung mạo xuất chúng khó tránh khỏi dẫn tới vài phần quan tâm của người khác.

Ly Hỏa lơ đễnh, đi trước tới bàn, phủi phủi một ít bụi khó có thể thấy được, cười nhìn về phía Diệp Vô Truy làm thủ thế mời.

Tuy rằng rất không thích loại phương thức đối phó với phụ nữ này của hắn, Diệp Vô Truy vẫn cau mày ngồi xuống. Hiện nay đang ở Tây Vực, lão bản doanh của Ly Hỏa, mình không nên trêu chọc nam nhân này thì tốt hơn.

Nhẫn, trước khi tìm được sư phụ phải chịu đựng hắn!

“Khách quan! Đồ ăn tới rồi!”

Tiểu nhi đưa tới vài đĩa thức ăn, liễn khom người thối lui.

Bởi vì mặt nộn mà bị bà chủ cho là thiếu niên Hảo Mộng Vô Hoa là người đầu tiên cầm đũa lên ăn, Thương ở một bên cau mày kéo hắn.

“Sơ sẩy!”

Nói, liền từ trong tay lấy ra một cây châm nhỏ, cẩn thận thử, ngửi thấy không có mùi khác thường, mới chấp thuận cho Hảo Mộng Vô Hoa động đũa.

“Ai, tôi nói sư huynh anh a, chính là có chứng vọng tưởng bị hại.” Hảo Mộng Vô Hoa bị ngăn cản hứng thú, rầu rĩ nói. “Đã chạy đến Tây Vực rồi, ai còn đặc biệt đến đây hạ thủ với chúng ta.”

Thương lơ đễnh. “Chính là bởi vì đang ở Tây Vực, cho nên mới phải càng thêm cẩn thận.” Vừa nói, còn như có ý vô ý liếc mắt nhìn vị thiếu giáo chủ nào đó.

Ly Hỏa hồn nhiên chưa phát hiện, tiếp tục ân cần đề cử món ăn vặt Tây Vực với Diệp Vô Truy, không hề để ý hai người ở một bên/

Bốn người bọn họ ở đây xây dựng ra một mảnh trời đất nhỏ, thực khách khác bên cạnh đã sớm quan sát bọn họ, lúc này đã có người đi đến.

“Tôi nói mấy vị, thoạt nhìn không giống thương khách bình thường. Có phải, cũng đến Tây Vực này tìm kỳ ngộ không?”

Một người đeo sọt sách, nam tử trung niên da vàng mặc xiêm y văn nhân đi tới, một bên quan sát mấy người một bên vuốt vuốt chòm râu dài.

Ly Hỏa căn bản không muốn để ý tới người này, không nghĩ tới Diệp Vô Truy nghe tiếng lại ngẩng đầu lên.

“Kỳ ngộ?”

“A? Mấy người còn chưa biết?” Một nam tử trung niên thoạt nhìn như đạo sĩ bất lương hiếu kỳ. “Có thể nói người giang hồ gần đây ở Tây Vực, đều là vì sự kiện này mà đến, mấy người dĩ nhiên chưa nhận được tin tức sao?”

Ly Hỏa lúc này mới ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt tươi cười nói. “Tôi cùng ba đồng bạn trước đây một mực ở trong rừng sâu tĩnh dưỡng, lúc này tới đây thăm một người bạn cũ, cũng không biết tin tức gì. Nếu tiên sinh tiện, có thể nói cho chúng tôi một chút?”

Ly Hỏa thấy người này xấu xí, mặt lộ vẻ giảo hoạt, vừa nhìn chính là mặt hàng thích múa mép khua môi. Lúc này mới đặc biệt làm bộ khách khí, để hắn nói chút tin tức giang hồ.

Quả nhiên, đạo sĩ trung niên cười ha ha, chậm rãi nói với mấy người đại sự gần đây.

“Mấy người, cũng biết Danh Đao chứ?”

Đạo sĩ vừa nói câu này, Diệp Vô Truy nghe được liền dừng tay. Ly Hỏa bên cạnh vội vã tiếp lời nói.

“Danh Đao tiền bối văn danh giang hồ hơn mười năm, chúng tôi tự nhiên đều biết.”

“Ừ, lại nói tiếp, đại sự này gần đây gắn bó chặt chẽ với Danh Đao này. Không thể không nói, có vài người cho dù rời khỏi giang hồ rồi, chỉ cần hắn muốn, vẫn có thể nhấc lên sóng to gió lớn. Chậc chậc, Danh Đao này, chính là loại kỳ nhân này.” Đạo sĩ cảm thán vài tiếng, tiếp tục nói.

“Gần nửa tháng trước, giáo nội Cửu Trọng giáo truyền tin tức ra. Giáo chủ Cửu Trọng giáo nhận được ước chiến của nhân sĩ giang hồ vô danh, tuyên bố nếu giáo chủ không ra chiến, liền phá hủy toàn bộ phân giáo của Cửu Trọng giáo ở vùng Trung Nguyên. Lúc đó các môn phái đều chỉ đem điều này xem như truyện cười, không nghĩ tới sự kiện này dĩ nhiên là thực!”

Đạo sĩ giả bộ mê hoặc. “Các người cũng biết người hạ chiến thư đó là ai? Đó là Danh Đao được đồn đại gϊếŧ người không chớp mắt! Hạ tử này, ngay cả giáo chủ Cửu Trọng giáo cũng không dám không ứng chiến. Hai người hẹn nhau mười lăm ngày sau chiến ở hồ Nguyệt Loan. Mà hôm nay, cách này ước chiến này không đến ba ngày. Các môn các phái, du hiệp giang hồ, đều có người đích thân tới Tây Vực, xem trận đánh tuyệt thế này.”

Nói đến đây, đạo sĩ không có ý tốt cười. “Kỳ thực, nói xem chiến là giả, muốn mượn hai đại cao thủ lưỡng bại câu thương hưởng chút tiện nghi mới là thật. Nhất là Danh Đao kia, nghe nói đao pháp võ nghệ của hắn đều là nhất tuyệt, lần này lại lẻ loi một mình đến Tây Vực. Lúc này không biết có bao nhiêu người đang đánh chủ ý lên hắn! Đến tôi, cũng muốn lén vây xem, nói không chừng lại chiếm được tiện nghi tốt

——”

“Cạch

——!”

Tiếng chén rượu bị hung hăng đập trên bàn.

Đạo sĩ sửng sốt nhìn lại, chỉ thấy thanh y đao khách luôn ít nói lúc này sắc mặt trắng xanh, như là đang ẩn nhẫn tức giận cực lớn.

“Tiên sinh đừng trách.” Ly Hỏa sau lưng túm ống tay áo Diệp Vô Truy, vẻ mặt ôn hòa nói với đạo sĩ. “Bạn của tôi mấy ngày gần đây tâm tình không tốt, hơn nữa không quá quen bão cát của Tây Vực, luôn có vài phần nóng nảy.”

“Hiểu! Hiểu!” Lúc này người ngu xuẩn nữa cũng biết mình không được hoan nghênh, đạo sĩ sờ sờ mũi, xám xịt đi. “Tôi cáo từ trước, cáo từ!”

Còn lại bốn người, lúc này ai cũng không có khẩu vị.

Thương đứng lên, nói với tiểu nhị.

“Có phòng trống không?”

“Có có! Khách quan, ngài muốn mấy gian.”

“Một gian đủ rồi, chúng tôi không ở lại, chỉ nghỉ ngơi thôi.”

“Được, khách quan ngài đi theo tôi!”

Một gian phòng trọ, bố trí đơn giản mộc mạc. Thương sau khi vào phòng, liền đảo qua một vòng xung quanh, quan sát vài lần, liến nói với ba người còn lại.

“Không có người nghe trộm, có thể nói.”

Hảo Mộng Vô Hoa chậm rãi thở ra một ngụm khí lớn, nghẹn nửa ngày cuối cùng cùng có thể nói thoải mái rồi.

“Ai ai! Không nghĩ tới sư phụ của A Truy nhà cậu dĩ nhiên còn có chiêu này, lại đưa ra ước chiến. Hì hì, quả thực giống như quyết chiến tử cấm đỉnh trong tiểu thuyết, đương thế tuyệt thế kiếm khách quyết đấu.” Hảo Mộng Vô Hoa ở một bên viển vông.

Diệp Vô Truy khinh thường liếc hắn. “Sư phụ tớ dùng đao.”

Ly Hỏa cũng phụ họa nói. “Đúng vậy, vũ khí sư phụ tôi dùng cũng không phải kiếm.”

Hảo Mộng Vô Hoa chán nản đi tới một bên vẽ vòng tròn. Thương không chút nào để ý tới tiểu tử vô dụng này, lấy sự nhạy cảm của tổng bộ đầu Lục Phiến môn suy đoán nói.

“Kha vương phủ, các môn phái còn có nhân sĩ giang hồ khác, người xem chiến lần này tuyệt đối không phải ít. Diệp Vô Truy, cậu cũn biết sư phụ cậu làm như thế cho mọi người đều biết, đến tột cùng tính toán cái gì?”

Diệp Vô Truy lắc đầu. “Sư phụ chưa bao giờ nói với tôi chuyện trước kia của ông ấy, tôi cũng không biết đến tột cùng ông ấy có ân oán gì với Cửu Trọng giáo và Kha vương phủ.” Nói, ghé mắt liếc nhìn Ly Hỏa.

Ly Hỏa cười khổ. “Không phải tôi không nói, mà là tôi cũng không rõ ràng lắm. Giáo chủ hắn… tuy rằng là sư phụ tôi, thế nhưng hắn rất cảnh giác, kỳ thực cũng không quá tín nhiệm tôi.”

“Có thể là liên quan đến Niết Khánh đan hay không!”

Hảo Mộng Vô Hoa bị bỏ qua một bên đột nhiên mở miệng. “Các cậu nghĩ xem, lúc đó Cửu Trọng giáo mạc danh kỳ hiệu vây công phái Thiên Sơn, chưởng môn Thiên Sơn bảo chúng ta nhận nhiệm vụ hộ tống, một khâu trong đó chính là đem một phần Niết Khánh đan giao cho Danh Đao tiền bối. Trước đó vài ngày, thủ hạ cũ bên người Danh Đao chú Lý cũng nói qua, Niết Khánh đan liên quan quá nhiều với Danh Đao. Tôi nghĩ, tất cả hành động của Danh Đao tiền bối, có thể hay không có liên quan tới cái này. Ai! Nói đến phái Thiên Sơn, Lưu Lạc kia lại chạy đâu rồi? Hắn thân là thủ tịch đệ tử của phái Thiên Sơn, nhiệm vụ hộ tống Niết Khánh đan thất bại cũng không nóng nảy sao?”

“Lưu Lạc quay về Thiên Sơn phục mệnh đi.” Thương quan sát Hảo Mộng Vô Hoa một hồi lâu, mới chậm rãi nói. “Không nghĩ tới cậu cũng có chút đầu óc, dĩ nhiên có thể nghĩ tới điểm như vậy.”

“Sư huynh, tôi tốt xấu gì cũng là môn nhân Lục Phiến môn, anh không nên luôn châm chọc tôi…”

“Niết Khánh đan.” Ly Hỏa yên lặng nói nhỏ, đột nhiên ngẩng đầu nói. “Cho tới nay, hình như chúng ta đều quên một việc!”

Mọi người quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt Diệp Vô Truy sáng quắc.

Vô cùng hưởng thụ người trong lòng chuyên tâm chuyên ý quan sát, Ly Hỏa rất lâu mới nói. “Niết Khánh đan này đối với chúng ta mà nói, chỉ là một đạo cụ có thể phòng ngừa cấp bậc trở lại không sau khi chết mà thôi. Thế nhưng với nhân vật trong trò chơi, lại là thần dược cho bọn họ khởi tử hồi sinh. Dược như vậy, hẳn là nhấc lên sóng cuộn ngập trời trên giang hồ mới đúng. Nhưng vì sao

——”

Ly Hỏa chuyển đề tài. “Ngoại trừ mấy người chúng ta cùng Cửu Trọng giáo, với một bộ phận nhân sĩ triều đình, toàn bộ giang hồ hình như không có những người khác biết chuyện Niết khánh đan. Việc này không khỏi, ẩn dấu quá tốt đi.”

Càng là hi thế trân bảo, lại càng dễ bị người chú mục. Thần dược giống như Niết Khánh đan nhưng ở trên giang hồ tịch tịch vô danh, thực sự quái dị.

Mọi người lặng im, một lúc lâu, Diệp Vô Truy mới chậm rãi lên tiếng.

“Có vài bí mật, chỉ có đương sự mới biết được. Trận đánh ba ngày sau ở hồ Nguyệt Loan, tôi nhất định phải đi xem đến cùng.”