Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 29: Ưa thích đoạn tụ

Ông chủ của nhà trọ đang đẩy bàn tính, tính toàn thu nhập ngày hôm nay. Mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài, cũng không ngẩng đầu lên phân phó tiểu nhị.

“Thiên Kim, ra bên ngoài tiếp khách!”

Lời này của hắn, khiến không ít người trong đại sảnh đều cười phun ra. Trong đó có người quen trêu chọc tiểu nhị nói: “Thiên Kim, lão bản bảo cậu ra ngoài tiếp khách kìa! Hôm nay đệ phê ân bao nhiêu khách? Ha ha ha.”

“Đi, đi. Các người uống đi.” Tiểu nhị không để ý tới trêu chọc, cười mắng đi ra cửa lớn. Đây đều là những khách quen hỗn trong tiệm, hắn tất nhiên không thể khách khí.

Hắn đi tới cửa trước vừa nhìn, thấy hai người đang dắt ngựa đi tới, vội vàng treo lên nụ cười thân thiện, đi tới bắt chuyện.

“Ui, hai vị khách quan, là nghỉ chân hay ở trọ vậy? Đến, ngựa bên này, tôi giúp ngài dắt.” Thái độ phục vụ này, hoàn toàn có thể so với người giữ cửa của khách sạn năm sao.

Một vị khách trong đó nhìn hắn, đột nhiên cười nói: “Cậu là người chơi?”

“Ai, ngài thực sự là hỏa nhãn kim tinh!” Thiên Kim nói: “Nhìn lần đầu đã có thể nhận ra tôi là người chơi, ngài tuyệt đối là đầu tiên!”

Bởi vì hắn làm tiểu nhị ở nhà trọ này, Thiên Kim ở trong nhà trọ bắt chuyện lui tới với khách, trong đó có NPC cũng có người chơi, ngược lại dần dần hắn cũng học xong bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Tài ăn nói này, cũng dần dần khác với người chơi bình thường, trở nên càng giống nhân vật nguyên sinh của trò chơi.

Mới nhìn, rất ít người phát hiện hắn không phải tiểu nhị hệ thống, mà là người chơi tiểu nhị.

Người nói chuyện kia khẽ cười một tiếng, nhìn về phía đồng bạn thanh y bên người, ý nghĩa không rõ.

“Bởi vì tôi đã gặp qua người so với cậu càng giống hơn.”

Giống hơn? Giống hơn cái gì? NPC này, lời của Thiên Kim còn chưa hỏi ra, chỉ thấy một người khác không hờn không giận nhíu mày, liếc nhìn hắn, đi vào trong nhà trọ.

Mình lúc nào đắc tội với vị khách này rồi? Nhìn người còn lại tâm tình không tốt lắm, Thiên Kim trong lòng nghi hoặc. Lúc này. người mở miệng cùng hắn nói chuyện trước kia nói: “Không liên quan đến chuyện của cậu, hôm nay tâm tình cậu ấy không tốt.”

Nói xong liền đi vào theo người trước.

Lưu lại tiểu nhị Thiên Kim nhìn bóng lưng hai người một trước một sau, thật là nghi hoặc. Sao lại cảm thấy, hai vị khách này rất không tầm thường. Ai, không từ mà biệt, cái loại không khí giữa hai người này, cũng rất không tầm thường! Hai người này, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường.

Thanh y nhân không nói chuyện kia, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức người lạ chớ gần. Trái lại nam tử khác tướng mạo bình thường kia, cũng chính là người vừa chủ động đáp lời Thiên Kim, tâm tình hắn lại tốt, một bộ dáng vẻ cười khanh khách. Hai người phong cách khác xa nhau như vậy dĩ nhiên kết bạn đồng hành, nghĩ như thế nào đều rất quỷ dị.

Ai, nhưng dù thế nào, việc này cũng không phải một người tiểu nhị hắn nên quan tâm.

Vốn có nguyên tắc kiếm tiền nhiều ít nói chuyện, Thiên Kim yên lặng câm miệng, đem nghi hoặc trong lòng ném ra sau đầu.

Hai người bị cho rằng quan hệ rất không tầm thường kia, chính là Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang. Để tránh tai mắt của người, Ly Hỏa cải trang dịch dung, sắm vai một nam tử tướng mạo bình thường, Diệp Vô Truy bởi vì cơ bản chưa từng xuất đầu lộ diện, chỉ cải biến rất ít.

Phải nói hai người là người tuyệt đối sẽ không đi cùng nhau, dĩ nhiên song song hành động, chính là một bầu không khí quỷ dị như thế. Đây phải nhắc tới “giao dịch” theo như lời Ly Hỏa.

Lúc ở Tàng Kiếm sơn trang, Ly Hỏa nói ra dược hiệu của “Nhϊếp hồn” căn cứ theo nguyên tắc kết thành hận thù không bằng kết minh, hướng Diệp Vô Truy đưa ra một cái giao dịch.

Trong hai mươi lăm ngày này, Ly Hỏa có thể cam đoan đề cập đến mệnh lệnh quá phận với Diệp Vô Truy, cho đến lúc dược hiệu “Nhϊếp hồn” hoàn toàn mất. Mà hắn muốn Diệp Vô Truy làm, chỉ có một việc

—— dẫn hắn đi gặp Danh Đao.

Sau khi giao dịch kết thúc, gút mắt khác giữa hai bên lo liệu sau. Nói chung, trong hai mươi lăm ngày này, là có thể hòa bình ở chung.

Ban đầu nghe điều kiện này, Diệp Vô Truy trầm mặc không hiểu, trong lòng cậu không suy đoán được dụng ý của Ly Hỏa, mơ hồ có chút bất an.

“Yên Tâm, tôi tuyệt đối không dám cũng không có năng lực làm gì với Danh Đao, chỉ là yêu cầu gặp mặt mà thôi.” Như là nhìn ra do dự của Diệp Vô Truy, Ly Hỏa cười khổ: “Lẫy một lần gặp mặt Danh Đao đổi lấy an toàn của cậu trong hai mươi lăm ngày này, đây cũng tính là không quá phận đi.”

Quả thực, cho dù là Ly Hỏa, nếu muốn ở trước mặt Danh Đao đừa giỡn mưu kế, cũng chỉ là tự chuốc lấy cực khổ cho bản thân mà thôi. Ở trước lực lượng tuyệt đối, bất luận là âm mưu gì đều biến mất vô hình. Trong lòng rõ ràng năng lực của sư phụ, Diệp Vô Truy cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu này.

Bất quá, trước đó cậu vẫn hỏi Ly Hỏa một vấn đề: “Sau hai mươi lăm ngày thì thế nào?”

Hai mươi lăm ngày bình thản qua đi, hai người ở chung thế nào.

Đối với vấn đề này của cậu, Ly Hỏa chỉ nói một câu.

“Cậu hẳn là rõ ràng.”

Lập trường giữa hai người, đã sớm quyết định bọn họ tranh đoạt lợi ích, hòa bình chỉ là tạm thời. Sau khi giao dịch lần này kết thúc, chờ bọn họ có thể là trong nháy mắt đao kiếm hướng về phía nhau.

Mà trước lúc dược hiệu “Nhϊếp hồn” hết, bởi vì các loại kiềm chế, hai người vẫn có thể bảo trì sự hòa thuận.

Dưới loại giao dịch như phù băng này, Diệp Vô Truy cùng Ly Hỏa tạm thời bước trên lộ trình đồng hành. Bất quá trước lúc xuất phát, để phòng ngừa Diệp Vô Truy bị tổn hại, các trang chủ Tàng Kiếm sơn trang nửa cường ngạnh cho Ly Hỏa uống một viên dược. Bọn họ không nói rõ tác dụng của dược này, chỉ nói một tháng Diệp Vô Truy bình an là lúc, Ly Hỏa có thể nhận được giải dược.

Hai bên có kiềm chế, vậy cũng không sợ ai phản bội, nhưng ai cũng không khắc chế được đối phương, bị nén trong một loại quỷ dị như vậy.

Nói trở lại bây giờ, cùng Ly Hỏa rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang nói thứ hai, hai người cưỡi ngựa đến trấn nhỏ này nghỉ ngơi.

Bởi vì các loại nguyên nhân, tâm tình Diệp Vô Truy không phải rất tốt, nhất là lúc thấy vẻ mặt tươi cười tủm tỉm của đầu sỏ gây nên, Diệp Vô Truy tâm tình càng kém không nói hai lời đi lên cầu thang lầu hai.

“Ai, vị khách quan này!” Thiên Kim ở phía sau đuổi theo gọi, sao không có đặt tiền cọc đã lên lầu rồi?

“Thật ngại quá, tính tình cậu ấy gần đây hơi nóng nảy.” Ly Hỏa đi theo sau Diệp Vô Truy, xin lỗi cười cười. Giống như một người chồng gánh chịu sai lầm của vợ.

“Một gian thượng phòng.” Hắn chỉ gian phòng Diệp Vô Truy đẩy cửa mà vào trên lầu hai.

Thiên Kim nhận lấy bạc, nghe ngữ khí bất đắc dĩ của Ly Hỏa chỉ cảm thấy nổi lên một thân nhọt.

Hai đại nam nhân dĩ nhiên ở cùng một gian phòng! Hơn nữa người trước mắt này dường như còn có chút bao dung với thanh y nhân. Đây không khỏi khiến người ta liên tưởng…

Hắn thật sự nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Xin hỏi, hai vị khách quan là?”

Ly Hỏa đang bước lên thang lầu ngoái đầu lại nhìn, khóe miệng câu lên: “Tôi cùng cậu ấy, một giây cũng không thể xa nhau.” Nói xong, đẩy cửa tiến vào gian phòng chỗ Diệp Vô Truy.

Khách dưới lầu không ít người nghe được những lời này, mọi người ồ lên một chút. Từ xưa đến nay chuyện đoạn tụ phân đào cũng không hiếm thấy, chỉ là dám quang minh chính đại lại buồn nôn nói ra quan hệ của hai người như thế, đây tuyệt đối là kỳ ba trong kỳ ba!

Trong khoảng thời gian ngắn, nhìn về phía lầu hai, có chút người ánh mắt khinh miệt, có chút người lộ vẻ hiếu kỳ. Một ít lão nhân NPC trò chơi than thở thói đời, mà các người chơi trái lại không có ngạc nhiên như vậy.

Dù sao trong hiện thực, nam nam yêu nhau cũng dần dần được mọi người tán thành, cũng không kỳ quái như vậy.

Thiên Kim sửng sốt nửa ngày, mới lắc lắc đầu bỏ đi. Ai, chuyện người khác, quản nhiều như vậy làm gì.

Mới vừa vào phòng, Ly Hỏa liền phát hiện trước mặt một đạo kinh phong kéo tới. Hắn hơi nghiêng đầu, trước tiên thoát khỏi ám khí kia.

“Loảng xoảng.” Chén trà nho nhỏ sát qua Ly Hỏa đánh vào trên cửa rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Từ xác của chén trà trên mặt đất, Ly Hỏa như không có phát hiện hàn khí lãnh liệt của người đối diện: “Đáng tiếc chén trà này, lại phải đền cho chủ quán không ít tiền.”

Kỳ thực hắn không phải tiếc tiền, còn hơn những thứ này, thấy Diệp Vô Truy luôn luôn tự kiềm chế sản sinh tâm tình chấn động, mới là lạc thú của hắn. Nhưng mà Ly Hỏa cố gắng kiềm chế ý cười ở khóe miệng, bằng không bị người đối diện phát hiện, đến lúc đó không chỉ là một chén trà đơn giản như vậy.

Thấy hắn một bộ mặt không đổi sắc, một phen đối thoại ban này toàn bộ lọt vào tai Diệp Vô Truy ngồi trong phòng, cũng dần dần không còn phẫn nộ như lúc đầu. Cùng với đem nắm đấm đánh vào một bịch bông, không bằng khắc chế lửa giận một chút, cũng ít bực bội cho mình.

“Cậu cần gì cố ý để cho bọn họ hiểu lầm?” Nhì Ly Hỏa thả mảnh vỡ của chén trà trên bàn, Diệp Vô Truy mở miệng.

Ở chỗ cậu nhìn, Ly Hỏa này cử động cùng ngôn ngữ ái muội, đều cố ý khiến người ngoài hiểu lầm. Chỉ biết rõ đối phương là cố ý, thậm chí có âm mưu bên trong. Diệp Vô Truy vẫn nhịn không được lông tơ dựng thẳng, thậm chí lúc Ly Hỏa vào phòng không khắc chế được trực tiếp ném chén trà qua.

Lời nói sau cùng của Ly Hỏa khiến người khác nổi da gà, thực sự làm cậu không nhịn được nữa.

“Ừ, nếu không nói như vậy. Sao giải thích được chúng ta mỗi ngày cùng tiến cùng ra, một giây cũng không thể xa nhau.” Ly Hỏa thản nhiên ngồi xuống đối diện Diệp Vô Truy: “Chỉ có chúng ta tự mình biết là vì ‘Nhϊếp hồn’, nhưng người bên ngoài nhìn, hành động của hai nam tử như vậy hiển nhiên rất không bình thường.”

“Cho nên cậu để không làm cho người bên ngoài hoài nghi, liền nói chúng ta là đoạn tụ!” Diệp Vô Truy yên lặng cắn răng.

“Không có.” Ly Hỏa cầm lấy chén trà khác còn nguyên vẹn rót trà: “Chỉ là bọn họ đơn phương hiểu lầm mà thôi.”

Diệp Vô Truy trầm mặc, quả thực, từ đầu đến cuối, đều chỉ là mọi người bị ngôn ngữ của Ly Hỏa làm cho hiểu lầm, mà bản thân cậu cũng không nói một cậu làm sáng tỏ. Chỉ là ngôn ngữ ái muội này, cũng đủ để người ngoài liên tưởng rất nhiều.

Bất quá loại hiểu lầm này, trái lại có thể làm hai người che giấu tung tích vô cùng tốt. Tuy rằng phương thức này, là Diệp Vô Truy rất không cam tâm tình nguyện.

Về phần Ly Hỏa cam tâm tình nguyện hay không sao? Nói chung tâm tình hiện tại của thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo rất tốt là được.

Lúc này, tiếng cục cục của bồ câu đưa tin ngoài cửa sổ cắt đứt đối thoại của hai người. Diệp Vô Truy đứng lên, đẩy cửa sổ ra.

Một con chim bồ câu trắng bay vào, đậu trên tay phải của cậu. Diệp Vô Truy mở giấy viết thư trên chân chim bồ câu trắng, cẩn thận xem.

Trong lúc đó, Ly Hỏa vẫn như trước bất động phẩm trà. Giấy lát, hắn ngẩng đầu nhìn thần sắc của Diệp Vô Truy, liếc mắt cũng không khỏi có chút sửng sốt.

Chỉ thấy Diệp Vô Truy cho dù chịu uy hϊếp của hắn mặt cũng không đổi sắc, lúc này sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, một bộ dáng vẻ lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?” Ly Hỏa không khỏi truy vấn, có thể khiến Diệp Vô Truy luôn luôn không sợ hãi kinh ngạc như vậy, lẽ nào vừa xảy ra chuyện lớn gì?

Nghe thanh âm của hắn, Diệp Vô Truy chậm rãi dẹp loạn tâm tình, quay người lại, cậu lại trở về dáng vẻ bình thường.

“Trước khi đi tìm sư phụ, tôi phải đến nơi khác trước.”

Ly Hỏa nhíu mày: “Đi đâu?”

“Thiếu Lâm tự.”

Lời tác giả: Ai nha, Thiếu Lâm tự, mọi người nghĩ tới ai?

Nhiệt tình lên tiếng, nhiệt tình lên tiếng ~ đừng để tôi tịch mịch một mình chứ.