Trở Lại Ngọt Ngào - Hồi Cam

Chương 4-1

Điện thoại di động bỗng dưng rung lên vào nửa đêm.

Hôm ấy sau khi gặp Lâm Hằng tôi nhanh chóng quay về nhà, thật ra tôi vốn không hề thích ra ngoài. Đi đường xe cộ vất vả, về đến nhà cả người đã mệt mỏi đau nhức, không muốn gọi thức ăn ngoài, lại càng không muốn tự làm — lúc này tôi bỗng nhiên vô cùng nhớ tay nghề của Tần Dục Minh nhưng hiện giờ đương nhiên

không thể. Vì vậy tôi dứt khoát nằm xuống ngủ luôn, ngủ từ chạng vạng đến thẳng nửa đêm lại đột nhiên bị tiếng rung này đánh thức.

Tôi vẫn còn nhắm chặt mắt mà lục lọi di động, vừa cầm lên xem thì hai mắt đã bị ánh sáng từ màn hình chiếu vào đến mức muốn chảy nước mắt, thì ra là Thiên Tín Hồng. Cậu ta đang gần thi đấu rồi, sao lại bỗng dưng gọi cho tôi?

“Sớm vậy mà ngủ rồi hả?” Vừa bắt điện thoại lên Thiên Tín Hồng đã trực tiếp hỏi, giọng nói còn tỏ vẻ nghi ngờ khiến tôi tức giận, ai bị đánh thức lúc nửa đêm mà lại có tâm trạng tốt cho nổi.

“Tôi vừa về tới nhà, có chuyện gì?” Tôi vươn người ngồi dậy, gãi gãi đầu rồi đi chân trần ra ngoài rót nước uống. Tôi không hay ăn vặt nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn mà mở tủ lạnh ra, không ngờ lại nhìn thấy mấy bịch bánh quy và mấy hộp sô cô la, còn có một lọ thủy tinh đựng quả hạch — tất cả đều là do Tần Dục Minh mang tới hôm trước. Tôi đột nhiên không nói nổi tâm trạng hiện giờ của mình là như thế nào, nhưng bây giờ đang rất đói nên đành lấy hết mọi thứ ra.

“Sao Tần Dục Minh lại chạy sang đây?” Thiên Tín Hồng hỏi không đầu không đuôi, “Công tác à?”

“Công tác — có người mời anh ấy đi, cụ thể làm gì thì không rõ lắm.” Tôi ngáp dài. Trước khi đi anh ấy có gọi điện thoại cho tôi, hình như muốn nói gì đấy nhưng lúc đó tôi chẳng hề muốn nghe.

“Cậu còn nhớ Charlie không?” Thiên Tín Hồng ngập ngừng một lát rồi mới tiếp tục nói.

Tôi im lặng, nhất thời trong lòng lóe lên rất nhiều suy nghĩ nhưng lại cố gắng không để ý đến chúng, “Nhớ chứ, sao vậy?”

“Lúc trước tôi ra sân bay đón người, nhìn thấy hai người bọn họ — ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong tiệm cà phê nên tôi thấy rất rõ.” Thiên Tín Hồng nói. “Chuyện năm đó của cậu và Charlie tôi không nghĩ cậu làm đúng, Duy Hiên. Hai người bọn họ có thể ngồi đối diện mà không đánh nhau khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”

“Ồ.” Tôi đáp, đương nhiên tôi biết chuyện đó là tôi sai. Hơn nữa chờ Tần Dục Minh về chúng tôi không thể không nhắc lại đề tài mà cả hai vẫn trốn tránh theo bản năng kia. Tình yêu của chúng tôi nhất định phải đốt bỏ vết sẹo lưu mủ đó thì mới có thể hoàn toàn lành lại. Tôi không sợ chảy thêm một ít máu.

“Cậu không lo lắng sao?” Thiên Tín Hồng hình như hơi do dự, cuối cùng mới nói hết, “Tôi nghe nói Tần Dục Minh nɠɵạı ŧìиɧ à? Cậu không lo lắng anh ta và Charlie —”

“Hai người bọn họ sẽ không có bất cứ chuyện gì.” Tôi cảm thấy hơi buồn cười, “Cậu không cần tập lái xe à? Biến mất lâu như vậy sao tự nhiên lại rảnh rỗi đến làm cố vấn tình cảm cho tôi?”

“Đó là chuyên môn của Vạn Hạc.” Tiếng cười của Thiên Tín Hồng truyền đến, tôi nghe không rõ lắm nhưng tâm trạng không hề thoải mái như bề ngoài, bánh quy vừa mới ăn vào dường như bị mấy câu nói này biến thành đá hết, dạ dày nặng trịch. “Chuyện thi đấu kẻ hèn này đã chuẩn bị xong hết rồi, tình cờ đến làm một chút cũng không sao.”

“Thôi miễn đi.” Tôi xì cậu ta một tiếng, “Tình cảm của cậu còn rối tinh rối mù mà đòi — nói tới nói lui thì cậu và Charlie vẫn còn liên lạc sao?”

Giọng nói Thiên Tín Hồng đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Duy Hiên…”

Tôi thở dài. Tôi biết tôi không nên hỏi vấn đề kia, nhưng Charlie từng gián tiếp tạo cơ hội cho tôi và Tần Dục Minh gặp lại nhau lần nữa, tôi không muốn nhìn thấy hắn vẫn mãi đắm chìm trong quá khứ mà không dứt ra được.

“Chuyện tình cảm là chuyện riêng của anh ta, từ khi nào cậu bắt đầu quan tâm tới người khác vậy?” Thiên Tín Hồng châm chọc tôi, “Cậu tự lo mà quản mình cho tốt đi.”

Tôi biết cậu ta đang cảnh cáo tôi không được giẫm lên vết xe đổ, nhưng cậu ta không biết đối với Charlie tôi chưa từng có tình cảm vượt mức bạn bè, không ai có thể so sánh với Tần Dục Minh. Điểm này Thiên Tín Hồng không biết rõ, nhưng buồn cười hơn là đến bản thân Tần Dục Minh cũng không biết.

Tôi và Thiên Tín Hồng tùy ý nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, nửa đêm TV cũng không có gì xem, tôi bấm một hồi liền mở tới một bộ phim.

“All you need is love.” Tôi nhìn chằm chằm màn hình, không nhịn được mà đọc ra.

Càng về đêm, phim ảnh càng náo nhiệt thì tôi lại càng cảm thấy lạnh giá thấu xương. Từ ngày phát hiện ra Tần Dục Minh nɠɵạı ŧìиɧ, đây là lần đầu tiên tôi tha thiết nhớ anh trong đêm khuya.