Editor: Tương Ly
Mộc Khuynh Cuồng nhìn lại một hồi liền chuẩn bị rời đi, nàng và Thánh Khinh Hồng đi không bao xa, liền chứng kiến hai đạo bóng dáng một bạc một xanh từ trong bóng tối đi ra.
Khi Thánh Khinh Hồng nhìn thấy hai người kia, bên trong mắt bạc lộ tia rét lạnh, dường như vô cùng không thích bọn họ.
“Ba vị thật là có hứng.” Hạ Lan Cực đi lên trước phi thường vui vẻ cười nói, trên mặt tất cả đều là hiền hòa.
Mộc Khuynh Cuồng lẳng lặng quan sát Hạ Lan Cực, nam tử cũng chỉ hơn hai mươi, tuấn tú lịch sự, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn chính là đệ tử thế gia, trên người hắn cái loại đó quý khí trời sinh, người bình thường căn bản không giả bộ được.
Một gã nam tử thanh y khác, thoạt nhìn anh tuấn tiêu sái, một đôi mắt đen bóng sáng giống như sao trong bầu trời đêm, môi đỏ mọng hơi nhếch, như cười như không, mặc dù khí thế của hắn không mạnh như nam tử ngân y, nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
“Cũng vậy.” Mặt Thánh Khinh Hồng không chút thay đổi lãnh khốc nói, rồi sau đó nhìn Mộc Khuynh Cuồng một cái, lôi kéo ống tay áo của nàng rời đi, Quân Tiếu Khanh đã thu hồi tâm tình, cất bước đi theo sau hai người bọn họ.
Đột nhiên Hạ Lan Cực ngăn cản đường Thánh Khinh Hồng, thoải mái hào sảng cười nói, “Ta gọi Hạ Lan Cực, rất hân hạnh được biết hai vị, hôm nay phương pháp hai vị dạy dỗ người ở trên đường làm cho người ta rất thưởng thức, cho nên ta muốn làm quen các ngươi một chút.”
Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi nhìn Hạ Lan Cực một thân khí thế hào sảng, hôm nay chuyện trên đường nàng dạy dỗ người Hạng gia hắn cũng nhìn thấy?
Hiện tại nàng và Thánh Khinh Hồng ở bên ngoài Hạng gia, hắn thế nhưng cũng ở đây? Hắn liên tục theo dõi nàng và Thánh Khinh Hồng?
“Chúng ta không quen biết ngươi.” Thánh Khinh Hồng một thân lãnh khốc, lôi kéo Mộc Khuynh Cuồng đi, giống như phi thường không muốn biết bọn họ.
Mộc Khuynh Cuồng bị Thánh Khinh Hồng lôi kéo ống tay áo, đành phải đi theo hắn, hơn nữa nàng cũng không muốn dễ dàng tiếp xúc người xa lạ, ai biết bọn họ là ai.
Quân Tiếu Khanh lẳng lặng đi theo sau bọn họ, cũng không có nhìn hai người Hạ Lan Cực nhiều thêm một cái.
Lông mày Hạ Lan Cực nhăn lại thật sâu, rồi khẽ mỉm cười, người nọ thật đúng là lãnh khốc, tâm phòng bị mạnh như vậy, hắn một thân chính khí, thấy thế nào cũng không giống người xấu.
“Ha ha ha, Hạ Đại thiếu chủ, ngươi bị người ta ghét bỏ!” Thanh y nam tử gọi Thủy Tiêu, tay hắn nặng nề vỗ vỗ bả vai Hạ Lan Cực nhìn có chút hả hê cười nói.
Hạ Lan Cực tức giận lườm hắn một cái, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Ngươi có dám cùng ta đánh cược hay không, ta nhất định sẽ làm bằng hữu với bọn họ.”
Khóe miệng Thủy Tiêu co giật, mắt một hồi trợn trắng, u oán nói, “Hạ Đại thiếu chủ, ngươi có thể không cần nhắc đến đánh cược hay không, ngươi biết rõ mỗi lần đánh cược cùng ngươi, ta luôn luôn thua, không đánh cược được không.”
Hắn và Hạ Lan Cực cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đến lớn, Hạ Lan Cực đặc biệt thích đánh cược, đánh cược coi như xong, hết lần này tới lần khác mỗi lần đều là hắn thắng, quả thực có thể nói đổ thần!
“Tiểu quỷ nhát gan!” Hạ Lan Cực cười trào phúng nói.
Thủy Tiêu chịu không nổi nhất là loại khẩu khí này của hắn, ưỡn ngực, hắn cuồng vọng nói, “Đánh cược thì đánh cược, nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?”
Hạ Lan Cực cười đến bí hiểm nhìn hắn, suy tư một lát, sâu kín cười nói, “Nếu như ta thua, ta giúp ngươi giặt tất một tháng, nếu như ngươi thua, vậy ngươi đã giúp ta giặt tất một tháng đi!”
“......” Thủy Tiêu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó lắc đầu như trống bỏi, “Ta không đánh cược, không đánh cược.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Thủy Tiêu, nói không giữ lời cũng không phải là cách làm người của ngươi.” Trên mặt Hạ Lan Cực lộ ra vui vẻ như hồ ly, đi vào bẫy rập, còn muốn chuồn ra ngoài sao.
Mặt anh tuấn của Thủy Tiêu nhăn thành trái khổ qua, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm Hạ Lan Cực, hắn thề, lần sau có chết cũng không đánh cược cùng hắn.