Mộc Khuynh Cuồng chưa từng vui vẻ như vậy, lúc này chỉ cảm thấy tất cả mây đen đều bay mất, chỉ còn lại ánh mặt trời rực rỡ.
Tương lai, nàng sẽ không còn sợ, nàng sẽ cố gắng bước trên một con đường, một con đường thuộc về chính nàng.
"Gia gia, người trở về Lôi Lạc Đế Đô đi!" Mộc Khuynh Cuồng tìm được Mộc Phong nói, nàng không thể dẫn hắn cùng đi, nếu không sẽ bại lộ hành tung.
Mộc Phong nhìn Thánh Khinh Hồng, lại nhìn Mộc Khuynh Cuồng một chút, mặc dù không muốn cùng nàng tách ra, nhưng hắn cũng rõ tình cảnh hiện tại, "Tốt, ngươi nhất định phải bảo trọng, Thanh Vân tông chúng ta chờ ngươi trở lại."
"Tốt, ta nhất định sẽ trở về." Mộc Khuynh Cuồng nói chắc chắn.
Buổi chiều, Thánh Khinh Hồng mang theo Mộc Khuynh Cuồng lặng yên không tiếng động rời khỏi Ác Ma đảo, Mộc Khuynh Cuồng một thân nam trang màu đen, một đầu tóc đen buộc cao ở sau ót, trên mặt mang theo mặt nạ da người xinh đẹp, cho nên lúc này, nàng giống như một nam tử tuấn mỹ, nhưng đứng ở bên cạnh Thánh Khinh Hồng, thì thật sự không coi vào đâu.
Thánh Khinh Hồng trực tiếp mang Mộc Khuynh Cuồng đến vương phủ của hắn.
Mộc Khuynh Cuồng tới đế đô Tần Thiên, đối với nơi này cũng không quá xa lạ, đi vào vương phủ của Thánh Khinh Hồng, nhìn cảnh sắc bên trong, nàng trừng mắt, người này thực biết hưởng thụ, ở đây căn bản không chỉ xa hoa tinh xảo, ngược lại còn rất hoa lệ, cả tòa đại viện giống như thế ngoại đào nguyên, cảnh sắc chọc người.
Nhìn vương phủ, Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, làm cho nàng giống như không phải thân ở trong vương phủ, mà là một tòa nhà nhỏ rất bình thường.
"Hắc Hổ, nàng gọi Thánh Cuồng, về sau là thϊếp thân thị vệ của ta." Thánh Khinh Hồng mang Mộc Khuynh Cuồng tới trước mặt Hắc Hổ, Hắc Hổ không chỉ là thị vệ bên người hắn mà còn là quản gia của vương phủ, có thể nói ở vương phủ, trừ hắn ra, Hắc Hổ có quyền lợi lớn nhất.
Hắc Hổ nhìn nhìn Mộc Khuynh Cuồng, trầm ổn cười nói, "Mộc tiểu thư, rất cảm tạ ngươi lúc trước đã cứu vương gia chúng ta, hoan nghênh ngươi tới vương phủ."
Mộc Khuynh Cuồng nhìn về phía Thánh Khinh Hồng, lần đầu tiên nàng gặp mặt người này, thế nhưng biết rõ thân phận thật của nàng.
"Người một nhà." Mỗ yêu nghiệt nhấp một ngụm trà ung dung nói.
"Tiện tay mà thôi không đáng giá nhắc tới." Mộc Khuynh Cuồng không có bất kỳ kiêu ngạo, chỉ là sảng khoái cười.
Hắc Hổ sững sờ, khó trách chủ tử lại thích nàng, cỗ khí chất lạnh nhạt không kiêu không ngạo trên người nàng đúng là làm cho người ta thưởng thức.
Thánh Khinh Hồng sợ nàng mệt mỏi do gấp rút lên đường, liền dẫn nàng đi nghỉ ngơi, gian phòng của nàng ngay cạnh phòng của hắn, đây là hắn cố ý an bài, như vậy mới có thể gần quan hưởng lộc.
Hắc Hổ đối với điểm tâm tư này của chủ tử lại không biết, hắn đối với Mộc Khuynh Cuồng rất cung kính, đối đãi với nàng như nữ chủ nhân vương phủ.
"Này, không phải ngươi để ta nghỉ ngơi sao, ngươi làm gì mà còn ở trong phòng ta?" Mộc Khuynh Cuồng nhìn Thánh Khinh Hồng đứng ở bên cạnh nàng không đi nhíu mày nói, chẳng lẽ hắn muốn nhìn nàng ngủ.
Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn nàng, dõng dạc nói, "Nơi này cũng là phòng của ta, bởi vì tất cả vật trong vương phủ đều là sở hữu của ta." Còn ngươi cũng là của ta, chỉ là hắn không có nói những lời này ra.
"Vậy hiện tại ta đi." Mộc Khuynh Cuồng làm bộ sẽ phải xuống giường.
Thánh Khinh Hồng giận, kéo căng gương mặt lãnh diễm hung hăng trừng mắt nàng, Mộc Khuynh Cuồng ngoéo môi một cái, lộ ra nụ cười dương dương đắc ý.
"Nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì bảo ta." Giọng nói Thánh Khinh Hồng vô cùng ôn nhu lại sủng ái nói.
"Thánh Khinh Hồng, ngươi không thể đối đãi với ta như khách nhân, như vậy diễn trò không giống, ta chính là thị vệ của ngươi." Mộc Khuynh Cuồng nghiêm trang nói, nào có thị vệ như nàng hưởng đãi ngộ như vậy, nàng chỉ cần yên tâm thoải mái.