Edit: Tương Ly
Mộc Khuynh Cuồng ôn hòa tươi cười như gió xuân, nụ cười kia vào trong mắt người xung quanh không hiểu sao khiến bọn họ có chút sợ.
”Các ngươi còn nhớ rõ ta là Cửu tiểu thư nha!” Nàng nhếch môi cùng người bên cạnh thản nhiên nói.
”Cửu, Cửu tiểu thư, chúng ta đương nhiên nhớ rõ ngươi, mấy năm nay các ngươi có khỏe hay không?” Một người trong đó sau lưng đổ mồ hôi lạnh dè dặt hỏi, bọn họ đều biết lúc trước Mộc Khuynh Cuồng một nhà ba người là bị đuổi khỏi Mộc gia, hiện tại nàng trở lại, bọn họ đều cảm giác nàng thay đổi rất nhiều.
Làm sao còn thiếu nữ trước kia không dám ngẩng đầu nói chuyện, mặc cho người khác mắng mỏ ức hϊếp, nàng bây giờ trên người tản ra khí thế bén nhọn làm cho người ta không thể không một lần nữa quan sát.
”Gặp qua Tam vương gia.” Lúc này có người nhận ra Mạc Tiêm Lương, kinh hãi vội vàng quỳ trên mặt đất hành lễ, trong lòng bọn họ đều run lẩy bẩy, khó trách Cửu tiểu thư dám trở lại, hóa ra có Tam vương gia giúp nàng làm chỗ dựa, trong ấn tượng của bọn họ, trước kia Cửu tiểu thư cùng Tam vương gia không quen thuộc a.
Mạc Tiêm Lương nhạt quét bọn họ một cái, ừ một tiếng ý bảo bọn họ đứng lên, đối với người khi dễ Mộc Khuynh Cuồng, hắn tự nhiên không cho sắc mặt tốt.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn nhìn bọn họ, trong lòng cười lạnh, “Mộc gia càng ngày càng vui vẻ, ta xem mọi người tựa hồ cũng quên Mộc Khuynh Cuồng ta một nhà ba người.”
Khẩu khí của nàng làm cho mấy người kia không dám ngẩng đầu, bọn họ không dám nói lung tung, cũng không biết Mộc Khuynh Cuồng lần này trở về muốn làm gì, chỉ ngóng trông gia chủ mau mau tới đây, thay bọn họ giải vây.
Ngay tại thời điểm bọn họ không biết làm sao, vài thiếu niên thiếu nữ đi tới phía bọn họ, khi bọn họ chứng kiến Mộc Khuynh Cuồng, trong mắt tất cả đều là khϊếp sợ, xấu nữ phế vật kia đã trở lại, Mộc gia không phải là đuổi nàng đi rồi sao?
”Di, đây không phải là Mộc Khuynh Cuồng vừa xấu vừa tàn phế sao?” Một người thiếu nữ trong đó kinh ngạc lên tiếng.
”Đúng vậy, nàng tại sao trở về, hơn nữa còn là thời điểm gia tộc đại hội.” Lại một thiếu nữ kinh ngạc nói.
”Mộc Khuynh Cuồng, ngươi không phải là bị đuổi ra ngoài sao? Như thế nào còn dám trở lại, đừng tới làm mất mặt mũi người Mộc gia.” Một thiếu niên đi đến trước mặt Mộc Khuynh Cuồng khí thế hung hăng nói, giống như Mộc Khuynh Cuồng là người làm tội ác tày trời.
Nhất thời các loại nghị luận rối rít vang lên, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Mộc Khuynh Cuồng, đến mức không để ý đến Mạc Tiêm Lương.
Mạc Vong bên cạnh Mạc Tiêm Lương bất mãn, hắn đi lên trước hếch cái mũi lên, tức giận nói, “Các ngươi thấy Tam vương gia còn không hành lễ, là muốn miệt thị Hoàng gia sao?”
Một câu nói của hắn đem tất cả mọi người bừng tỉnh, toàn bộ hậu nhân Mộc gia nhìn về phía Mạc Vong, lại nhìn Mạc Tiêm Lương, rồi toàn bộ khom lưng hành lễ, bất kể nói thế nào, Mạc Tiêm Lương là Vương gia, bọn họ không thể đắc tội.
”Các ngươi giống như rất không hoan nghênh Mộc Khuynh Cuồng trở lại, ta nhớ được nàng cũng là đời sau dòng chính Mộc gia.” Mạc Tiêm Lương nhìn những người kia cúi đầu khom lưng hành lễ, cứng rắn không cho bọn họ đứng lên, bọn họ vừa mới nói Mộc Khuynh Cuồng như vậy, trong lòng hắn vô cùng tức giận, để bọn họ nhiều cong lưng, cúi đầu một lúc đi!
”Tam vương gia, không phải chúng ta không hoan nghênh, mà là nàng đã sớm rời khỏi Mộc gia rồi.” Có người to gan nói, ý kia tựa hồ là bây giờ Mộc Khuynh Cuồng căn bản chưa tính là người Mộc gia.
Mạc Tiêm Lương nghe được trong hai mắt một mảnh băng hàn, cười lạnh một tiếng, “Lúc trước không phải tự ý nàng đi, là có người cố ý đuổi nàng đi, cho nên nơi này vẫn là nhà của nàng, từ nay về sau ta còn nghe một câu nàng không phải là người Mộc gia, ta sẽ may miệng người đó lại.”
Thanh âm của hắn không lớn, cũng không nổi giận, nhưng mang theo uy nghiêm không để cho người kháng cự.