Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 157: Náo loạn xì căng đan

Ngoài cửa quả nhiên là Huyền Vũ Thác Hàn ở sát phòng cô.

Dáng vẻ anh giống như vừa mới tắm rửa xong, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đứng bên cạnh cửa phòng cô.

“Làm gì? Đã trễ thế này, anh nên ngủ đi! Ngày mai chúng ta còn phải trở về!”

Xá Cơ Hoa khẽ nuốt nước miếng một cái, cô tuyệt đối không thừa nhận bởi vì nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn này của Huyền Vũ Thác Hàn mà trái tim đập loạn như nai con.

“A Hoa.” Huyền Vũ Thác Hàn khẽ đi về phía trước một bước, “Anh có thể đi vào không?”

Cửa vừa mở ra, bên trong lập tức bay ra mùi thơm nhàn nhạt trên người Xá Cơ Hoa, Huyền Vũ Thác Hàn tâm đãng thần trì * một chút, nhìn cô mở miệng yêu cầu.

(*) tâm đãng thần trì: đầu óc bay bổng, tâm trí hỗn độn, tâm hồn tinh thần để đi đâu, không chú ý

Một cảm giác hoang tưởng muốn ngắm cô vọt lên, Huyền Vũ Thác Hàn cảm giác bụng dưới của mình đã căng đau.

Biết anh không có ý tốt, sau khi Xá Cơ Hoa nhìn thấy ánh mắt anh, trong đáy lòng đã từ chối thật lâu thật lâu.

Thời gian này còn mở cửa cho anh đi vào, chính là ngầm cho phép anh có thể làm bất cứ chuyện gì với cô!

Xá Cơ Hoa không nói gì mà nhìn anh, do dự ngây ngốc ở bên cửa, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Được không?” Huyền Vũ Thác Hàn chăm chú nhìn cô, lại đi về phía trước một bước, giọng nói trầm thấp của anh vang vọng trên hành lang dài của khách sạn.

Xá Cơ Hoa bị giọng nói dễ nghe của Huyền Vũ Thác Hàn đầu độc, thân thể khẽ lui về phía sau một bước.

Tầm mắt giằng co giữa bọn họ, giống như đã sắp cọ sát ra tia lửa kịch liệt rồi.

Huyền Vũ Thác Hàn nắm lấy cơ hội, một bước nhảy vào trong phòng Xá Cơ Hoa, mang theo sức lực nửa ép buộc, đẩy thân thể cô về phía sau, sau đó lắc mình tiến vào trong phòng trở tay đóng cửa lại.

Động tác cực kỳ lưu loát, làm liền một mạch.

“Anh...” Xá Cơ Hoa không nói được một câu đầy đủ ra khỏi miệng, cảm giác tiếng tim đập lớn như trống của mình giống như có thể ầm ĩ chết khách phòng bên cạnh rồi.

“Em à, anh muốn em.” Huyền Vũ Thác Hàn tuyệt đối không che giấu mục đích của mình.

Anh muốn người phụ nữ này, muốn đến sắp nổi điên.

Trời mới biết hai buổi tối trước di ien n#dang# yuklle e#q quiq on anh đè nén mình như thế nào, biết rõ cô ngủ ở phòng sát vách mình, lại không có cách nào ôm cô...

Vì có thể để quyến rũ người phụ nữ này để ý đến, trong khoảng thời gian này thật sự đủ uất ức!

Nhưng mà, tối nay lại không giống.

Công việc đã chấm dứt, bọn họ cũng cùng nhau vượt qua một đêm vô cùng tốt đẹp.

Mà cảm giác anh cho cô đã mê muội thật sâu rồi, chỉ cần cô khẽ nhếch cánh môi, ánh mắt mê ly có thể nhìn thấy, cô ái mộ phong thái của anh cỡ nào.

“Tôi... Tôi...” Xá Cơ Hoa đột nhiên giật mình trong lòng.

Tâm tình của cô vẫn còn rất loạn, người đàn ông trước mắt này, cô thật sự có cảm giác bỏ không được để ý còn loạn.

“Em à, anh thích em.” Huyền Vũ Thác Hàn đến gần cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên.

Anh đứng trước cô, giơ tay phải lên đầu cô theo đó cúi đầu xuống nhìn cô, trong động tác dịu dàng lại mang theo ám hiệu khí phách, “Anh muốn em đến sắp nổi điên, ở nhà em một mực không để ý đến anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều né tránh, khó khăn lắm mới có chuyến đi công tác này, chúng ta rốt cuộc có thể bất cứ lúc nào dính chung một chỗ rồi.”

Huyền Vũ Thác Hàn ôm lấy cô, môi mỏng chậm rãi đến gần đôi môi đỏ tươi ướŧ áŧ của Xá Cơ Hoa.

Vì cơ hội này, có thể chính là khiến cho anh tốn không ít tâm tư mới đúng.

“Anh, anh đừng như vậy...”

Trong đầu Xá Cơ Hoa vốn rất loạn, bây giờ lại càng bị vai nam chính này quậy đến phức tạp không dứt.

Này, này, chuyện này... Cô nên dừng trước bờ vực mới đúng!

“Em à, chẳng lẽ em thật sự không yêu thích anh sao? Em không thích anh đυ.ng chạm em như vậy, không thích anh hôn em như vậy sao?”

Bàn tay Huyền Vũ Thác Hàn mơn trớn gò má đỏ thắm vì tắm rửa của Xá Cơ Hoa, cảm xúc mềm mại đầy đặn ấy, càng gây nên từng tầng du͙© vọиɠ sâu trong lòng anh, anh không thể chờ đợi hôn lên cánh môi run rẩy của cô, hơi thở ngọt ngào ấy, thật sự khiến anh điên cuồng!

Hôn sâu thật lâu, đến khi không khí trong ngực bọn họ cũng dùng hết mới thôi.

“Anh... Anh nghiêm túc sao?” Xá Cơ Hoa thở hổn hển, sau khi hút vào từng ngụm từng ngụm không khí, mở miệng hỏi anh.

“Anh đang nghiêm túc.” Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu, một lần nữa hôn lên môi cô, nỉ non trầm thấp ra tiếng.

Câu nói giống như lời thề, dẽ dàng hòa tan lòng đề phòng vốn kiên cường của Xá Cơ Hoa. Cô bởi vì nụ hôn nóng bỏng mà mềm nhũn hai chân, thuận thế dựa vào thân thể cường tráng của Huyền Vũ Thác Hàn.

Du͙© vọиɠ nhịn thật lâu của Huyền Vũ Thác Hàn vào giờ phút này bộc phát toàn bộ ra, ôm nhuyễn ngọc ôn hương * trong ngực, khóe miệng hôn lên môi mềm xinh đẹp, anh mang theo cô từng bước một lui về giường lớn phía sau.

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc hay nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Bị cô khơi lên du͙© vọиɠ, anh muốn cô phụ trách tới cùng.

...

Sau khi về đến nhà, Xá Cơ Hoa đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Trong bụng đang mang một bé cưng, cũng không đơn giản giống như ban đầu cô nghĩ, bây giờ tràn đầy trong lòng trong đầu cô đều là cho đứa bé một nửa sinh mạng.

Xá Cơ Hoa vòng tới vòng lui trong phòng, nghĩ mãi không ra một đầu mối đầy đủ.

Chẳng lẽ cô thật sự yêu anh? Từ sau ngày đó, cô giống như mất hồn, ngay cả chỗ làm gần đây cũng rất ít đi.

Nhìn đồng hồ, Xá Cơ Hoa kêu tài xế chuẩn bị xe, lập tức chạy tới nhà hàng Huyền Vũ Thác Hàn từng đề cập với cô, cô nhớ cửa tiệm kia hình như mới sửa lại, trên đường hình như gọi là đường Hạnh Phúc.

Chẳng lẽ đây là một điềm báo tốt sao?

Đường Hạnh Phúc...

Huyền Vũ Thác Hàn lại cố ý tìm một cửa tiệm như vậy mời cô ăn cơm?! Vừa nghĩ tới rất có thể anh đặc biệt làm như vậy, trong lòng Xá Cơ Hoa đột nhiên dâng lên nụ cười ngọt ngào.

Bảy giờ tối, trên đường phố tràn đầy di1enda4nle3qu21ydo0n dòng xe tan việc, ngay cả người đi đường cũng mạnh mẽ tùy ý xuyên qua trên đường phố.

Khi xe chuyển sang đường Hạnh Phúc, từ xa xa Xá Cơ Hoa đã nhìn thấy cửa tiệm nhà hàng kia ở bên trái đường, tìm được chỗ đậu xe ở đối diện, xe dừng lại, Xá Cơ Hoa mở cửa xe định chạy như bay vào trong tiệm, ngẩng đầu lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cho cô nóng lên.

Huyền Vũ Thác Hàn cùng một người phụ nữ ngồi ở vị trí bên cửa sổ treo rèm tao nhã, nhìn dáng dấp, hình như trò chuyện vẫn còn rất vui vẻ, vốn không phát hiện ra cô ở ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ ngồi đối diện Huyền Vũ Thác Hàn, người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm đó...

Xá Cơ Hoa quả thật tức đến ngây người, rõ ràng cô đã cảnh cáo người đàn ông nào đó, nếu quả thật yêu cô, thì không thể ăn vụng, nhưng bây giờ anh đang làm gì thế? Anh thật sự có can đảm đi tìm người phụ nữ khác?

Chẳng lẽ lời đàn ông đều thúi giống nhau sao?

Tại sao anh thật sự đi tìm người phụ nữ khác cùng anh tối nay?

Chẳng lẽ đàn ông thật sự không chịu được cô đơn nhất thời sao? Cần phải tìm phụ nữ tới lấp đầy từng đêm cho mình?

Khó trách cho tới bây giờ mẹ vẫn không nói chuyện với cha cô, thì ra đàn ông đều như vậy, bọn họ thật sự quá quá ghê tởm!

Nghi vấn liên tiếp chặn trong cổ Xá Cơ Hoa, cô kêu không được, chỉ có thể mặc cho vị đau khổ chua xót trong cổ họng, gặm cắn tâm linh mình không khỏi cảm thấy hơi đau.

Xá Cơ Hoa xoay người trở lại xe, rời khỏi đường Hạnh Phúc cô vốn cho rằng sắp mang đến hạnh phúc cho cô.

Đàn ông đều không phải đồ tốt, nhất là đàn ông có dáng vẻ điển trai.

Đàn ông, quả nhiên đều không phải đồ tốt, tức chết cô...

...

Hôm sau, Huyền Vũ Thác Hàn mang theo vẻ mặt mê man và buồn bực đi công ty, định tìm ‘quân sư’ thương lượng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết người phụ nữ nhà anh làm sao, một buổi tối cũng không cho anh sắc mặt tốt!

Tâm tình anh khó chịu, vốn không liếc thấy động tác của người trong công ty, khi anh vừa tiến đến thì tầm mắt trộm quét qua.

Anh khó chịu vênh khuôn mặt tuấn tú lên, từ từ đi đến phòng làm việc, còn chưa đi đến gần, đã bị Long Húc Hàng chặn lại trước cửa văn phòng.

“Lão đại, chuyện lớn rồi! Không biết kẻ nào thất đức, không có tính người, nói hươu nói vượn tung tin đồn xì căng đan anh vụиɠ ŧяộʍ ngoài giá thú trên website giải trí, hơn nữa còn có rất nhiều tấm hình! Lão phật gia giận đến mặt xanh lét! Bây giờ đang cùng với bác gái ở trong đó đấy.”

“Hả? Cái gì vụиɠ ŧяộʍ ngoài giá thú?”

Huyền Vũ Thác Hàn giống như bị lôi đến.

Chỉ có điều chờ đến khi Long Húc Hàng kín đáo đưa tạp chí kia cho anh thì sắc mặt trở nên vô cùng kịch liệt.

Rốt cuộc là ai cố ý phát tán tin tức bất lợi có liên quan đến anh đây?

“Em cũng không biết được, chỉ có điều sáng sớm nay lão phật gia đã hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này, rốt cuộc là ai phát tán ra tin tức này sẽ nhanh chóng có thể tra rõ manh mối. Ngược lại lão đại anh, anh lúc trước đi chỗ nào rồi hả? Nhưng mà bây giờ trước tiên anh nên tránh xa một chút, bây giờ lão phật gia đang nổi nóng, anh đi vào nhất định bị bà cụ mắng cho xối xả gặp tai nạn đó.”

“Đáng chết, khó trách tối hôm qua die nd da nl e q uu ydo n Đường Hoan Tâm xuất hiện đúng dịp như vậy.” Chẳng lẽ người phụ nữ kia bởi vì như vậy nên tối hôm qua mới làm thế? Sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn âm trầm.

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng không khó đoán được rốt cuộc là ai giở trò quỷ, nhưng chuyện để cho anh tức giận, chính là người phụ nữ nhỏ mông nhột kia, lại dám không tin anh, thật sự khiến cho anh có kích động muốn đánh người, nhưng mà nghĩ, vẫn phải giải thích rõ ràng vấn đề với người phụ nữ nhỏ, nếu không tất cả cố gắng trong thời gian này sẽ trôi theo dòng nước.

Đáng chết...

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Lão đại, anh xác định bây giờ anh phải đi chọc vào đầu sư tử điên cuồng kia sao?” Long Húc Hàng làm dấu thập tự trước ngực, cầu nguyện thay bạn tốt.

“Lão đại, em cho anh một đề nghị tốt từ lương tâm, bây giờ lập tức đi ra ngoài trốn tránh, hôm nay tạm thời đừng đi vào vẫn tốt hơn.”

“Không sao! Đây là chuyện của tôi, chuyện này nhất định phải giải thích rõ.” Huống chi còn có nhạc mẫu đại nhân (mẹ vợ) ở đây! Ôm quyết tâm phải chết, Huyền Vũ Thác Hàn đẩy cửa phòng làm việc của mình.

Chờ anh bên trong, quả nhiên là tai vạ liên tiếp.

Bên trong phòng làm việc không chỉ có một vị lão phật gia bốc lửa, ngay cả nhạc mẫu đại nhân khó dây dưa đó cũng mắt đầy ánh lửa tóe lên, quả đấm siết đến vang lên răng rắc.

Đáng chết! Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi tức giận Long Húc Hàng ngoài kia tự xưng là bạn tốt của anh.

Tại sao cậu ta không đề cập tới vị nhạc mẫu này nóng tính không kém lão phật gia nhà anh chứ?

Nếu như mà anh biết, đánh chết anh cũng sẽ không tự đi chui đầu vào lưới.

Nếu như lúc này Long Húc Hàng nghe được suy nghĩ trong lòng lão đại, khẳng định sẽ hô to oan uổng, vị nhạc mẫu này vốn chính là ngọn núi lửa, bây giờ đã truyền ra xì căng đan này rồi, nhạc mẫu đại nhân có thể không tức giận núi lửa không bộc phát mới là lạ đấy, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, còn cần nhắc nhở sao? Hơn nữa, anh đã liên tục khuyến cáo tránh né rồi, là chính bản thân lão đại muốn xông thẳng lên núi lửa, còn trách anh sao? Anh dễ dàng sao?