Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc người phụ nữ nào đó còn chưa kịp phản ứng, thì Huyền Vũ Thác Hàn đã móc khăn tay ở trong túi ra, đè cánh mũi của cô xuống, sau đó dùng giọng nói trầm thấp mà khiến cho đồng bào phái nữ cảm thấy giống như có dòng điện chạy qua, cùng với một chút riêng biệt, giọng điệu lười biếng ghé sát vào tai cô nói: “Mũi của em bị chảy máu.”
Khó trách cô lại cảm thấy mũi hơi ngứa và nhột nhột.
Giống như có một khối băng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đè Xá Cơ Hoa nằm bẹp xuống dưới đất, cô vô cùng hy vọng trời cao có thể vùi cô vào trong lòng đất, để cho cô đừng đi ra ngoài gặp người.
Để cho cô đi chết đi! Máu mũi chết tiệt! Chảy lúc nào không chảy, lại có thể chảy trước mặt của anh ta, người không biết còn tưởng rằng cô ‘mơ mộng’ anh ta! Phá hư hình tượng hoàn mỹ vô khuyết của cô rồi!
Đặc biệt là lúc này còn có nhân viên đi theo phía sau anh, bộ dạng nhịn cười và ánh mắt khác thường, nhất thời Xá Cơ Hoa cảm thấy da mặt mình nóng bỏng, lần này thật sự vứt hết thể diện rồi.
Huyền Vũ Thác Hàn thấy sắc mặt của cô thay đổi trong nháy mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười và đau lòng, tay cẩn thận đè lỗ mũi của cô.
“Ngẩng đầu lên.” Nhận lấy khăn ướt của nhân viên phía sau, cẩn thận lau chùi cho cô.
Khi nhìn thấy ánh mắt nhạo báng của anh, sắc mặt Xá Cơ Hoa càng thay đổi, thẹn quá hóa giận trừng mắt lên, vung tay lên đập lung tung lên tay của anh, “Cười cái gì mà cười, chưa từng thấy ai chảy máu mũi à, ngu ngốc.” Câu ‘ngu ngốc’ cuối cùng kia, cũng không biết là mắng anh hay chửi mình.
Xá Cơ Hoa sờ sờ lên mũi, lửa giận trong mắt lại bùng lên, có chút thẹn quá hóa giận, liền quay đầu đi về phía toilet ở hành lang.
“Em à, em muốn đi đâu? Em vẫn còn chảy máu mũi kìa.” Huyền Vũ Thác Hàn giữ cô lại, chân mày nhíu lại không biết tại sao người phụ nữ này lại ngại ngùng như vậy.
Thật ra thì mới vừa rồi, thấy cô nhìn thấy anh thì chảy máu mũi và lộ ra nét mặt say đắm, thì trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Như vậy, người phụ nữ này đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác! Ha ha...
Kêu la cái gì! Tên chết tiệt này, muốn cho tất cả mọi người đều biết cô nhìn đàn ông tới mức chảy máu mũi sao? Dien_dan l3_quy1don^. Cho dù da mặt cô có dày đi chăng nữa, nhưng cũng có sự rụt rè của phụ nữ chứ.
Phù! Hít vào một hơi thật sâu!
Cả người giống như dâng lên một ngọn lửa, xoay người, hất tay một cái, một đấm liền rơi vào sống mũi của người đàn ông nào đó.
"Oh!"
"Trời ạ!"
Ai cũng không thể ngờ được, đột nhiên lại vung tay lên rồi xoay người, cho nên một trong hai nhân viên đi theo phía sau, trong lúc nhất thời hô lên một tiếng kinh ngạc.
Mà Huyền Vũ Thác Hàn một giây trước vẫn còn đang mừng thầm, đột nhiên bị một chưởng như vậy, nhất thời sững sờ mấy giây, cho tới khi một cảm giác tanh tanh sền sệt ấm áp chảy xuống, thì mới lấy lại tinh thần.
“Đáng chết, cái người này, em đang làm cái gì thế!” Gương mặt anh tuấn biến đổi, mang theo sự giận khẽ gầm lên, cầm lấy tay cô cũng quên cả bịt mũi lại, khi máu chảy ra thì mới vội vàng ngẩng đầu lên.
Xá Cơ Hoa liếc mắt nhìn anh, nhìn thấy máu mũi của anh chảy ra, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột mấy giây, nhưng mà, rất nhanh lại cảm thấy hả hê.
“Không làm gì cả! Là anh không may mắn thôi.”
Một quyền kia của cô, thật sự không phải cố ý, chỉ vung tay lên theo bản năng khi xoay người mà thôi, không ngờ lại khiến sống mũi cao cao của anh lại bị thương lần nữa, điều này, chỉ có thể trách anh không được may mắn thôi.
“Em...”
“Tôi thì làm sao! Đừng hòng đổ trách nhiệm lên người của tôi, hừ!” Ngay dưới tầm mắt đầy lửa giận của người đàn ông nào đó, khi anh mới mở miệng ra, cô đã cắt ngang khiến cho anh phải nuốt lại những lời định nói, sau đó khi anh còn chưa kịp mở miệng, thì cô đã hất đầu một cái đi tới phòng vệ sinh.
Mặc dù vẻ bề ngoài phách lối không nói lý, nhưng thật ra thì hơn phân nửa là cô cảm thấy chột dạ.
‘Trời ạ, người phụ nữ này có lai lịch gì? Lại dám động thủ với hội trưởng của bọn họ? Thật là phách lối.’ Một trong hai nhân viên đi theo, nhìn thấy bóng dáng kia biến mất ở toilet, trong lòng thoáng hiện lên sự kinh ngạc và nghi ngờ!
Chỉ là, mặc dù trong lòng đặc biệt giật mình, nhưng mà thân là nhân viên chuyên nghiệp, nhất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt chuyên nghiệp.
“Huyền Vũ thiếu gia, có cần mời bác sĩ ở phòng y tế tới đây một chuyến không ạ?” Nhân viên mới vừa rồi đưa khăn lông cho, dưới không khí có chút đặc biệt, tiến lên cung kính hỏi.
“Không cần!” Ngẩng đầu lên một lúc, cảm thấy máu không còn chảy ra nữa, Huyền Vũ Thác Hàn mới cần lấy cái khăn lông mà Xá Cơ Hoa vừa mới dùng lau lau.
Người phụ nữ đáng chết, có phải cứ khi nào gặp anh mà không đem sống mũi của anh đánh lìa ra thì không cam lòng hay sao vậy?
Tròng mắt đen nhìn về phía toilet, có chút lo lắng nên dặn dò nhân viên ở bên cạnh: d,0dylq.d. “Các người hãy đi gọi nhân viên nữ vào xem một chút, có chuyện gì thì lập tức gọi bác sĩ.”
“Dạ.” Một nhân viên đáp lời sau đó lui ra.
Không bao lâu, nhân viên vừa mới đi ra kia đã dẫn theo một nhân viên nữ đi tới, Huyền Vũ Thác Hàn bảo nhân viên nữ này cầm một vài thứ thuốc đơn giản và khăn lông đi vào toilet.
Phụ nữ, thực sự là loại sinh vật khiến cho người ta nhức đầu! Không phải! Nói đúng hơn là người phụ nữ Xá Cơ Hoa này.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn toilet, chân mày nhíu lại, nghĩ lại cô gái này trước đó sắc mặt vẫn còn rất tốt, cũng không biết tại sao, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, khiến cho anh có chút không thể nào hiểu nổi.
Trong tiềm thức, từ nhỏ đến lớn, cho dù là phụ nữ hay đàn ông, luôn luôn khen ngợi lấy lòng anh, nhất là phụ nữ, căn bản không cần phải trêu chọc cũng tự động bổ nhào vào, khiến cho anh phiền lại càng thêm phiền, nhưng duy nhất có người phụ nữ chết bầm này, nhìn thấy anh lại như thấy bệnh dịch vậy, thật sự khiến cho anh có lại kích động phải nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vốn đang tức giận với cô, cũng không biết từ lúc nào thì chuyển thành tham muốn giữ lấy!
Xá Cơ Hoa? Xá Cơ Hoa? Trong lòng lặp đi lặp lại ba chữ khiến cho anh không hiểu được lòng mình, trong đầu dần hiện lên một số hình ảnh! Không biết làm sao, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một hình ảnh trong ngõ tối hôm đó.
Nhớ tới đêm đó, sâu trong đáy lòng, không khỏi hiện lên những rung động, có thể ngay cả chính bản thân anh cũng không phát hiện, khi nhớ tới hình ảnh đêm đó, khóe miệng của anh mang nụ cười tà ác, vẻ mặt thì nhộn nhạo.
‘Nhóc con, chị đây chỉ cướp sắc thôi, sẽ không làm cậu bị thương, ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách chị đây thô lỗ.’
‘Vậy cô muốn tôi hợp tác như thế nào?’
‘Ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra, rồi trải xuống dưới đất, sau đó nằm xuống.’
‘Chẳng lẽ cô không cởi sao? Không phải cô cướp sắc sao? Không lẽ cô mặc quần áo mà cũng có thể làm việc được?’
‘Ai nói tôi không cởi? Tôi đang chuẩn bị cởi, cái người này nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Cởi ra nhanh lên rồi nằm xuống cho tôi.’
‘...... ’
Hai người nhân viên đứng ở bên cạnh, có chút phát rét khi nhìn thấy hội trưởng nào đó đột nhiên nhìn toilet rồi cười nham nhở như vậy, trong lòng ngoại trừ giật mình ra, hơn nữa là da gà nổi khắp người!
Bình thường Huyền Vũ Thác Hàn tới câu lạc bộ, đều là hai người bọn họ phụ trách, cho nên đã đi theo bên cạnh anh vô số lần, cũng không tính là ít, nhưng nhìn thấy nét mặt phóng túng của anh như vậy, vẫn là lần đầu tiên!
Nhưng mà, vẻ mặt này của Huyền Vũ Thác Hàn cũng không duy trì được bao lâu, đã bị một giọng nói phá hư.
“Huyền Vũ thiếu gia, ngài... lại bị chảy máy mũi.”
......
Mà bên ngoài cửa của câu lạc bộ, mấy người gác cổng vẫn đứng đó với vẻ mặt không biểu cảm, mà bên cạnh cửa của chiếc xe hơi, một bóng dáng nóng bỏng nhìn thấy cánh cổng này thì lại bực tức dậm chân!
Bởi vì đây là một câu lạc bộ tư nhân tương đối vắng vẻ, cho nên ngoại trừ chiếc xe hơi ở bên ngoài ở bên ngoài kia, thì trước cửa là một bãi đất trống rộng rãi, không hề có bóng dáng của những chiếc xe khác.
“Ba, con mặc kệ đó..., người ở chỗ này đều là mắt chó, ba mau giải quyết cho con đi.”
Sau khi bấm điện thoại xong, vừa mới bắt máy thì giọng nói õng ẹo mang đầy mùi thuốc súng của Trì Á Hinh vang lên, hiển nhiên là mấy người gác cổng ngăn cô ta lại đã khiến cho cô ta vô cùng ngứa mắt.
“Sáng sớm con đi tới đó để làm gì?” Đầu bên kia truyền tới một giọng nói trầm trầm đầy vẻ nghi ngờ.
“Con... Ba à, ba đừng quan tâm con tới đây để làm gì, gấp lắm, ba mau giải quyết giúp con trước đi đã.”
Nếu để cho ba cô biết cô đi tìm Huyền Vũ Thác Hàn, khẳng định lại bị cấm túc.
Bên kia Trì Mộc Dã trầm mặc một lúc, ông cũng được coi là hội trưởng của Câu lạc bộ đua ngựa kia, nhưng mà, trong nhà trừ ông ta ra, không có ai tới đó, Tiểu Á mới từ nước ngoài về không bao lâu sao lại biết chỗ đó?
Nhưng cũng không cho ông ta có thời gian suy nghĩ nhiều, đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng thúc giục, Trì Mộc Dã liếc nhìn bạn tốt sáng nay vừa mới trở về nước, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại khác tới câu lạc bộ để dặn dò.
“Là con nhóc Tiểu Á kia sao?” Trì Mộc Dã vừa mới cúp điện thoại, thì người đàn ông ngồi ở ghế salon đối diện, đã cười ha hả mở miệng hỏi.
Trì Mộc Dã gật đầu có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, nói là đi câu lạc bộ đua ngựa X, thật là, con gái con đứa, cả ngày không làm được chuyện gì nghiêm chỉnh cả.”
Thật ra thì kể từ khi xảy ra chuyện trong bữa tiệc sinh nhật, trong lúc con bé ở nhà dưỡng thương, ông đã cấm túc con bé ở nhà, chính là vì sợ cô lại đi gây ra chuyện lần nữa, mặc dù chuyện này gặp phải sự phản đối của vợ và mẹ ông, nhưng ông làm như vậy, tất nhiên là có tính toán của ông!
“Vẫn đang độ tuổi ham chơi, ông cũng đừng quá nghiêm khắc với con nhóc đó, đừng quên, thỉnh thoảng ông và con bé vẫn tham gia vào trường đua đấy thôi.” Người đàn ông ngồi trên ghế salon, trong giọng nói mang theo một chút cưng chiều!
“Haiz, đừng nói tới con bé nữa.” Khi người đàn ông kia nói đến trường đua thì đáy mắt của Trì Mộc Dã rõ ràng đã hiện lên một chút chán nản, chẳng qua là chưa bị phát hiện thì ông ta đã nhanh chóng che giấu đi.
“Đúng rồi, sao đột nhiên ông lại trở về? Lần trước không phải nói là cuối năm mới trở về sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì à?”
Chỉ thấy người đàn ông nãy vẫn còn cười ha hả, vẻ mặt liền cứng lại, chân mày nhíu lại: “Tôi cũng không biết, bị thông báo phải trở về.”
Thông báo phải trở về? Vậy chắc chắn là lão phu nhân rồi? Bởi vì là chuyện gia đình, nên Trì Mộc Dã cũng không hỏi nhiều.
Mà lúc này người giúp việc dâng trà nóng lên sớm một chút, cho nên hai người cũng trầm mặc.
“Lần này trở về cũng không đi nữa chứ? Chuyện cũng đã qua bao lâu rồi, ông cũng đã đi nhiều năm như vậy rồi, đừng đi nữa, bây giờ mặc dù có Tiểu Hàn giúp một tay rồi, nhưng mà ông là một người ba, cũng phải tận tâm làm tốt trách nhiệm của một người ba.” Năm tháng khiến cho con người ta già đi, nhìn lại so với lần trước gặp mặt, rõ ràng bạn tốt đã già hơn mấy phần, Trì Mộc Dã thở dài lần nữa khuyên nhủ.
Kể từ khi xảy ra chuyện năm đó, người bạn tốt này của ông đã rời nhà đi gần mười năm.
Mà ngồi đối diện với ông ta, chính là ba của Huyền Vũ Thác Hàn, Huyền Vũ Viêm, chẳng qua là, kể từ mười năm trước khi tập đoàn Huyền Vũ ổn định xong, ông ấy không biết vì nguyên nhân gì, lại tự mình đi lưu lạc bên ngoài, mà nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có mấy người biết, mà Trì Mộc Dã là một trong những người đó.
Huyền Vũ Viêm bưng ly trà trên tay dừng lại, nhìn không ra nét mặt của ông là gì, nhưng mà tay nắm chặt lại: “Ừ! Lần này trở về, có lẽ không đi nữa.”