Thịt rất nhanh nướng chín rồi, hai người cũng không đưa ra nghi vấn với
nhau nữa, cho đến khi ăn xong, Tần Uyên mới hỏi một câu: “Em định đợi
anh ở chỗ nào?”
Bạch Hiểu Y vẻ mặt đương nhiên, “Em về nhà.”
Tần Uyên nhân tiện nói: “Anh cũng ký xong hợp đồng rồi, anh về nhà cùng em.”
Bạch Hiểu Y ung dung nhìn anh, “Anh có việc của anh thì làm đi, đừng tùy hứng như vậy.”
”Anh đang tùy hứng?”
Bạch Hiểu Y không thèm nghĩ gật đầu, “Đúng vậy.”
”Vậy thì đã sao.”
“...”
Hai người ăn cơm lên xe, Tần Uyên và người trong công ty giao phó một
tiếng, quả nhiên trực tiếp theo cô về nhà. Sau khi lên xe một đường
không nói, Tần Uyên vốn không thích nói chuyện, Bạch Hiểu Y sớm đã quen, cô cũng không mở miệng ầm ĩ với anh.
Tần Uyên lái xe ổn định, Bạch Hiểu Y sau khi lên xe liền buồn ngủ, đang
mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy Tần Uyên gọi, Bạch Hiểu Y tỉnh lại,
vẫn còn buồn ngủ nhìn anh, “Cái gì?”
Ấn đường anh nhíu lại, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc, “Anh chỉ
có một người phụ nữ là em, dù kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có một
mình em.”
Bạch Hiểu Y có chút mơ hồ, sao đột nhiên kéo đến chuyện này? Hơn nữa còn nghiêm túc nói ra như thế?
Cô vốn cho là vì chuyện Ngôn Phong và Trương Văn Văn, ăn cơm xong cũng
coi như giải quyết xong rồi. Không nghĩ tới bây giờ anh lại nhắc một câu như thế, có vẻ đang biểu lộ trung thành với cô? Cho rằng cô còn đang
tức giận? để ý cô như thế?
Bạch Hiểu Y cười cười, suy nghĩ một lát, cũng phi thường có ăn ý trả lời một câu: “Em cũng chỉ có một người đàn ông là anh.”
Anh ngược lại một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ.”
“...” Sao đến cùng lại giống như chính mình đang tự mình đa tình?
Bạch Hiểu Y nhếch miệng, nghĩ tới chuyện Trương Văn Văn, cô lại đề nhắc
một câu, “Anh đại khái cũng rõ ràng tâm ý của Trương Văn Văn đối với
anh?”
Anh vẻ mặt thản nhiên, “Anh luôn là người công tư rõ ràng, cô ấy thích
anh là việc riêng của cô ấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến công tác, anh
cũng không muốn để ý, Trương Văn Văn cũng hiểu rõ điểm này, đương nhiên
sẽ không mạo hiểm vượt qua ranh giới đó.”
Bạch Hiểu Y như có suy nghĩ gật đầu, đột nhiên nghĩ đến lần trước mình
giúp cô ấy theo đuổi Tần Uyên lúc vừa nhắc tới Tần Uyên, vẻ mặt cô ấy“mê muội”, đại mỹ nữ chững chạc cũng có lúc lộ ra thái độ si mê như vậy, nhìn ra được cô ấy thực thật thích anh.
Nghĩ đến đây cô liền thở dài, “Cẩn thận suy nghĩ một chút, Trương Văn
Văn cũng rất không dễ dàng, rõ ràng vô cùng thích anh, lại chỉ có thể đè nén, chỉ cần hơi biểu hiện ra một chút thì cơ hội tớii gần anh cũng
không có.”
Kỳ thật dù sao chỉ là Bạch Hiểu Y cảm thán một câu, nhưng Tần Uyên nghe
vào tai, đột nhiên nghĩ đến mấy năm khổ sở trước kia, lập tức trầm sắc
mặt, “Đồng tình với cô ấy? Lại muốn đẩy anh đến bên cô ấy?”
Bạch Hiểu Y đột nhiên phục hồi tinh thần, mới ý thức được mình lắm mồm,
Tần Uyên loại người này thích nhất mang thù, chỉ sợ vẫn còn nhớ chuyện
lần trước cô giúp Trương Văn Văn theo đuổi anh!
Cho nên nghe như thế cô tự vội vàng hỏi ngược lại: “con mắt của anh nhìn thấy em đẩy nh đến bên cô ấy?”
Tần Uyên nghiêm túc lái xe, lưu lại cho cô một cái khuôn mặt lạnh lùng.
“...”
Bạch Hiểu Y cảm thấy không ổn, thông minh như cô đương nhiên biết rõ lúc này phải nghĩ biện pháp xoa dịu anh. Nghĩ tới lần trước dụ dỗ anh thế
này, dưới tình huống này xoa xoa mặt anh là rất không có khả năng, Bạch
Hiểu Y liền khụ một tiếng, mềm giọng gọi: “Uyên Uyên”
Uyên Uyên nghiêm túc lái xe căn bản không để ý cô, Bạch Hiểu Y thất bại
nhéo nhéo lông mày có chút nghi hoặc, chiêu này thế nhưng không dùng
được, lần trước gọi anh lực sát thương không phải rất lớn sao? Chẳng lẽ
người này nhanh miễn dịch như thế?
Lúc Bạch Hiểu Y đan nghi hoặc không thôi, người bên cạnh kia đột nhiên ung dung ném ra một câu: “Đổi câu khác thử xem.”
“...” Bạch Hiểu Y lập tức nhíu lông mày lại, thanh âm càng như nhũn ra
gọi: “Uyên Uyên tiểu tâm can.” Vừa nói ra cả người cô nổi da gà, cô
không tin anh vẫn không hợp tác.
Người nào đó thật đúng là không hợp tác, mí mắt cũng không nhấc một cái, “Đổi một câu mở đầu bằng "ông~" xem.”
Mở đầu là ‘ông’?Bạch Hiểu Y cũng không ngốc, nghĩ sơ nghĩ liền hiểu anh có ý gì, cô quay đầu trừng tên kia một cái, thực cho cô để mũi lên mặt
sao? Còn mở đầu bằng ‘ông’nữa, anh muốn cô gọi thì cô ngoan ngoãn gọi
sao?
Bạch Hiểu Y cố làm ra vẻ không biết, thăm dò gọi một câu, “Ông Tần?”
Người nào đó mặt lập tức tối sầm xuống, nhìn cũng không nhìn cô một cái.
Ách... Bạch Hiểu Y sờ sờ mũi, trực giác của cô co thấy mình từ tìm đường chết hạ, khẳng định việc càng ngày càng tệ, cũng không đùa anh nữa,
chuẩn bị tâm lý rồi gọi một câu: “Ông xã ~” thanh âm vừa yếu mềm vừa
ngọt ngào, cô nghe cũng tự chán ghét.
Tần Uyên đạp mạnh phanh dừng lại, Bạch Hiểu Y thiếu chút nữa đυ.ng vào
kính cản gió, cô quay đầu bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, “Anh làm
sao?” Tiếng nói vừa dứt mới phát hiện sắc mặt Tần Uyên không thích hợp,
thấy ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, trên mặt lúc trước không có
chút rung động nào, giờ phút này lại tràn đầy khϊếp sợ, giống như là
thấy quỷ, Bạch Hiểu Y bị vẻ mặt này của anh hù dọa.
Tần Uyên liên tục nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới mở miệng, giọng nói lại thay đổi âm điệu, “Em vừa mới gọi anh cái gì?”
Bạch Hiểu Y không nghĩ tới một tiếng ông xã có thể làm anh phản ứng mạnh như thế, cô trắng mắt liếc anh một cái, “Không phải là anh bảo em gọi
sao?”
”Em gọi lại một lần, vừa mới không nghe rõ.” trong giọng nói Tần Uyên lộ ra cường ngạnh không cho cự tuyệt.
Bạch Hiểu Y thật muốn quỳ xuống, lúc này chỉnh chỉnh sắc mặt, chịu đựng buồn nôn gọi một câu: “Ông xã...”
“...”
một hồi lâu Tần Uyên vẫn không phản ứng, Bạch Hiểu Y giương mắt nhìn
anh, thấy anh còn dùng ánh mắt u ám, trầm trầm nhìn cô, thật sự có bao
nhiêu dọa người. Bạch Hiểu Y lúc này rùng mình một cái, “Anh làm cái gì
vậy? không phải em đã gọi sao?” Cô nghe thấy phía sau có mấy chiếc xe
bắt đầu bất mãn ấn còi, thúc giục anh một câu, “Nhanh lên, nếu không
cảnh sát giao thông đến.”
Tần Uyên lúc này mới phục hồi tinh thần, lập tức trở khởi động xe, nhưng chính anh không ý thức được ngón tay mình run lên, mấy lần mới khởi
động được, Bạch Hiểu Y bên cạnh nhìn thấy càng bỡ ngỡ, cẩn thận hỏi một
câu: “Anh không sao chứ?”
Người nào đó mặt không chút thay đổi nhìn thẳng phía trước, giọng nói bình tĩnh, “Không có việc gì.”
Ách... Nhìn qua cũng không giống có việc.
Đời trước Bạch Hiểu Y cũng thường xuyên gọi anh là ông xã, ngược lại
không coi là chuyện gì to tát. Một đường về nhà, Tần Uyên cũng biểu hiện bình thường, cô cũng không hỏi nhiều.
Về đến nhà, Bạch Hiểu Y đem quần áo bẩn của hai người nhét vào máy giặt, điều chỉnh chế độ, vừa ra đã thấy Tần Uyên đang đứng ở ban công hút
thuốc, lần trước nhìn thấy anh hút thuốc là lúc ở nước ngoài, Bạch Hiểu Y ngược lại cũng không nhiều nghĩ, cầm trái cây đi vào bếp gọt vỏ cắt
miếng. Lúc đi ra thấy anh còn đang hút thuốc, cô gọi anh một tiếng,“Đừng hút thuốc nữa, vào ăn chút trái cây đi.”
Tần Uyên quả nhiên ngoan ngoãn tắt thuốc, từ ban công đi vào, Bạch Hiểu Y cầm một cây tăm, đợi anh ngồi xuống ghế sofa liền hỏi anh một câu,“Muốn ăn chuối tiêu hay dưa hấu? Em lấy cho anh.”
Chờ nửa ngày không thấy phản ứng, cô đành quay đầu nhìn anh, nhưng thấy
Tần Uyên cong lưng, đầu cúi thấp, đôi bàn tay chà xát trên đầu gối, rồi
nắm chặt lại, cứ thế mấy lần, tựa như học sinh sắp vào trường thi, toàn
thân lộ ra một cỗ lo âu bất an.
Nói thật, cô còn chưa bao giờ thấy Tần Uyên có bộ dáng này, cô còn nhớ
rõ, năm mười bảy tuổi nghỉ hè anh cha mình đưa vào quân đội huấn luyện,
không cẩn thận ngã gẫy một cái xương sườn, khi đó tất cả mọi người lo
lắng muốn chết, nhưng lông mày cũng không nhăn một cái.
Vào lúc này cô phát hiện Tần Uyên có đặc điểm - - chuyện lớn bằng trời với anh cũng không đáng nhắc tới.
Nhìn bộ dáng này của anh một lát, Bạch Hiểu Y không khỏi lo lắng, “Anh làm sao?”
Tần Uyên mới chậm rãi ngẩng đầu, thấy trong mắt tâm tình đậm đặc không
tan, như lười dầy đặc đan trên người cô, Bạch Hiểu Y bị anh nhìn có chút mơ hồ, rất lâu mới nghe thấy anh dùng giọng nói hơi khàn khàn đơn giản
nhả từng chữ từng câu: “Chúng ta kết hôn đi Bạch Hiểu Y.”
“...”
Bạch Hiểu Y thất thần một lát, kỳ thật lúc trước cô cũng lo lắng, vạn
nhất có một ngày Tần Uyên đột nhiên đề cập chuyện kết hôn thì cô nên làm cái gì, cô làm sao trấn an anh, làm sao hoàn mỹ bỏ qua đề tài này.
Nhưng chính cô không nghĩ đến, làmúc cô thực sự nghe thấy anh nhắc tới
mình cũng không bài xích, cô thậm chí chỉ suy nghĩ một lát liền gật đầu, “Được.”
Tần Uyên thân thể cứng đờ, lông mày cau lại, ánh mắt chằm chằm nhìn
thẳng, giống như là muốn xuyên qua người cô. Rất lâu anh mới ý thức
được, sắc mặt lúc này trầm xuống vài phần, giọng nói cũng xen lẫn lửa
giận, “Anh nói nghiêm túc, Bạch Hiểu Y, không cần trêu chọc anh!”
Bạch Hiểu Y nhún nhún vai, “Em cũng trả lời rất nghiêm túc mà.”
“...”
Bạch Hiểu Y vốn cho là được cô khẳng định đồng ý, Tần Uyên sẽ mừng rỡ
như điên đẩy cô ngã, phải khϊếp sợ quá độ một llúc lâu không kịp hồi
thần, nhưng phản ứng của Tần Uyên lại ngoài dự liệu.
Anh trực tiếp từ sofa đứng lên, đi đến ban công, lấy ra một điếu thuốc, đốt lên...
Bạch Hiểu Y nhìn bóng lưng anh như trong mộng, thử nói xem, muốn kết hôn là anh, cô trả lời đồng ý anh ngược lại một chút phản ứng cũng không
có...
Bạch Hiểu Y kinh ngạc trong chốc lát lập tức lắc lắc đầu, loại người này thật không cứu nổi!
Cô cũng lười quản anh, tự chọc một miếng dưa hấu lên ăn, Tần Uyên liên
tục ở ban công hút xong một điếu thuốc mới trở về, bước chân anh hơi dồn dập, đi đến trước mặt cô mới dừng lại, Bạch Hiểu Y đối diện anh không
còn gì để nói, ăn dưa hấu mặt không chút thay đổi nhìn anh, “Làm sao?”
Tần Uyên sắc mặt nghiêm túc, “Bạch Hiểu Y, nói dối sẽ bị quạ bắt.”
“...”
Bạch Hiểu Y nhớ trước đây cô đặc biệt sợ quạ, gốc hòe già đằng sau nhà
đến chạng vạng có một đám quạ đậu trên cành, kêu không ngừng, thanh âm
kia đáng sợ bao nhiêu. Người lớn biết cô sợ quạ, thường dạycô, trẻ con
không được nói dối, nếu không sẽ bị quạ bắt đi, cô cũng tin lời này, từ
nhỏ đến lớn không vươt qua nỗi sợ này.
Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, kể từ lúc cô lên cấp 3 đã không sợ quạ nữa?
Thấy Tần Uyên bộ dáng nghiêm trang, cô đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, hóa ra không phải không có phản ứna, mà là nghĩ cách cứng rắn hù dọa
cô, sợ cô nói dối?
Dù sao nhìn qua dáng vẻ Tần Uyên rõ ràng nghiêm túc nhưng lại lộ ra căng thẳng, cô cũng không đành lòng cười anh, thở dài từ trên ghế salon đứng lên, đi đến cạnh anh, đem hai tay ôm cổ anh, mắt to chớp chớp, “Em
giống như đang nói dối sao?”
Tần Uyên không lên tiếng, ánh mắt dời xuống, bình tĩnh nhìn chăm chú mặt cô, rất lâu sau anh mới vươn tay ra kéo thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn
vào trong ngực, cánh tay dài ôm chặt cô.
Anh tựa đầu vào hõm vai cô, hít một hơi thật sâu, thanh âm lộ ra chút khàn khàn, “Em nói thật sao?”
Cảm giác thân thể anh thật giống như khẽ t run, Bạch Hiểu Y có chút đau lòng, cô vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Đương nhiên là thật.”
”Vậy bây giờ chúng ta về nhà em được không? Nói chuyện chúng ta cho cha mẹ em biết?”
Bạch Hiểu Y nghe nói thế quả thực dở khóc dở cười, sao tính anh nóng vội thế?
”Chúng ta ngày mai hãy đi, hôm nay hơi muộn.”
Tần Uyên trầm mặc rất lâu mới gật gật đầu, “Được.”
Nói xong lời này anh lại nâng eo cô, ôm cô lên, anh đi đến ghế sofa
ngồi xuống, lại để cô giạng chân ngồi trên đùi, một tay để ngang bên
hông, tay kia vuốt tóc rối trên gương mặt cô, ánh mắt đầy nhu tình và
sủng ái an tĩnh rơi trên mặt cô, rất lâu không lên tiếng, cứ như vậy
nhìn cô, giống như muốn khắc sâu cô vào trong lòng.
Tần Uyên tràn đầy thâm tình nhìn chăm chú quả thực làm cô sắp hít thở
không thông, nghĩ tới thái độ của mình trước đây với anh, cô nhất thời
đau lòng không thôi, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi thành thật nói, “Tần
Uyên, trước đây em có một chuyện vẫn liên tục giấu anh.”
Anh không đếm xỉa trả lờ một câu: “Ừ?”
Bạch Hiểu Y cắn cắn môi, “Kỳ thật em luôn vụиɠ ŧяộʍ uống thuốc tránh thai.”
Nói xong lời này cô lập tức nhắm chặt mắt lại, chờ đợi lửa giận cảu
anh, nhưng đợi lâu cũng không trông thấy anh có phản ứng, chỉ nghe thấy
anh không mặn không nhạt ném lại một câu, “Anh biết rõ.”
Bạch Hiểu Y đột nhiên mở mắt nhìn lại, thấy sắc mặt anh bình tĩnh, trong mắt vẫn nhu tình bốn phía, giống như không để việc này ở trong lòng.
Bạch Hiểu Y hiển nhiên bị anh làm kinh hãi, “Anh... Lúc nào thì biết?”
Anh vẫn không mặn không nhạt, “Ngày hôm qua em vụиɠ ŧяộʍ uống thuốc thì anh phát hiện.”
“...”
Sáng sớm hôm qua cô bị Tần Uyên ấn trên bàn cơm muốn một lần, buổi sáng
đi gấp không có kịp uống thuốc, mãi đến buổi tối khi trở về giấu anh
uống, không nghĩ rằng bị anh phát hiện.
”Vậy anh vì sao không hỏi em?”
Ngón tay Tần Uyên thô lệ chuyển đến tai cô, vuốt vuốt vành tai, giọng
nói bình thản, giống như đang thảo luận một chuyện không còn gì, “Có cái gì tốt mà hỏi? Không muốn thì không muốn.” Nói đến chỗ này, giọng anh
đột nhiên nghiêm túc, “Về sau không cần uống thuốc, anh sẽ mang bao,
uống nhiều thuốc không tốt cho thân thể.”
Nghe lời này trong lòng cô nhất thời nói không nên lời là tư vị gì, vừa tự trách vừa đau lòng, lại bất đắc dĩ.
Hóa ra anh biết rõ, biết rõ cô đang len lén uống thuốc, cô không để anh
biết vì sợ anh biết sẽ tức giận, cô không dám thương lượng vớianh vì
hiểu khi anh đã quyết định chuyện gì thì rất khó sửa đổi, nhưng cô không nghĩ tới anh một lòng muốn có con lại vẫn thỏa hiệp với cô.
Trong lòng Bạch Hiểu Y khổ sở không nói ra lời, kéo cổ anh ôm thật chặt, ôm cũng không đủ, cô buông anh ra, hai tay nâng mặt anh, hôn lên môi
anh, khẽ ngậm, khẽ mυ'ŧ, khẽ cắn. Thân thể anh cứng ngắc một lát, lúc ở
phòng làm việc đã có kinh nghiệm một lần, anh tựa hồ quen với cô trêu
chọc, lúc này không nhúc nhích để tùy ý, miệng đã mở ra, giống như mời
cô tiến vào.
Bạch Hiểu Y cũng không để anh thất vọng, ở trên đôi môi anh gặm cắn một
phen, sau đó đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng anh, đầu lưỡi anh đã nhiệt tình tiến đến, cô liền theo sát, dây dưa khẽ cắи ʍút̼ húp, như đang dùng nhiệt tình che giấu đau lòng vì anh.
Tần Uyên vốn định giao quyền chủ động đều cho cô, nhưng bị cô trêu chọc
một phen như thế, anh cũng nhịn không được, rất nhanh đổi khách thành
chủ, nâng đầu cô lên, sít sao đặt trên môi cô, ở trong miệng cô tùy ý
cướp đoạt, không buông tha cái gì.
Bạch Hiểu Y vừa hôn vừa thò hai bàn tay vào dưới vạt áo, chầm chậm tiến
dần lền định cởi y phục ra. Nhưng y phục đến bả vai thì kẹt lại, cố mấy
lần vẫn không có biện pháp cởi ra, động tác cô có chút khẩn cấp.
Cô lúc này ngây ngốc quả thực khiến anh bất đắc dĩ không có cách ào, Tần Uyên đành buông cô ra trước, vung tay lên, gọn gàng linh hoạt cởϊ qυầи
áo xuống vứt ra một bên.
Hôn trong chốc lát, hô hấp hai người đều có chút dồn dập, trong hai
tròng mắt Tần Uyên tối tăm đã dẫn theo mê ly, khóe miệng cong như cười
mà như không, thanh âm giống như nhiễm men say, thuần hậu lại từ tính,
làm cho người ta cảm thấy xương cốt yếu mềm, “Vội như thế?”
Bạch Hiểu Y thở phì phò vừa trừng mắt liếc anh một cái, cũng không đáp,
trực tiếp chôn đàu vào, môi ướŧ áŧ hừng hực hôn lên bờ vai anh rắn chắc, lại từ trên bờ vai trượt xuống, một đường đi tiếp.
Tần Uyên chỉ cảm thấy thân thể giống như là bị giữ chặt, toàn thân cứng
ngắc không nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn động tác cảu cô, cho đến khi bàn tay nhỏ bé của cô từ thắt lưng tiến vào, thật giống như một lửa cháy
xuống, lúc này làm anh hoàn toàn không còn lý trí.
Mạnh mẽ nhấc cô từ trên người lên, anh bắt được môi cô hung hăng hôn
xuống, tình cảm bị cô câu dẫn quá mức mãnh liệt, chỉ có thể phát tiết
toàn bộ thông qua nụ hôn.
Bạch Hiểu Y bị anh hôn đến kêu đau ra tiếng, Tần Uyên lại là bất chấp,
bàn tay cởi xuống áo váy, lại cởi bỏ nội y, một tay thuần thục làm những động tác này, một tay nâng cô đi về phòng, động tác trên miệng cũng
không ngừng lại.
Đặt cô ở trên giường, y phục trên người đã cở hết, mặc dù lúc này anh
kích động khó nhịn, nhưng vẫn còn vài phân lý trí, trước khi hành sự
liền chuẩn bị đi lấy đồ vật gì.
Bạch Hiểu Y thấy anh định đi, vội vàng nắm cổ tay anh thở dồn dập hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Tần Uyên sủng ái ấn xuống một cái hôn trên trán cô, “Anh đi lấy cái này.”
Bạch Hiểu Y đương nhiên biết rõ anh nói cái gì, lúc này dùng hai chân
kéo eo anh, lại tới gần câu kéo cổ anh, ôn nhu ở bên tai anh đáp: “Không cần đeo, thuận theo tự nhiên.”
Tần Uyên sững sờ một lát mới phục hồi lại tinh thần, câu này đối với anh mà nói quả thực chính là phần thưởng tốt nhất, lập tức lại là kích động khó nhịn, ấn cô lên giường, tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong.
Trước nay cùng Tần Uyên làm loại chuyện này, vẫn luôn là Tần Uyên chủ
động, anh chủ động hôn cô, chủ động muốn cô. Nhưng hôm nay, không biết
bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở khu vui chơi hay ở nhà vệ sinh nghe mấy cô gái nói
chuyện, so với lúc trước, cô càng nhiệt tình.
Cô chủ động đáp lại càng khiến Tần Uyên kích động, động tác điên cuồng,
liều chết triền miên, giống như muốn cắn nuốt cô vào trong thân thể,
thân thể chưa hao hết một tia khí lực cuối cùng thì còn chưa bỏ qua.
Về sau, cô thật sự không chịu nổi, chỉ liên tục cầu khẩn anh, có lẽ
thanh âm cô khổ sở cầu khẩn nghe quá mức đáng thương, sau một trận bão,
Tần Uyên cũng chầm chậm dừng động tác.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, lại ôm cô vào trong ngực, mặc dù đã làm một
lúc nhưng anh hiển nhiên chưa đã nghiện. Ôm cô vào trong ngực rồi, anh
vừa xoa bàn tay nhỏ bé vừa hôn mặt cô, hôn xong lại dùng trán cọ trán,
cọ xong lại dán lên vai cô hung hăng ngửi mùi hương trên người.
Bạch Hiểu Y không thể làm anh hết nghiện, cũng chỉ đành để anh ăn như
vậy cho đỡ thèm, mặc kệ anh như một con mèo lớn ở trên người cô cọ đến
cọ đi.
Cọ cọ Tần Uyên đột nhiên đến gần tai cô, ôn nhu gọi một câu: “Tiểu Y Y.”
Anh cố ý thả mềm giọng nói, âm thanh cũng bị anh đè nén đến mức thấp
nhất, lộ ra một cảm giác thuần hậu tê dại, Bạch Hiểu Y vừa nghe thấy anh kêu lên ba chữ này, lập tức toàn thân nổi da gà.
Cô bị hù dọa, hoàn toàn không còn buồn ngủ, vừa xoa da gà trên người vừa lui về phía sau một chút. Tần Uyên cũng không hiểu tại sao cô đột nhiên tránh khỏi mình, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
Vẻ mặt anh hoàn toàn vô tội, dáng vẻ hoàn toàn không biết mình đã làm
gì, khiến Bạch Hiểu Y cảm thấy giật mình, cô nuốt nước miếng, nhíu mày
nói với anh: “Tần Uyên anh đừng làm em buồn nôn được không?”
Tần Uyên hoàn toàn mơ hồ, lúc này sắc mặt anh trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra lãnh ý, “chỗ nào làm em chán ghét?”
Bạch Hiểu Y nghĩ tới anh vừa mới dùng loại thanh âm đó gọi cô là Tiểu Y
Y, cô đã cảm thấy đáng sợ, “Anh đột nhiên gọi em như vậy làm em cảm thấy rất kỳ quái, được chưa?”
Tần Uyên sắc mặt càng ngày càng trầm, “Kỳ quái chỗ nào?”
”Anh... cao lãnh khoản thì làm cao lãnh khoản đi! Đột nhiên buồn nôn thế này thật làm cho người ta không chịu nổi!”
Tần Uyên lôi cô lại gần, con mắt chăm chú nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc, “Cao lãnh khoản thì không thể có lúc ôn nhu?”
“...”
Lúc này toàn thân Tần Uyên lộ ra một cỗ khí thế bức người, mày nhíu
chặt, mặt tối sầm, bộ dáng cũng mang theo cảm giác áp bách khiến người
hít thở không thông, nhưng nhìn qua Tần Uyên trước mắt nghiêm trang giải thích cho mình, Bạch Hiểu Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Tựa như một đứa trẻ bị hiểu lầm cãi cọ vì bản thân mình.
Cao lãnh khoản thì không thể có lúc ôn nhu sao?
Đương nhiên có thể! Vừa mới rồi cô sai, không nên dùng gậy tre đánh anh, không nên hạn chế anh, kiềm nén anh... Cô ôn nhu nói xin lỗi!
Cô liền duỗi tay kéo cổ anh, nhẹ nhàng cắn cắn khóe miệng anh, ôn nhu an ủi: “Đương nhiên có thể! Uyên Uyên của chúng ta muốn ôn nhu thế nào
cũng được...”
Thanh âm ôn nhu quả thực làm toàn thân anh ngứa ngáy, như có một ngọn
lửa bừng bừng đốt trên người, trong l*иg ngực đầy tràn ngọt ngào, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ, tâm tình quá mức phức tạp xâm chiếm tất cả, Tần Uyên một câu cũng không nói nên lời, chỉ đơn giản thô bạo đáp lại.
Tần Uyên nhào tới như thế, Bạch Hiểu Y mới ý thức được mình thả ra đại
họa, cô đột nhiên phát hiện, Tần Uyên người này, giống như không chịu
nổi trêu chọc, hơi bị trêu chọc một chút anh đã thẹn thùng, còn trêu
chọc tiếp, anh sẽ nổi điên.