Bạch Hiểu Y hít sâu một hơi, cô từ trong lòng anh thoát ra, xoay người lại đối diện cùng anh, ánh mắt đối diện ánh mắt anh.
”Đời trước, tại sao anh phải đối xử với em như vậy? Tại sao phải đối xử
với em tàn nhẫn như vậy? Đến một chút thương tiếc cơ bản nhất của chồng
với vợ cũng không có?”
lông mày Tần Uyên bén nhọn vặn chặt, trong ánh mắt xa xăm có bao nhiêu
thâm trầm, anh tự tay vuốt mặt cô, ngón cái ở cánh mũi dịu dàng vuốt ve.
”Bởi vì anh ngu ngốc, anh luôn không biết tâm ý của anh đối với em, hơn
nữa đời trước anh tràn đầy dã tâm, anh khẩn cấp muốn đứng trên đỉnh cao, xem nhẹ em.”
”Không biết tâm ý đối với em?” Bạch Hiểu Y cảm thấy buồn cười, “Nói cách khác khi đó anh cũng không biết là anh thích em, đã như vậy, tại sao
còn đồng ý kết hôn với em?”
Tần Uyên nhắm mắt lại, phảng phất đang khắc chế cái gì, “trước khi anh
làm một chuyện sẽ suy sâu tính kỹ, nhưng không rõ vì cái gì, khi đó em
nói muốn kết hôn với anh, ta cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý, hơn nữa
về sau cho dù lúc chúng ta khắc khẩu nhất anh cũng không hối hận.”
Với trả lời của anh, Bạch Hiểu Y thực không biết nên nói gì, anh đến tột cùng là trì độn cỡ nào mới liên tục không phát hiện tâm ý đối với cô?
Cô một mặt cảm thấy khổ sở vì anh trì độn, một mặt lại cảm thấy phẫn nộ, cũng bởi vì anh trì độn, mới tạo thành thống khổ đời trước của cô.
Trước kia cô xác thực oán anh, hận anh, nhưng bây giờ, nhìn anh ẩn nhẫn
thống khổ, cô lại cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao yêu anh lấy anh, chỉ sợ
cũng chưa bao giờ suy tính những hành vi kia của anh sẽ tạo thành tổn
thương cho cô, anh chỉ sợ chẳng qua là cảm thấy cô đang nháo anh, huống
chi khi đó anh cũng cũng không biết mình thích cô.
Bạch Hiểu Y điều chỉnh hô hấp, lại nói: “Khương Nghiên Kỳ thì sao? Anh
nói anh không có hứng thú với cô ấy, tại sao phải lui tới với cô ấy? Tại sao phải đem phòng cho cô ấy ở?”
Tần Uyên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt anh mang theo đau xót, “Em thực muốn biết sao?”
Bạch Hiểu Y gật gật đầu.
Tần Uyên trầm mặc một lát mới trầm giọng nói, “Khi đó, anh cũng không
phải đưa phòng cho cô ta ở, mà là giam giữ, anh vốn chuẩn bị tìm thời cơ tống cô ta ra nước ngoài, có thể là vì người anh phái tới giám thị
buông lỏng, để cho cô ta đào tẩu, về sau mới chạy đến chỗ em làm việc
gây sự.”
Bạch Hiểu Y bị đáp án của anh là kinh hãi, “giam giữ?”
Tần Uyên lãnh đạm gật đầu.
Bạch Hiểu Y thực không thể tin được đáp án này, cô sững sờ nhìn a anh,
rất lâu mới nói: “Nhưng khi đó anh vì sao không nói cho em biết?”
”Nói cho em biết?” Bàn tay ở trên mặt cô chuyển lên mái tóc, ngón tay
anh thon dài kéo một lọn tóc vuốt vuốt, ánh mắt híp lại, trong mắt
thoáng lộ ra tàn nhẫn khiến người ta hít thở không thông, “Em biết anh
tống cô ta ra nước ngoài là ý gì sao?”
“...”
Anh mở miệng, phảng phất bình thản như nói chuyện thời tiết, “Ý là, triệt để cho cô ta biến mất khỏi thế giới này.”
Bạch Hiểu Y vẻ mặt không dám tin nhìn anh, cô vô thức lui về phía sau
một bước, Tần Uyên giam giữ Khương Nghiên Kỳ, còn dự định gϊếŧ chết cô
ấy, điều này sao có thể?
”Bị dọa?”
“...”
”Nếu như lúc trước anh nói rõ chân tướng cho em, em nhất định sẽ cảm
thấy Khương Nghiên Kỳ tội không đến mức đấy, nhưng cô ta xúc phạm ranh
giới cuối cùng cảu anh, anh muốn phải nhìn thấy cô ta nữa. Cách xử lý
chính là phương thức trực tiếp nhất, huống chi...” Anh nói đến chỗ này
dừng một chút, “Cho dù anh làm đến giọt nước không lọt, không để ai tra
được đến anh, nhưng anh phải phòng ngừa không may, nếu như rm biết, cho
dù em không nhúng tay, nhưng cũng dính líu đến bên trong, nếu như có một ngày sự tình bại lộ, em cũng thoát không khỏi liên quan, cho nên, anh
muốn lưu lại đường lui cho em, hiểu rõ chưa?”
Bạch Hiểu Y thật không nghĩ đến sự tình sẽ là thế này, lúc trước Tần
Uyên cũng không giải thích rõ ràng, hơn nữa anh thật sự mang phòng ở cho cô ta, cho nên cô vẫn cho là hai người có dính dấp...
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Về sau thế nào? Đời trước, anh...”
Tần Uyên vẫn thong thả ung dung vuốt vuốt tóc cô, trong mắt rét lạnh lại càng ngày càng ngưng trọng.
”Đời trước, anh tống cô ta ra nước ngoài không lâu, cô ta liền biến mất.”
Biến mất? trong miệng Tần Uyên đã nói biến mất là thế nào, Bạch Hiểu Y
cũng không phải không biết, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước, có
một đoạn thời gian, Lâm Thục Phương xác thực nhiều lần hỏi thăm cô về
Khương Nghiên Kỳ, cô nói Khương Nghiên Kỳ đã rất lâu không liên lạc rồi. Đoạn thời gian kia đúng là lúc Bạch Hiểu Y thống khổ nhất, cô căn bản
cũng không dư thừa tinh lực đi để ý lời nói của Lâm Thục Phương, càng
không có khả năng đi hỏi an nguy của Khương Nghiên Kỳ, bây giờ nghĩ lại, Khương Nghiên Kỳ vào thời điểm kia cũng đã...
Bạch Hiểu Y ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lúc nói ra, mặt anh vẫn
mang theo một loại lãnh đạm không cho là đúng, phảng phất anh xử lý chỉ
là một con kiến mà không một người.
Thủ đoạn của anh lạnh lùng tàn nhẫn, tất cả những người xúc phạm lợi ích và quyền uy của anh, anh không từ thủ đoạn nào tiến hành hủy diệt, có
thể làm hết lần này tới lần khác, đời trước thế nhưng cam nguyện theo
đuổi cô mà chết, giờ khắc này, anh còn đem sắc sảo và lạnh lùng nghiêm
nghị của mình thu liễm, vì cô hóa thành cuộn chỉ nhu hòa.
Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ cười cười, “Tần Uyên, anh biết không, em bây giờ
đối với anh thật sự là mâu thuẫn, em hận anh đã từng vô tình với em,
nhưng không có cách nào làm như không thấy anh trả giá vì em.”
Tần Uyên thấy cô đột nhiên mềmgiọng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng
rơi xuống, anh mãnh kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt, vừa xoa tóc cô,
vừa ở bên tai cô ôn nhu nói: “Đời trước để cho nó qua đi, một đời này,
anh cũng không cần em làm cái gì vì anh, càng không cần em đáp lại anh,
em chỉ cần yêntĩnh ngây ngốc ở bên cạnh anh, tất cả trả giá đều giao cho một mình anh.” Anh hít một hơi thật sâu, lại cẩn thận hỏi: “Cho anh cố
gắng một lần nữa được không?”
Bạch Hiểu Y dựa vào trong lòng anh trầm mặc rất lâu mới gật gật đầu,
nếu tất cả mọi điều đã nói ra, cô cũng nguyện ý vì anh lui về phía sau
một bước, huống chi anh vì cô trả giá nhiều như thế, cũng đáng được cô
tha thứ một lần.
Cô rõ ràng cảm giác thân thể nam nhân khẩn trương đã trầm tĩnh lại, anh
đem mặt cọ lên mặt cô, dùng giọng nói đột nhiên vì thả lỏng mà tỏ ra
khàn khàn nói: “Ôm anh.”
“...”
Không biết rõ tại sao, cô cảm thấy nam nhân này đang làm nũng với cô, cô chưa từng gặp qua Tần Uyên ngây thơ như thế, cũng đích xác không chịu
nổi anh ôn nhu, dứt khoát ngoan ngoãn duỗi tay ôm eo thon của anh.
Cô cảm giác thân thể Tần Uyên cứng ngắc lại bao nhiêu, cánh tay kia ôm lên người cô lại tăng thêm khí lực.
Một trận gió nhẹ thổi tới, đưa tới mùi thơm ngát trong ngày mùa hè, Bạch Hiểu Y đứng ở trong vườn hoa, phóng mắt nhìn ra, xung quanh phồn hoa
rực rỡ, một vùng rực rỡ náo nhiệt, hai người ôm nhau ở trong biển hoa
như vậy, là trùng phùng an ủi nhau, là hoà giải ân oán quá khứ.
Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến một việc, gấp rút từ trong lòng anh nhô
đầu ra, “Đúng rồi, ngày hôm qua chúng ta, lúc đó hình như cũng không có
gì bảo vệ, bên chỗ anh có chuẩn bị thuốc tránh thai hay không, nếu mang
thai thì làm sao bây giờ?”
Vừa nghe cô nói, ấn đường Tần Uyên nhăn lại, giọng nói cũng lộ ra bất mãn, “Nếu có con thì sinh ra.”
Bạch Hiểu Y cơ hồ không chút nghĩ ngợi, “Như vậy sao được a? Hiện giờ em cũng không định muốn nuôi trẻ con.”
Lúc cô này hết lời, một khắc kia, anh bá đạo không cho cự tuyệt phun ra hai chữ, “Anh nuôi!”
“...” Bạch Hiểu Y lập tức nhìn anh như người điên, “Anh nuôi gì a? Đừng
làm rộn, em đi hỏi một chút xem mấy nữ giúp việc có không, nếu không em
còn phải ra ngoài mua.”
Mới vừa từ trong lòng anh thoát ra, Tần Uyên lại mãnh kéo lấy tay cô,
lôi cô lại, mặt lạnh lùng nhìn cô nói: “Bạch Hiểu Y có phải em ngốc hay
không?”
Bạch Hiểu Y cũng không biết sao anh đột nhiên lại biến sắc mặt, bất quá
bị mắng là ngốc, Bạch Hiểu Y bày tỏ không vui, “Sao nói em thế?”
Tần Uyên vẻ mặt đương nhiên, “Em có nghĩ tới hay không, nếu em sinh con
cho anh, anh có thể cho thừa kế hàng triệu hàng tỉ, mà em làm mẹ của
người thừa kế hàng triệu hàng tỉ, cả đời hưởng vinh hoa vô tận.”
“...” Bạch Hiểu Y lắc lắc tay anh, “người thừa kế hàng triệu hàng tỉ em cũng không muốn sinh.”
Lực trên tay Tần Uyên càng chặt, trên mặt đã mang chút ít vẻ giận dữ,“Bạch Hiểu Y, em dám gϊếŧ chết con của anh, em thử nhìn một chút.”
Bạch Hiểu Y vẻ mặt áp bức mơ hồ, “Cái gì mà con anh a? Nó hiện tại bất quá chỉ là cái... là cái trứng được thụ tinh!”
”Trứng được thụ tinh em cũng không thể động!”
Anh giọng nói bá đạo cường ngạnh, một chút cự tuyệt cũng không cho.
Bạch Hiểu Y thật đúng là không còn gì để nói với anh, vừa mới còn cảm
thấy nam nhân này ôn nhu cũng thật đáng yêu, chỉ chớp mắt tính xấu lại
tới.
Bạch Hiểu Y cũng không muốn nuông chiều anh, cổ vũ tà khí oai phong cảu anh, “Nó ở trên người em, em có tư cách quyết định!”
Tần Uyên thấy cô thở phì phì trừng hai mắt to, khuôn mặt nhỏ cũng sung
huyết đỏ bừng, nghĩ tới chính mình thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn, anh
liền mềm giọng nói: “Tốt, không nghĩ cái này, không phải là mệt mỏi sao? Đi ngủ đi.”
Dứt lời, anh trực tiếp bế cô lên, Bạch Hiểu Y giãy nửa ngày không được,
dứt khoát kệ anh, Tần Uyên ôm cô đến trên giường nằm xuống, lại ôm cô
vào trong ngực, ôn nhu an ủi: “Ngủ đi!”
Bạch Hiểu làm gì có tâm tư ngủ, cô mặc dù đáp ứng cho anh một cơ hội,
nhưng bóng ma đời trước lưu lại, cô cảm thấy ở cùng anh, trước khi tình
cảm chưa ổn định tuyệt đối không thể có con, nếu không lại giống đời
trước, con nên làm thế nào?
Đối với Tần Uyên cường ngạnh, Bạch Hiểu Y thật sự không thoải mái, cô
nhất thời cũng là phát hỏa, lại thêm bị anh giam cầm ở trên giường nhúc
nhích không được, càng tức giận, liền nói: “nếu anh muốn có con, anh đi
tìm nữ nhân khác là được, dù sao hiện tại anh cũng là ông xã lí tưởng,
rất nhiều người nguyện ý sinh con cho anh.”
Thốt ra lời này, vốn Tần Uyên đang ôm cô, đột nhiên xoay người lại đè cô xuống dưới, hai tay anh chống ở hai bên thân thể cô, một đôi mắt lạnh
gắt gao chăm chú nhìn cô.
Bạch Hiểu Y nhìn anh đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, ý thức được mình nói
có chút quá mức, bất quá cô lại không muốn dễ dàng chịu thua như thế,
dứt khoát trừng tròng mắt, vẻ mặt không thích nói: “Làm gì?”
”Em không làm anh khó chịu thì trong lòng em không thoải mái đúng không?”
Mặc dù anh đây chỉ nhẹ nhàng nói một câu, nhưng vẫn khiến Bạch Hiểu Y
rùng mình một cái, cô vội vàng dời ánh mắt, không nhìn anh nữa.
Tần Uyên lại vùi đầu xuống, miệng đến gần bên tai cô, “Anh rất muốn có con, bất quá anh chỉ muốn em sinh con cho anh, rõ chưa?”
Tiếng nói vừa dứt, anh trực tiếp duỗi tay kéo mạnh y phục trên người cô, Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, anh cũng đã trực tiếp đánh úp về
phía ngực cô.
Bạch Hiểu Y lập tức bị dọa dựng tóc gáy, cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua
kia còn rõ mồn một trước mắt, cô lúc này vẻ mặt hoảng sợ nói với anh:“Tần Uyên anh làm gì vậy?!”
Dứt lời, anh đã đưa bàn tay xuống phía dưới, lại ra phía trước tìm tòi.
Bạch Hiểu Y lập tức hít một ngụm khí, vừa kẹp lấy ngón tay không cho anh lộn xộn vừa nói: “Anh... Trước không phải là anh không ham thích loại
việc này sao?” Nghĩ tới đời trước, vợ chồng bọn họ một cái tháng có thể
có một lần đã không tệ.
Tần Uyên ở cô trên môi hôn một ngụm, giọng nói phảng phất nhuộm bao
nhiêu say sưa, thuần hậu chậm rãi ở bên tai cô nói, “Bởi vì lúc trước
anh quá ngốc.”
”Anh...” Bạch Hiểu Y đang muốn nói, anh lại trực tiếp cúi người chặn
lên môi cô, lời Bạch Hiểu Y muốn nói tất cả bị anh nuốt vào trong miệng.
Lại một trận long trời lở đất, Bạch Hiểu Y đã mệt mỏi không chịu nổi,
Tần Uyên mơ mơ hồ hồ nói gì đó, cô cũng không có khí lực đáp lời, chỉ
ngơ ngác gật đầu.