Edit: Tô Huyền Ann
Tần Uyên ngẩn người, tay ôm gối dần dần rũ xuống, trong mắt cũng thoáng ảm đạm, “Anh có chỗ nào không bình thường?”
Bạch Hiểu Y ý thức mình vừa nói lời kia hình như hơi quá đáng, vội ho
một tiếng nói: “Không có gì, chỉ là thấy anh đột nhiên như vậy làm tôi
có chút không chịu nổi, tôi đi ngủ đây.”
Nói xong lời này liền xoay người bỏ chạy ra phía đài hướng dương,
lúc ăn cơm Tần Uyên đã nói với cô đêm nay cô ngủ tại phòng kia, Bạch
Hiểu Y trốn từ sân thượng ra được liền vội vàng chạy tới cửa phòng.
Mở cửa đi vào phòng, lúc xoay người đóng cửa thấy anh còn đứng trên
sân thượng, trên tay anh còn bóp cái gối ôm kia, liền đứng thẳng tắp như vậy ở trên sân thượng nhìn cô. Trên ban công không mở đèn, thân thể anh ẩn một nửa trong bóng tối, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, nhưng Bạch Hiểu Y lại cảm giác, toàn thân người luôn uy nghiêm kia giờ phút này lộ ra một luồng áp suất thấp.
Lúc này Bạch Hiểu Y liền rùng mình một cái, vội vàng đóng cửa lại.
Nằm ở trên giường, Bạch Hiểu Y thật sự càng nghĩ càng cảm thấy không
thích hợp, Tần Uyên đột nhiên lại thay đổi? Hơn nữa còn tự nguyện làm
bao cát người cho cô? Nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, đưa cô gối ôm để đánh anh, cả người Bạch Hiểu Y lập tức nổi da gà.
Hiện giờ Bạch Hiểu Y thật sự hoài nghi, có phải Tần Uyên bị chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì hay không, đầu óc trở nên không bình thường.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, đã
thấy trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, còn có vài tin nhắn đều do
Khương Chấn Hải gửi tới hỏi cô ở đâu, tại sao không về nhà. Bạch Hiểu Y
nghĩ tới giao hẹn của mình với nữ sĩ Bạch Phượng Kiều, tạm thời xem nhẹ
mấy tin nhắn này.
Mặc quần áo xong xuôi ra khỏi phòng, đã thấy Tần Uyên bưng hai cái
khay đi ra từ phòng bếp, vừa ngẩng đầu thấy cô liền nói: “Tới ăn cơm
đi.”
Hôm nay anh thay một áo sơ mi màu trắng, không mặc màu tối như trước,
áo sơ mi trắng mặc trên người làm khuôn mặt lạnh lùng nhìn qua dịu dàng
hơn vài phần.
Lúc nói chuyện sắc mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh
lùng, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, không có cách nào tưởng tượng nổi
anh và tên thần kinh hôm qua là một.
Bạch Hiểu Y thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, cô đến bên bàn ăn ngồi
xuống, đã thấy trong mâm bày hai miếng bánh mì và một quả trứng luộc,
còn có chút rau được thái mỏng rất kỹ càng, bên cạnh mâm còn đặt một
chén cháo loãng.
Bạch Hiểu Y bưng cháo loãng uống một ngụm, hương vị cũng không tệ.
”Sau khi anh đi làm, em muốn chơi máy vi tính cũng được, muốn xem tivi cũng được, đi dạo xung quanh cũng được, buổi trưa anh sẽ trở về nấu
cơm, chìa khóa dự phòng anh để trên bàn trà.”
Bạch Hiểu Y ngẩn người, “Cái kia, anh không cần cố ý trở về nấu cơm
đâu,tôi ăn đồ ăn thừa ngày hôm qua cũng được mà. Anh cũng không cần
khách khí như thế với tôi, dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau, tôi
nói xem anh như anh trai thì sẽ xem anh như anh trai, hơn nữa anh đi đi
về về cũng rất phiền.”
”Không phiền.” Anh thản nhiên nói.
“...”
Tần Uyên ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt đương nhiên, “Dạo này anh đang học nấu ăn, muốn rèn luyện tay nghề một chút.”
“...” Thôi được rồi...
Sau khi ăn cơm, Bạch Hiểu Y tranh rửa bát, dù sao đã ăn đồ người ta nấu, không chịu động tay chân thì cũng không hay lắm.
Sau khi Tần Uyên đi làm, Bạch Hiểu Y liền ôm máy tính Tần Uyên đã
chuẩn bị trở về phòng, nghĩ tối hôm qua cả đêm cô không lên mạng quản lí cửa hàng, cũng không biết có ai đặt hàng hay không, Bạch Hiểu Y liền
vội vàng lên kiểm tra.
Thế nhưng không có đến một đơn đặt hàng, Bạch Hiểu Y ôm mặt, có chút
uể oải, sau đó lại theo bản năng mở bảng đánh giá ra nhìn, vừa nhìn lập
tức sợ hết hồn.
Mười cái bình luận chê trách thế nhưng toàn bộ đổi thành khen ngợi!!
Bạch Hiểu Y dụi mắt, đúng vậy, cô không nhìn nhầm!
Điều này sao có thể, chiều hôm qua trước khi cô rời khỏi nhà rõ ràng vẫn còn...
Không biết tại sao, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra gương mặt Tần Uyên, cô ở lại nhà Tần Uyên một đêm, các bình luận chê trách đều biến mất,
hơn nữa hôm qua cô cũng đã nói với anh về việc bình luận.
Là anh sao?
Nhân viên kỹ thuật hệ thống cao cấp như anh, chỉ cần là internet thì không có gì anh không làm được.
Bạch Hiểu Y nghi hoặc không thôi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho
Tần Uyên. Điện thoại vừa vang lên vài tiếng đã có người nghe, Bạch Hiểu Y sắp xếp lại các câu chữ trong đầu rồi mới hỏi: “Cái kia... Những câu
bình luận khen ngợi cửa hàng có phải do anh làm không?”
Đối phương trầm mặc một hồi, giọng điệu lãnh đạm nói: “Em thấy sao?”
Nghe giọng anh có vẻ giống như không phải do anh làm, Bạch Hiểu Y lập
tức thở phào nhẹ nhõm, “À, là vậy sao, xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.” Nói
xong định tắt điện thoại, nhưng lại nghe thấy người đầu kia trầm giọng
mở miệng, “Nếu như là anh làm, em định cảm ơn anh thế nào?”
Trái tim Bạch Hiểu Y căng thẳng, “Đúng là anh làm sao?”
Tần Uyên lặng yên rất lâu mới nhàn nhạt đáp một câu: “Ừ.”
“...” Bạch Hiểu Y dại ra mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, “Anh... Tại sao? Tại sao phải giúp tôi?”
”Gần đây anh khá rảnh rỗi.”
“...” Bạch Hiểu Y bị giọng nói hời hợt của anh làm nghẹn họng, lòng cô hiếu kỳ hỏi: “Anh làm kiểu gì vậy?”
Phải biết rằng, vì để những khách hàng kia xóa bỏ bình luận chê trách, cô đã khẩn cầu bố không biết bao nhiêu lần, nhưng mấy người tùy hứng
này nhất quyết không xóa, cho dù cô xóa tài khoản của bọn họ, bọn họ
cũng không xóa bình luận. Không biết tại sao, chỉ là nhìn cô không vừa
mắt, nhất định phải để lại vài bình luận xấu xa làm cô ấm ức. Có đôi khi cô ngẫm lại đều cảm thấy hận đến nghiến răng, hận không thể tiễn họ lên chầu trời.
Cô ngược lại không nghĩ tới Tần Uyên dễ dàng xử lý chuyện này như vậy.
”Trộm tài khoản.” Hắn đơn giản rõ ràng phun ra mấy chữ này.
“...”
Quả nhiên nhân viên kỹ thuật hệ thống cao cấp không phải chỉ là cái danh xưng...
”Cho nên, em định cảm ơn anh thế nào?” Đối phương lại cố làm ra vẻ lạnh nhạt phun ra một câu.
Mặt mũi Bạch Hiểu Y đầy bất đắc dĩ, chống cằm, “Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?”
Tần Uyên do dự một lát, “Bây giờ chưa nghĩ ra, đợi anh nghĩ kỹ rồi nói cho em.”
”Vậy cũng không được nói những cái em không thể làm được, đến lúc đó sẽ rất lúng túng.”
”Ừ, em có thể làm được.”
“...”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ sắc mặt Tần Uyên
hôm nay hình như không tốt lắm, suy nghĩ kỹ thì dưới mắt anh còn có
quầng thâm. Tối hôm qua cô nói cho anh chuyện bình luận ác ý, sáng sớm
hôm nay bình luận liền biến mất, nếu là anh làm, chắc chắn là làm trong
tối qua, chẳng lẽ tối hôm qua anh thức đêm giúp cô?
Mặc dù cách làm của Tần Uyên có chút thiếu đạo đức, nhưng kết quả làm
cô rất vui. Phải biết cửa hàng của cô mới khai trương không lâu, một
bình luận chê trách liền ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô còn phải dựa
vào cửa hàng này suốt những năm đại học nữa đấy.
Xem ra, sau khi cô triệt để buông bỏ Tần Uyên, anh cũng thay đổi không còn đáng ghét nữa.
Lúc Bạch Hiểu Y gần như đi vào cõi thần tiên, di động đột nhiên vang
lên, cô còn tưởng là Khương Chấn Hải gọi tới, cầm lên nhìn lại là một số điện thoại xa lạ.
Bạch Hiểu Y nghi hoặc tiếp điện thoại, đầu kia vang lên giọng nữ nhu hòa êm tai, “Hiểu Y à, chị là Trương Văn Văn.”
“...” Bạch Hiểu Y ngẩn người, “A, chào chị.”
Bạch Hiểu Y còn nhớ hôm qua Trương Văn Văn dùng di động của cô để tìm qua điện thoại, có lẽ lúc đó đã lưu số của cô.
”Có việc gì sao?”
”À...” Đối phương rõ ràng do dự một chút, “Là thế này, sáng nay chị
được nghỉ, muốn làm món ăn Uyên đại yêu thích cùng em, em và anh ấy lớn
lên cùng nhau, chắc là em biết chứ?”
Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, “Là vậy à.” Cô nghiêng đầu
nghĩ, “Anh ấy thích ăn các món bún thịt, bún sườn heo, bún canh thang (*search gg ra như kiểu bún với lòng gì đó @@), nhưng tôi đề nghị chị nên nấu bún sườn heo.”
”Được, cảm ơn em.”
”Không khách khí.”
Bạch Hiểu Y nói xong đang muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghe Trương
Văn Văn vội vã hỏi một câu, “Cái kia... Em có biết anh ấy thích gì
không?”
Bạch Hiểu Y không ngốc, nghe Trương Văn Văn hỏi như thế, đại khái cũng đoán được cô ta muốn theo đuổi Tần Uyên, liền hỏi dò: “Chị... Muốn
theo đuổi Tần Uyên?”
Bạch Hiểu Y rõ ràng nghe thấy đầu bên kia điện thoại hít sâu một hơi,
nhưng cô ta rất nhanh liền thừa nhận, “Đúng vậy,chị muốn theo đuổi anh
ấy.”
Quả nhiên tính cách sảng khoái, không che giấu, hiện giờ buông bỏ Tần
Uyên, lại nhìn Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y đột nhiên phát hiện cô ngược
lại rất thích cô gái đó.