Editor: Huyền Tô (Tô Huyền Ann)
Giờ phút này Bạch Hiểu Y đang đứng quay lưng về phía Tần Uyên, ngược lại không nhìn thấy tình hình bên kia, chỉ nghe có tiếng bước chân dồn
dập đi tới đây. Trong lòng Bạch Hiểu Y có loại dự cảm xấu, đẩy anh ta
ra, “Anh đừng có như vậy, thả tôi ra.” (Ôi mình thay đổi xưng hô hơi bị nhanh nhỉ)
Vừa dứt lời liền cảm thấy Nghiêm Tiêu Cảnh đang ôm cô thật chặt lại
bị một cường lực mạnh mẽ kéo ra. Đến lúc Bạch Hiểu Y quay đầu lại, vừa
vặn nhìn thấy Tần Uyên đấm lên mặt anh ta.
Bạch Hiểu Y bị hù dọa, kinh hô một tiếng, “Tần Uyên anh làm gì vậy?!”
Tần Uyên cũng không để ý tới cô, hai mắt lóe lên ánh đỏ chăm chú
nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Cảnh, giống như anh ta tùy tiện xâm lấn lãnh
địa của mình, khách không mời mà đến, kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của anh. (Tần Uyên = anh; NTC = anh ta. Mọi người nhớ nhé)
Một đấm này thực sự mạnh mẽ, Nghiêm Tiêu Cảnh lảo đảo vài bước mới
đứng vững, anh ta lau vết máu bên khóe miệng, vẻ mặt trào phúng nhìn Tần Uyên.
”Lý do!”
”Không có lý do gì, chỉ là nhìn cậu không vừa mắt!”
Lúc này Bạch Hiểu Y đã phục hồi tinh thần, cô hiểu rõ tính cách Tần
Uyên, mắt thấy anh nói xong lời này lại đi về phía Nghiêm Tiêu Cảnh,
hiển nhiên là dáng vẻ còn muốn đánh người. Cô vội vàng tới bên người anh ngăn cản, tức giận nói: “Anh làm gì vậy? Sao có thể động chút là đánh
người?! Được giáo dục bao nhiêu năm cũng bằng không à?!” Lại quay đầu nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh, lạnh lùng nói: “Nếu đã uống rượu thì ngoan
ngoãn về nhà nghỉ ngơi! Đừng có lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui nữa!”
Giọng điệu bà lão của Bạch Hiểu Y làm hai người kia sững sờ, trong
lúc nhất thời cũng không có người phản bác. Bạch Hiểu Y cũng không muốn
nói nhảm với bọn họ, trực tiếp xoay người lên xe.
Tần Uyên nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh cảnh cáo, cũng tự mình lên xe.
Sau khi lên xe Bạch Hiểu Y liền hỏi anh: “Anh sao vậy? Sao lại đánh người?”
Tần Uyên không cho là đúng, giọng nói lạnh lùng, “Không tại sao, nhìn cậu ta không vừa mắt thôi.”
Nhìn bộ dáng Tần Uyên tự cho là đúng làm Bạch Hiểu Y cực không thoải mái, lập tức không nói chuyện với anh nữa. Trong lúc nhất thời, toa xe
an tĩnh lại, không khí càng thêm ngưng trọng.
Nhưng rất nhanh, Bạch Hiểu Y phát hiện Tần Uyên không phải lái xe về cửa hàng lẩu, cô lập tức đề cao cảnh giác, “Anh muốn đưa tôi đi chỗ
nào?”
Tần Uyên giọng nói nhàn nhạt, “Lúc nãy rời đi dì bảo anh đưa em về nhà.”
Nghe nói như thế, Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ đến trước khi đi, mẹ cô
thấp giọng dặn dò Tần Uyên gì đó, nên cũng không nói gì nữa. Hai người
cứ như vậy một đường trầm mặc về đến nhà. Trước lúc xuống xe, Bạch Hiểu Y vẫn không quên nói một câu “Dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn anh.”
Xuống xe, móc ra chìa khóa mở cửa. Đang muốn đóng cửa lại, lại không nghĩ Tần Uyên lại đi theo đến đây, trước lúc cô kịp phản ứng đã chen
vào.
Bạch Hiểu Y nhăn mày nhìn anh, một đường về nhà sắc mặt anh đều đen kịt, lúc này sắc mặt lại âm trầm càng dọa người.
”Anh còn có việc sao?”
Phát hiện hai mắt anh chăm chú nhìn cô, cứ như vậy nhìn cô chằm
chằm, đi từng bước một về phía cô. Luồng khí lạnh lẽo trên người anh tỏa ra như từng cây kim châm vào người cô. Anh từng bước tiến tới gần, cô
lui về phía sau theo bản năng. Cho đến khi bị anh dồn đến góc tường,
Bạch Hiểu Y ý thức được tình huống không đúng, lúc này vẻ mặt đề phòng
nhìn thân thể anh ngày càng gần, “Anh muốn làm gì? Anh đừng tới đây!”
Tần Uyên đi đến trước mặt cô, hai tay chống bên người cô, giam cầm
cô vào vách tường. Trong khoảnh khắc, hơi thở trên người anh đã bao phủ
toàn thân cô. Hơi thở quen thuộc này, đời trước từng làm cô khát vọng
đến mất ngủ, nhưng bây giờ, mỗi tế bào trên người cô đều kháng cự khi bị anh dựa vào.
Bạch Hiểu Y nhắm mắt lại, trong thanh âm toát lên phẫn nộ, “Tần Uyên, đến cùng là anh muốn làm gì?”
Hai tay chống bên người cô chậm rãi nắm thành quả đấm, cho dù thân
thể hai người không dán vào nhau nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được từng
cơ bắp trên người anh căng ra. Khóe miệng anh mấp máy một lát, dường như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Hiểu Y, em còn muốn hành hạ anh tới
khi nào? Sao em không gϊếŧ anh luôn đi?!”
Lời nói của Tần Uyên lại khiến Bạch Hiểu Y ngạc nhiên không thôi,“Anh có nhầm lẫn không? Tôi hành hạ anh? Tôi hành hạ anh như thế nào?”
Việc cô không cho là đúng tựa như chất xúc tác làm lửa giận trong cơ thể anh càng bành trướng mãnh liệt. Cái trán kéo căng, hiện lên gân
xanh kịch liệt, có thể anh vẫn cố khống chế, nhưng da thịt toàn thân sắp kéo căng đến sắp nứt ra rồi.
”Cùng nam sinh khác ôm ấp thân mật trước mặt anh, em còn nói em
không hành hạ anh sao? Sao em không trực tiếp đâm một dao vào người anh
luôn đi?!” Cho dù đã hết sức khắc chế, nhưng nói đến đây, nửa câu sau
anh không khống chế nổi lửa giận, dường như đã gào lên.
Bạch Hiểu Y trái lại không bị anh hù dọa, chỉ là nghe lời anh nói
lại cảm thấy buồn cười, “Tần Uyên, anh thật đúng là kỳ quái! Tôi thân
mật ôm ôm ấp ấp với nam sinh khác hay không có liên quan gì đến anh?!”
Nhiều ngày nay, hai bên đều xem nhau như người xa lạ, ăn ý làm cô lầm
tưởng anh không còn không cam lòng. lại không nghĩ rằng anh vẫn không
khống chế không nổi chủ nghĩa đàn ông của mình.
Cũng đúng, vốn là giống như một cái đuôi theo sau mình đột nhiên lại cùng nam sinh khác thân mật như vậy, cho dù không thích, cũng không thể trơ mắt nhìn “vật sở hữu” của mình lại trốn tránh mình. Chủ nghĩa đàn
ông trong lòng lại nổi lên tham muốn giữ lấy nên tự nhiên sẽ quấy phá.
Nhưng Bạch Hiểu Y lại không hiểu nổi, đến tột cùng thì cô và anh có
quan hệ gì?! Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, càng nghĩ càng cảm
thấy châm chọc. Giọng nói cũng không khỏi nâng cao một chút, “Đừng bảo
là tôi ôm ấp nam sinh khác, cho dù tôi ngủ cùng anh ta, cũng không có
chút liên quan nào tới anh!”
”Ầm!!!!” Dường như một thùng dầu đổ vào cơn giận đang cuồn cuộn,
trong nháy lửa giận ngút trời, đốt cháy hết lý trí còn sót lại.
Anh không khống chế được bản thân run rẩy, không khống chế được hai
mắt đỏ lên vì phẫn nộ. Hai tay anh nắm thật chặt bả vai cô, cơ hồ gào
lên theo bản năng: “Thu lại câu nói kia cho anh!! Lập tức thu hồi lại
cho anh! Thu hồi lại!!”
Dáng vẻ này của Tần Uyên cực kỳ dọa người. Hai mắt đỏ lên phát ra
những ánh sáng đáng sợ như dã thú, da thịt toàn thân căng phồng, giống
như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy lên xé cô thành từng mảnh nhỏ.
Bạch Hiểu Y nhìn qua dáng vẻ của anh không phải là không sợ hãi.
Nhưng anh bá đạo ngang ngược làm cô cảm thấy phẫn nộ, anh chưa từng đối
với có tham muốn giữ lấy cô như lúc này. Đời trước, anh cũng không liếc
nhìn cô một cái, không chỉ thế còn dùng sự lạnh lùng làm cô tổn thương
đến mức không còn lành lặn. Mà một đời này, cuối cùng cô mới buông bỏ
được anh mà anh lại như thế...
Ngang ngược bá đạo, cho rằng cô là vật sở hữu của mình, anh dựa vào cái gì? Đến tột cùng là anh dựa vào cái gì?
Bạch Hiểu Y cũng không để ý bả vai bị anh bóp đau, ánh mắt nhìn anh
càng ngày càng lạnh, “Tần Uyên, tôi chỉ hỏi ngươi một câu, đến tột cùng
anh coi tôi là ai? Anh có tư cách gì hỏi việc của tôi với người khác?”