Thiên Di

Chương 10: Mỹ nhân

Vừa bước vào Dược Cốc, mùi thơm nhàn nhạt của dược thảo đã quẩn quanh đầu mũi, theo từng lần gió thoảng qua mà quấn quýt không buông. Từ sáng sớm, khắp các ngóc ngách trong cốc đã tràn ngập tiếng cười nói náo nhiệt, bởi vì hôm nay là một ngày trọng đại, tất cả mọi người đều phá lệ dậy sớm hơn thường ngày.

Một năm một lần, Dược Cốc sẽ tổ chức cuộc thi tuyển chọn đệ tử cho khóa mới, quy mô không phải lớn bình thường. Ở Thần Ma đại lục, mặc dù luyện dược sư là một nghề cao quý nhưng vất vả, số người lựa chọn đi theo con đường này không hề ít. Hơn nữa, ở Dược Cốc không hề có nghĩa việc tu luyện ma pháp hay đấu khí bị đình trệ, cả những người cảm thấy bản thân có thiên phú hay hứng thú với việc chế dược và những người thiên phú tu luyện kém cỏi đều có thể đến Dược Cốc học tập.

Hai đệ tử hớt ha hớt hải từ dưới bậc thang chạy lên, vọt tới trước cửa một sương phòng mới dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn nhau, vỗ ngực thở hổn hển. Cả hai hít sâu một hơi, lúc này một người nâng tay gõ cửa, cao giọng gọi:"Sư phụ!"

"Sư phụ!"

"Sư phụ. Người có trong phòng không ạ?"

Gọi vài ba lần không nghe thấy tiếng đáp từ trong phòng truyền ra, hai người trước cửa phòng quay mặt nhìn nhau, đều thấy sự sốt ruột trong mắt đối phương. Người vừa gõ cửa ảo não day trán, hỏi:"Làm sao bây giờ?"

"Không biết sư phụ lại đi đâu rồi nữa". Người còn lại lắc đầu cảm thán, lại nói tiếp:"Hay là đi tìm mấy vị sư huynh?"

Hai người này trước mặt là huynh đệ Tần Trung, Tần Chí, người được Mặc Vô phân phó lo liệu việc đón tiếp và hướng dẫn các đệ tử trước giờ tuyển chọn. Giờ lành đã đến, mà hiện tại sư phụ bọn họ giống như bốc hơi, một chút bóng dáng cũng không thấy. Tần Chí vừa đưa ra gợi ý đã bị Tần Trung gõ một cái vào đầu thật mạnh, cả giận quát:"Đệ không nhớ năm ngoái nhị sư huynh chủ trì đã gây huyên náo thế nào rồi à?"

Vừa dứt lời, Tần Trung cùng đệ đệ ngước mặt nhìn nhau, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống. Nhớ về cảnh tượng một năm trước, Tần Chí vỗ vai đại ca mình an ủi, cả hai cùng lúc ngẩng mặt lên trời thở dài.

Nhị sư huynh là đệ tử đắc ý nhất trong ba đệ tử mà sư phụ thu nhận, bế quan trong cốc bốn năm ròng, suốt khoảng thời gian đó hầu như không lộ mặt. Ngày này một năm trước cũng là ngày chiêu sinh môn đồ của Dược Cốc, những thí sinh tham gia thi tuyển đều đã có mặt đầy đủ, xếp thành từng hàng dài trong sân, trên mặt ai cũng lộ vẻ háo hức hoặc lo lắng.

Tần Trung và Tần Chí sắp xếp mọi việc ổn thỏa, lúc này mới phát hiện ra một thiếu sót quan trọng, chính là người cần có mặt nhất, sư phụ đáng kính kia của bọn họ nhất thời lại không thấy đâu!

Hai người vội vã cho người đi tìm kiếm, đến khi mặt trời lên cao, giữa đám thí sinh bắt đầu vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ. Huynh đệ họ Tần sốt ruột đến mức đấm ngực dậm chân, đối với hành vi vô trách nhiệm của sư phụ nhà mình chỉ có thể âm thầm phỉ nhổ trong lòng.

Sao mà cứ lựa đúng cái thời khắc quan trọng mà đi thế không biết!

Đúng lúc đó, không biết ở giữa đám người có ai hô lớn một tiếng, sự tập trung của tất cả theo đó hướng về một góc.

Từ trên đỉnh thiên điện, một người thong thả dùng khinh công hạ xuống. Từ dưới nhìn lên, ánh sáng nhu hòa rải trước đường sẵn, nắng đỡ gót hài, từng bước từng bước, tưởng chừng người đến đạp lên nắng mà đi.

Người kia mặc bạch y đơn giản, một đầu tóc đen dài được buộc cao bằng dây buộc tóc màu lam nhạt, vạt áo bào trắng theo gió bay bay. Chỉ thấy người này, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc, nơi khóe môi treo một nụ cười tùy ý thản nhiên. Cặp mắt y đen láy, đuôi mắt dài kéo nhẹ về phía sau, mỗi lần hàng mi dài chớp khẽ, phảng phất như muốn câu hồn người.

Mắt môi như nắng, ý cười vương xuân. Thứ thu hút nhất chính là loại khí chất thong dong tiêu sái, phối hợp với ngũ quan mang chút vẻ mềm mại của nữ tử, đẹp không sao tả xiết.

Một khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn đến ngơ ngẩn, còn tưởng mình đã nhìn thấy thần tiên.

Y thong dong hạ xuống trước ánh mắt chăm chú của mấy người, quay sang nhìn Tần Trung đã bị ai kia hút hồn, nhoẻn miệng cười khẽ, mở miệng hỏi:"Sư phụ chưa tới sao?"

Giọng nói thanh thúy mát lạnh, như châu như ngọc, Tần Trung không những không hồi hồn, còn thơ thẩn ngắm nhìn dung mạo y gần trong gang tấc. Đợi đến khi y ho khan một tiếng, Tần Trung mới giật mình choàng tỉnh, lắp bắp hỏi:"Huynh... huynh là...?"

Người kia "À" lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra không ai ở đây nhận ra mình, bèn cười, nói chậm rãi:"Ta là Mặc Chiêu."

Mặc Chiêu?

Đó không phải là vị nhị sư huynh mà sư phụ thường hay dùng để làm gương cho chúng đệ tử? Vị sư huynh bế quan bốn năm không lộ mặt, là người thanh tao tuyệt thế, nho nhã đến nhường này?

Tần Chí so với đại ca mình phản ứng nhanh hơn, vội vàng cúi người, chắp tay hành lễ:"Bái kiến nhị sư huynh."

"Bái kiến nhị sư huynh!"

Các đệ tử khác trong bản môn thấy thế cũng cúi người làm theo, cao giọng hô to, giọng nói vang vọng của mấy trăm người thậm chí còn lớn hơn khi diện kiến chính sư phụ của bọn họ. Thi thoảng còn có kẻ không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lén gương mặt nghiêng tuyệt đẹp của sư huynh nhà mình, trái tim thình thịch nảy lên. Giờ thì ai dám nói dược cốc không có lấy một thanh niên tuyệt sắc. So với Triệu công tử đệ nhất mỹ nam ở Thành Đô, nhị sư huynh có khi còn đẹp hơn mấy phần ấy chứ!

Mặc Chiêu, cũng chính là Mạc Thiên Di sau bốn năm bế quan mới chính thức gặp mặt các đệ tử ở Dược Cốc một lần. Trước đây chưa bao giờ đối diện cảnh tượng thế này, Mặc Chiêu không khỏi thấy hơi ngượng ngùng, cười đến mức để lộ hai hàm răng trắng đều đặn, cẩn thận đáp lễ:"Gặp qua các sư đệ."

Mỹ nhân như hoa, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Mọi người lại một hồi nhìn đến ngẩn ngơ.

Mặc dù so sánh sư huynh nhà mình với mỹ nhân thì không đúng lắm, nhưng Tần Chí vẫn muốn tốt bụng khuyên y tốt nhất không nên cười nhiều. Tần Trung ho khan một tiếng kéo sự chú ý của mọi người lại, đoạn nói:"Nhị sư huynh, sư phụ không đến, vậy huynh chủ trì buổi lễ này đi."

Mặc Chiêu hơi ngẩn người, nhướn mày ra vẻ ngạc nhiên:"Như vậy có ổn không? Nhưng ta đâu biết gì về luyện dược"

Lời này nói ra không hề nhỏ, hầu như mọi người ở đó đều nghe thấy. Tiếng xôn xao lại nổi lên lần nữa, có mấy kẻ còn ngẩng đầu, vụиɠ ŧяộʍ chỉ trỏ vào Mặc Chiêu bàn luận ngược xuôi.

Tần Chí là người thông minh nhanh nhạy, lúc này chỉ hận không thể chạy đến bịt cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của sư huynh nhà mình ngay lập tức. Đường đường là đệ tử chân truyền của Mặc Lão Mặc Vô, ngay cả luyện dược cũng không biết, hơn nữa còn là không biết chút nào. Nói ra chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ cười cho thối mũi.

Mà cái người đầu sỏ gây chuyện kia từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngạc nhiên nghi hoặc như lúc đầu, không hiểu sao nhìn thấy bản mặt y như thế, Tần Chí có cảm giác như đang thấy sư phụ nhà mình nổi hứng đùa dai. Ý nghĩ này làm Tần Chí toát mồ hôi, hai mắt đảo quanh một vòng, hắng giọng, dõng dạc nói:"Nhị sư huynh quá khiêm tốn rồi. Từ khi vào cốc đã gặp được kì ngộ, bế quan tu luyện suốt bốn năm ròng, là kì tài ma pháp sư khó trăm năm khó gặp, nay là đệ tử sư phụ coi trọng nhất. Việc kế thừa y bát của sư phụ cũng là việc sớm muộn."

Mặc Chiêu nghe Tần Chí nói một hơi dài, vẻ kinh ngạc trên mặt sớm thay bằng nụ cười hứng thú và khen ngợi. Không ngờ Tần Chí này cũng là kẻ còn có thể nói dối không chớp mắt. Cái gì mà kì tài ma pháp sư, đệ tử được coi trọng nhất? Mặc dù vài lời ba hoa này cũng có phần đúng, thế nhưng thời gian Mặc Chiêu và Tần Chí gặp nhau còn chưa tới một khắc, tất cả rõ ràng là mấy lời bịa đặt không có căn cứ.

Mặc Chiêu thực muốn mở miệng cười to khen ngợi Tần Chí thật thông minh. Không chỉ có thể làm khiến chúng đệ tử tin rằng trong Dược Cốc có một thiên tài ma pháp sư, bên cạnh còn loại bỏ những hoảng loạn lo âu của chúng người tham gia thi tuyển chọn.

Càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, Mặc Chiêu cười khẽ:"Vậy ta không khách sáo nữa."

Tần Trung vốn đang lo không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, nghe được Mặc Chiêu đồng ý thì vui mừng quá đỗi, nhiệt tình phổ biến cho nhị sư huynh các vòng khác nhau trong đợt tuyển chọn. Đợt tuyển môn sinh của năm mới gồm tất cả hai vòng, thứ nhất là kiểm tra hiểu biết sơ lược về các loại dược thảo, thứ hai mới là luyện dược.

Mặc Chiêu gật đầu, coi như đã biết.

Việc luyện chế đan dược nàng chưa biết gì nhiều, thế nhưng các loại dược thảo đã từng được sư phụ chỉ dạy cho tới nay đều nhớ rất rõ ràng. Ở vòng này, lần lượt các đệ tử sẽ được dẫn vào một căn phòng kín có bày sẵn mười loại thảo dược, sau khi ra khỏi sẽ điền tên của mười loại đó vào giấy trắng được trải sẵn. Người nào đoán đúng từ tám loại mới có thể qua vòng.

Mặc Chiêu ngồi trên ghế quan sát các đệ tử tham gia khảo thí. Tần Chí ghé tai Mặc Chiêu, nói nhỏ:"Nhị sư huynh, vòng này rất đơn giản, chỉ cần loại những người không đoán đủ là được."

Ý bảo nàng chỉ cần ra vẻ ngồi yên một chỗ quan sát, khi cần thì lên tiếng tuyên bố là được.

Mặc Chiêu mỉm cười, nghiêm túc đảo mắt quanh một vòng rồi dừng ở một phía. Tần Trung vẫn đang quan sát y, thấy thế thì tò mò:"Nhị sư huynh đang nhìn gì thế?"

Mặc Chiêu "À" lên một tiếng, giơ tay chỉ về một góc:"Người kia."

Tần Chí cố gắng dứt mắt khỏi ngón tay thon dài trắng noãn của y nhìn sang, mắt sáng lên, lại hỏi:"Ồ. Nhị sư huynh thấy y có gì đặc biệt sao. Đệ quan sát rồi, y ra khỏi phòng rất nhanh, hạ bút nhanh gọn dứt khoát, đúng là có tiềm năng".

Trong lòng thầm nghĩ sư huynh nhà mình cũng là người có mắt nhìn, Tần Chí hí hửng đang định mở miệng khen, đã thấy Mặc Chiêu nghiêm túc lắc đầu, chậm rãi nói:"Không phải, là do ta thấy hắn đẹp mắt."

Tần Chí:"..."

Tần Trung:"..."

Ánh mắt của Mặc Chiêu quá nóng bỏng, mấy người bị y nhìn lâu không khỏi đỏ mặt, trong bụng như mở cờ. Nếu thật như lời Tần Chí nói, Mặc Chiêu là đệ tử được Mặc Vô coi trọng nhất, lại là kì tài ma pháp sư, được y chú ý chỉ có lợi chứ không có hại.

Tần Trung thành thực ban đầu nghĩ là Mặc Chiêu nói đùa, vỗ vai Tần Chí, cười bảo:"Nhị sư huynh lại đùa rồi."

Khóe mắt Tần Chí giật giật, mỗi lần tầm mắt Mặc Chiêu dừng ở ai đều nâng mắt nhìn thử.

Người thứ ba từ trái sang, dáng người cao lớn, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú.

Người thứ ba từ phải sang, người nhỏ con, hơi gầy, làn da trắng nõn, mặt mày thanh tú mang theo vài nét của nữ tử.

Người thứ năm từ trên xuống...

Người thứ bảy từ dưới lên......

Ánh mắt y đảo đến đâu, trên trán Tần Chí lại xuất hiện thêm vài vạch đen đến đấy. Tần Chí vỗ vai Tần Trung, chán nản lẩm bẩm:"Không phải đùa".

Thấy vẻ mặt ngơ ngơ của Tần Trung,

Tần Chí bất đắc dĩ day trán. Tần Chí rất muốn túm lấy Tần Trung mà hét thẳng vào mặt y từng chữ một:"Nhị, sư, huynh, không, nói, đùa!"

Không nói đùa!! Có hiểu không?

Thoạt nhìn Mặc Chiêu đang cẩn thận đánh giá các đệ tử, duy mình Tần Chí biết là y đang tỉ mẩn ngắm những người có vẻ ngoài đẹp mắt nhất.

Tần Chí càng nghĩ càng thấy lạ, chẳng lẽ là do khuôn mặt Mặc Chiêu tuấn mĩ đến mức trời đất căm phẫn nên mới đối với vẻ ngoài đặc biệt cố chấp? Ý nghĩ này xoay trong đầu Tần Chí mãi khiến y quay vòng vòng, vô thức chỉ bừa về một người, hỏi:"Nhị sư huynh thấy người này thế nào?"

Mặc Chiêu đang nhìn đến chăm chú, buột miệng đáp ngay:"Đen quá."

"Thế còn người mặc áo đen kia?"

"Ta chẳng nhìn thấy mắt hắn đâu cả."

"Người kia thì sao?"

"Hắn nhìn thấy ta còn chảy nước miếng nữa kìa."

Quả nhiên....

Tần Chí cảm giác mình với nhị sư huynh đang ra chợ cùng nhau lựa từng bó cải trắng tươi ngon... xuy xuy... ít nhất cũng phải là thịt tươi.. xuy xuy xuy.... sao mình cũng có thể giống nhị sư huynh thế chứ.

Tần Chí phiền não vò đầu bứt tai, Mặc Chiêu khó có khi tốt bụng quay sang hỏi:"Đệ làm sao vậy?"

Tần Chí nổi khùng.

Huynh mới bị làm sao!

Cả nhà huynh mới bị làm sao ấy!

"Nhị sư huynh, chúng ta là đang tuyển chọn đệ tử, chứ không phải...."

Không phải là đang lựa mỹ nhân.

Tâm linh tương thông, không cần Tần Chí nói hết Mặc Chiêu đã hiểu ngay. Y sờ sờ cái cằm nhẵn thín, cười bảo:"Có khác gì nhau à?"

Có khác gì nhau?

"Huynh....". Tần Chí đã nghẹn đến mức không nói hoàn chỉnh được một câu. Mặc Chiêu vẫn trước sau thong thả, nhướng mày:"Ta làm sao?"

Làm sao

Làm sao

Thiển cận, háo sắc, ngụy quân tử..... Ngón tay Tần Chí chỉ vào Mặc Chiêu run run, trong đầu hiện lên một loạt những từ mắc kẹt nơi cuống họng mà không có dũng khí nói ra miệng. Kết quả là nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, Mặc Chiêu càng sướиɠ, rung mạnh đùi đắc ý.

Sư phụ à, người rốt cuộc ở đâu nhặt được yêu nghiệt này đây!