Tình huống ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, kéo theo bao nhiêu sự tò mò của các quý khách, bọn họ nhao nhao xúm lại chỗ này.
Truyền thông cùng cánh nhà báo nhờ khứu giác nghề nghiệp nhạy bén cũng nhao nhao chen chúc kéo đến.
Lúng túng tràng diện, khiến cho tiệc rượu đại sảnh không khí trong lúc nhất thời ngưng kết đến băng điểm.
Nhiều người tò mò chỉ muốn xem Vân Thi Thi làm trò cười cho thiên hạ.
Vân Na dè dặt mở mắt, khuôn mặt trắng bệch ngẩng đầu lên, lại bắt gặp gương mặt lạnh lẽo như băng của Vân Thi Thi. Cô ta âm thầm kinh hãi, trước giờ Vân Thi Thi luôn ăn nói hành động ý tứ, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng và ngọt ngào, giờ phút này lại lạnh như băng, bên trong cặp mắt kia hàm chứa vẻ lạnh lùng cao ngạo, không thấy vẻ ôn nhu thường ngày.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Vân Thi Thi có ánh mắt như vậy, lạnh lẽo cùng cực, dọa cô ta đến mức lảo đảo một bước, suýt nữa không đứng vững.
"Chị..."
"Soạt -- "
Vân Na còn chưa kịp phản ứng, Vân Thi Thi không biến sắc mà đi đến trước mặt của cô ta, giơ cao cổ tay lên, đem ly rượu đỏ trong tay dội xuống đầu Vân Na.
"Rầm rầm -- "
Toàn thân Vân Na ướt nhẹp rượu vang.
Chứng kiến một màn này, khách quý xung quanh nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh.
Vân Na mảy may không nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy, càng không có nghĩ tới một Vân Thi Thi vốn luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, mặc cho người khác ức hϊếp lại hành động như vậy trước mặt bao nhiêu khách quý, hại cô ta một thân ướt nhẹp bởi rượu!
Cô ta giận không kiềm được ngẩng đầu, đối đầu đôi mắt thanh lãnh của Vân Thi Thi, lớp trang điểm kỹ càng trên khuôn mặt trong nháy mắt bời vì phẫn nộ mà vặn vẹo: "Chị --! Sao chị dám đổ rượu lên người tôi!"
Vân Na tức hổn hển xông lên phía trước, nâng tay lên, muốn đánh vào mặt Vân Thi Thi!
Cái tát định hướng tới, vừa muốn rơi xuống, cổ tay của cô ta bị một người nắm thật chặt.
Vân Na không thể động đậy, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hậm hực nhìn lại sau lưng, liền thấy người ngăn cản cô ta là Cố Tinh Trạch.
"Tinh... Tinh Trạch..."
Vân Na kinh ngạc trừng lớn hai con ngươi, chẳng biết tại sao, ở trước mặt anh, bao nhiêu tức giận của cô ta liền biến mất.
Cố Tinh Trạch là thần tượng trong lòng của cô ta, là người trong mộng cô ta thầm ngưỡng mộ.
Bây giờ thần tượng trước mặt, cô ta tự nhiên kiềm chế một chút, chí ít giả bộ yếu đuối nhu thuận, không muốn lưu lại ấn tượng xấu với anh.
Vân Na lập tức thu tay lại, có chút sợ hãi, nhưng mà vừa nghĩ tới bộ dạng của mình đang thảm thế nào, khuôn mặt của cô ta nhất thời đỏ bừng lên, vô cùng khó chịu, hận không thể nghiền xương Vân Thi Thi thành tro!
Đều do chị ta, là chị ta để cho mình làm trò hề!
Vân Na cắn răng nghiến lợi âm thầm chửi mắng ở trong lòng, trên mặt lại thẹn thùng nói: "Tinh Trạch..., em là Vân Na... Em là, em là fan của anh, em vẫn luôn rất thích anh, anh là thần tượng của em..."
Cô ta vừa dứt lời, ngẩng mặt mỉm cười, đã thấy ánh mắt vô cùng âm lãnh của Cố Tinh Trạch rơi trên người cô ta... Ở sợi dây chuyền trên cổ cô.
"Tinh Trạch...” Vân Na có chút xấu hổ khoanh tay, bây giờ trên người cô ta đều ướt đẫm, nhếch nhác đến không tưởng nổi.
Cô ta lại giả bộ ủy khuất, điềm đạm đáng yêu nói: "Thật có lỗi, để anh nhìn thấy bộ dạng không chỉn chu của em như thế..."
Cố Tinh Trạch bước tới gần cô ta, một tay kéo lấy sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt thâm thúy nguy hiểm."Thật bẩn..."
"Là có chút bẩn... Em... Thế nhưng em không có lễ phục đổi... Làm sao bây giờ?”Cô ta lầm tưởng là anh thấy cô ta đáng thương, lập tức bày ra dáng vẻ yếu đuối vô tội.
Cố Tinh Trạch giương mắt lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia châm chọc, lạnh lùng chế giễu nói: "Cởi ra."
"... A?!” Vân Na giật mình, hơi đỏ mặt, thẹn thùng nói: "Cái gì, Tinh Trạch, lời này của anh có ý gì chứ, ở đây nhiều người như vậy, sao em có thể cởi ở đây..."
"Tôi muốn cô cởi bộ lễ phục này."
Gương mặt Cố Tinh Trạch tràn đầy vẻ chán ghét nhìn qua cô ta, giống như là đang nhìn một con rệp cống: "Bời vì, cô không xứng."