"Tinh Trạch..."
"Đừng gọi tôi là Tinh Trạch, tôi và cô rất quen nhau sao?" Cố Tinh Trạch lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô ta.
Nghiêm Lương Hùng cũng không biết nên để mặt mũi ở đâu, lập tức dùng ánh mắt ra hiệu, Hàn Tĩnh Y vội vã bưng ly rượu lên kính: "Xin lỗi! Tinh... Anh Cố, không biết tôi đã đắc tội anh chỗ nào, nếu có đắc tội với anh, hi vọng anh đại nhân không chấp tiểu nhân..."
Nhưng mà, dáng vẻ điềm đạm dáng yêu nhận lỗi của cô ta khiến Cố Tinh Trạch càng nhìn càng căm ghét.
"Đừng, rượu cô kính thật là buồn nôn."
Cơ thể Hàn Tĩnh Y run lên, bị đả kích đến tan xương nát thịt! Từ lâu, cô ta đã nghe đồn, tính cách Cố Tinh Trạch rất kiêu căng, lại cao cao tại thượng như quốc vương, lúc đối mặt với người anh chán ghét sẽ không cho chút mặt mũi nào, miệng nói lời độc ác, rốt cuộc cô ta cũng lĩnh giáo được rồi!
"Hơn nữa, Nghiêm tổng à, không phải ánh mắt của ông có vấn đề chứ? Người phụ nữ thô tục như thế này, mùi son phấn nồng đậm, làm gì có khí chất trong trẻo đơn thuần của "Duẫn Hạ Thuần"? Đầu tiên, dáng vẻ bên ngoài đã không hợp! Nếu như cùng cô ta đóng phim, tôi sợ thật sự mình sẽ nôn ra.
Hàn Tĩnh Y đã cảm thấy đứng ngồi không yên.
Tại sao Cố Tinh Trạch vừa mở miệng đã tràn đầy gai độc, mỉa mai cô ta không còn gì! Giới giải trí nhiều nữ ngôi sao như vậy, có bao nhiêu người chân chính dựa vào thực lực của mình để leo lên cao? Không phải đều dựa vào chuyện nâng đỡ sao?
Cô ta nhanh trí giả vờ khóc lóc.
Cố Tinh Trạch thấy cô ta phô trương bày ra dáng vẻ đáng thương, hừ lạnh một tiếng.
Muốn làm vai nữ chính của anh, bấu vυ'i vào cành cao? Nằm mơ đi.
"Thế nào? Còn cảm thấy oan ức sao?" Mặt Cố Tinh Trạch trở nên lạnh lẽo: "Nếu như cô biết điều, tốt nhất rút khỏi dự án (Quả trám), lúc nhìn thấy cô, tôi sẽ không có tâm tình làm việc."
Dừng một lát, tầm mắt của anh rơi lên người Vân Thi Thi đang mơ mơ màng màng ở bên cạnh, mắt lộ ra kinh diễm: "Cô tên gì?"
Vân Thi Thi thấy Cố Thiên Vương hỏi tên mình, cho dù đầu óc cô mơ màng nhưng vẫn ngồi thẳng người, có chút khẩn trương nói: “Anh... Chào anh! Tôi tên Vân Thi Thi, là trợ lý của cô Hàn Tĩnh Y!”
"Cô là phụ tá của cô ta?" Cố Tinh Trạch hơi bất ngờ, anh còn tưởng đây là người mới vừa ký hợp đồng, xinh đẹp trong trẻo, không nhiễm bùn lầy, khí chất rất phù hợp với vai nữ chính trong lòng anh.
Duẫn Hạ Thuần trong lòng anh, giống cô như đúc!
Cố Tinh Trạch lắc đầu, đôi mắt đẹp cong cong, trên gương mặt ấm áp hiện lên má lúm đồng tiền.
"Dáng vẻ lớn lên sạch sẽ, lại xinh đẹp, tại sao lại chạy đi làm trợ lý cho một tiểu dã mô? Quả thật là không có tiền đồ.”
"Hôm nay tôi cũng mới tới làm việc..."
Cố Tinh Trạch liếc mắt sang nhìn vẻ mặt càng lúc càng tối của Hàn Tĩnh Y, cười khẩy nói: "Cô ta không được người ta trọng vọng, hồ đồ đi theo cô ta sẽ không có tương lai. Còn cô, dung mạo còn đẹp hơn cô ta nhiều, nếu như bước vào giới giải trí, nhất định sẽ được thăng tiến!"
Hàn Tĩnh Y hoảng sợ, mở to hai mắt!
Cố Tinh Trạch này, làm sao có thể...? Vừa mở miệng lại hạ cô ta xuống tận thung lũng rồi nâng cao trợ lý nho nhỏ không chút tiếng tăm lên tận trời?
Mặt mũi cô ta biết để đâu đây?
Vân Thi Thi còn chưa tỉnh rượu, vừa nghe thấy đã vội vã khoát tay nói: “Tôi không được...”
"Tại sao lại không được?"
Cố Tinh Trạch tao nhã nở nụ cười, chậm rãi nói: "Khí chất này của cô, vừa vặn phù hợp vai nữ chính trong lòng tôi."
"Bốp ——" Hàn Tĩnh Y không thể nhẫn nại được nữa, vỗ bàn đứng lên. Sắc mặt cô ta âm trầm nhìn Cố Tinh Trạch, cười lạnh nói: “Cố Tinh Trạch, anh nói đủ chưa?”
Lúc nãy cô ta có uống chút rượu, nên hơi say, Cố Tinh Trạch lại ở bên cạnh nâng cao giẫm thấp, tự nhiên tâm tình cô ta rất không thoải mái, đặc biệt là bị nam thần trong mắt mình hạ thấp, dựa vào việc kính rượu, cô ta dứt khoát hành động.