Cố Lâm quay lại nhìn gương vài lần nữa.
"Chất liệu váy quá trơn," cô ta tự nhìn mình trong gương, "nó không thể làm nổi bật khí chất của tôi."
“Đúng thế, đúng thế, tiểu thư, cô là hoàn mỹ nhất.” Trợ lý Sinh ở bên Cố Lâm đã lâu, nên biết rất rõ tính tình của cô ta, vội vàng nịnh nọt, “Khí chất của cô @ #? % …… O * & …… ? ...... "
“Cái gì?” Cố Lâm không nghe rõ.
Tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn, trợ lý cười với cô ta, tăng âm lượng và nịnh nọt thêm một lần nữa.
Cố Lâm vẫn không thể nghe rõ, rất bất mãn: "Bên ngoài làm sao vậy? Thật ồn ào mà!" Cô ta lại hét vào mặt các nhân viên bán hàng, "Đây không phải là khu mua sắm cao cấp sao? Môi trường xung quanh sao lại tệ như vậy? Cô mau yêu cầu nhóm người đó đừng ồn ào nữa!"
Nhân viên bán hàng rất bất mãn, họ chỉ phụ trách việc trong cửa hàng chứ không quản lý toàn bộ trung tâm thương mại.
Khi Cố Lâm nhìn thấy họ vẫn đứng yên, tính khí của một người phụ nữ ngang ngược lại tái diễn, cô ta cởi bỏ chiếc mũ lộng lẫy đang đội trên đầu và ném nó vào mặt nhân viên.
Cố Lâm gắt gỏng: "Sao không đi xử lý?!"
Nữ nhân viên nghiêng đầu theo bản năng, nhưng không có tránh đi, chiếc mũ rơi xuống mặt cô ấy, đinh ghim trang trí tạo thành một vết máu dài trên mặt. “A..!” Cô ta hét lên theo bản năng, che mặt lại, nhìn vết máu trên tay, hoảng sợ và có chút thất thần. Khuôn mặt của một cô gái là tài sản quý giá, cho dù chỉ là một nữ nhân viên, "Làm gì vậy? Mau cầm máu... Khăn giấy đâu?"
“Khăn giấy?” Cố Lâm tâm tình vô cùng tồi tệ, cười lạnh. “Thành ra thế này còn muốn khăn giấy? Cũng không biết bản thân xấu xí đến mức nào, đứng đây giả bộ lo lắng cho khuôn mặt mình làm gì chứ? Còn không mau cút ra ngoài kêu đám người đó im lặng cho tôi!”
Ngay khi cô ta nói những lời này, khuôn mặt của vài nhân viên trong cửa hàng đã mơ hồ thể hiện sự tức giận.
Công bằng mà nói, nữ nhân viên bị cô ta đánh không hề xấu xí, thậm chí có thể nói là "hoa khôi” trong cửa hàng bọn họ, hai tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới với người đàn ông mà cô ấy yêu thương, mọi người đều chúc phúc cho cô ấy. Không ngờ bây giờ Cố tiểu thư này lại làm hỏng gương mặt của cô gái ấy, không biết cô ấy có kịp hồi phục trước lễ kết hôn không.
Người quản lý cửa hàng quay mặt nói với một nhân viên bán hàng khác: “Tiểu Chu, đi kiểm tra đi.” Sau đó anh ta nói với Cố Lâm, “Cố tiểu thư, xin chờ một chút, bình thường bên ngoài không ồn ào như vậy, để tôi đi xem sao. Trông cô thật đẹp trong bộ váy này. Nó tôn lên vóc dáng và màu da của cô, giống như một nàng công chúa cao quý. "
“Thật không?” Cố Lâm đã bị người quản lý cửa hàng thành công đánh lạc hướng, quay trở lại gương và tự chiêm ngưỡng bản thân.
“Đương nhiên là thật rồi.” Người quản lý cửa hàng vỗ tay nịnh nọt Cố Lâm, nhưng trong lòng lại khinh thường cô gái kiêu ngạo và độc đoán này. Không phải chỉ là dựa vào việc được sinh ra trong một gia đình tốt sao? Nếu không có xuất thân gia thế, loại tiểu thư thiểu năng này, muốn xin việc ở đây cũng không đủ tư cách!
Cố Lâm tự chiêm ngưỡng bản thân không được bao lâu thì thư ký đi điều tra đã quay lại.
Cố Lâm rất tức giận: "Sao mới đi đã về? Bên ngoài sao vẫn ồn ào như vậy, không biết giải quyết như thế nào sao?!"
Người nhân viên đó ngập ngừng không dám nói gì.
“Có chuyện gì vậy?” Quản lý cửa hàng hỏi.
Cô nhân viên liếc nhìn người quản lý và nói: "Bên ngoài... Bên ngoài, có Diệp Tinh Lăng cùng có rất nhiều người hâm mộ và phóng viên. Họ dường như đang tìm Cố tiểu thư."
"Diệp Tinh Lăng?" Người quản lý bất động, không phản ứng, "Diệp Tinh Lăng nào?"
"Đúng vậy, là Diệp Tinh Lăng, là thiên hậu Diệp Tinh Lăng!"
Không có gì lạ khi người quản lý không thể phản ứng được, đẳng cấp của một Thiên hậu thực sự quá xa so với cuộc sống thường ngày của người bình thường, ai có thể nghĩ tới điều này chứ?
Nhưng khi Cố Lâm nghe thấy được điều này thì ngay lập tức hét lên: "Con tiện nhân đó?! Tại sao cô ta lại đến tìm tôi?!"
Tiện nhân? Tất cả các nhân viên đều là một trận khinh bỉ, Cố đại tiểu thư, cô thật đúng là đủ can đảm, người ta đường đường là Diệp tiểu thư, một thiên hậu có nhân khí cao như vậy, chưa nói trong cửa hàng này còn có vài nhân viên là fan của cô ấy, chỉ cần tính đến lượng fan khổng lồ ở bên ngoài kia, một câu tiện nhân này của cô vừa ra khỏi miệng, hàng loạt fan hâm mộ ngoài kia chỉ cần mỗi người phun một bãi nước bọt cũng có thể đem cô dìm chết!
Một vài người hâm mộ của Diệp Tinh Lăng có mặt trong cửa hàng không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Người trợ lý xem xét tình hình trước mắt và vội thúc giục nhân viên đi ra ngoài kiểm tra: "Nói xem, tại sao Diệp Tinh Lăng lại đưa nhiều người đến tìm cô Cố như vậy?! Ai đã tiết lộ việc cô Cố đang ở trong cửa hàng này thế?!"
Anh ta đang bày ra tư thế hỏi tội.
Vài nhân viên cửa hàng trố mắt nhìn nhau, căn bản là không có ai tiết lộ Cố Lâm ở chỗ này a!
Ngược lại là nhân viên ban nãy đi thăm dò lên tiếng: "Tôi nghe đoàn người nói rằng Cố tổng lên cơn tức giận đến nỗi đổ bệnh là do lỗi của cô Diệp, còn nói cô Diệp vu cáo cô Cố… gϊếŧ... gϊếŧ người. Cô Diệp cảm thấy trong việc này có uẩn khúc liền muốn tới tìm cô Cố để đối chất. Có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, vì vậy liền kéo nhau đi cùng."
Lần đầu khi đi ra ngoài kiểm tra, người trợ lý đã rất sửng sốt bởi bên ngoài lúc đó, phía cầu thang, đoàn người đã đông đến không còn chỗ đi, uốn lượn suốt từ lầu một đến lầu ba, không bao lâu nữa sẽ lên đến lầu bốn.
Trên mặt người trợ lý toát mồ hôi lạnh, trời ơi, chưa bao giờ thấy một đám đông lớn như vậy!