Hạ Lăng mím môi, cô cố chống lại ý nghĩ định đánh cha của đứa trẻ.
Sau khi nhân viên làm thủ tục xong, họ cùng đứa bé chuyển chuồng cho ngựa con bị bệnh. Chuồng mới rộng rãi, sáng sủa, thoang thoảng hương cỏ khô. Chú ngựa con có vẻ rất thích nó, không thể tin được rằng một cái chuồng đẹp đẽ như vậy lại được chuẩn bị cho mình, sau vài vòng, nó đã chọn được một vị trí thoải mái.
Thiệu Huy đi cùng với nó, chạm vào bộ lông khô của nó.
Hạ Lăng khẽ cau mày, luôn cảm thấy con ngựa con yếu ớt như vậy có thể chết bất cứ lúc nào, bất cứ thời điểm nào, nếu thật sự chết, đứa trẻ sẽ buồn biết bao. Cô nói với nhân viên: "Tìm bác sĩ xem cho nó".
Vì có ai đó trả tiền cho việc điều trị nên các nhân viên đã ngừng nói rằng "việc điều trị quá đắt" và ngay lập tức yêu cầu bác sĩ thú y giỏi nhất trong câu lạc bộ đến và điều trị cho chú ngựa con. Bác sĩ thú y đã kiểm tra kỹ hơn cho con ngựa con, tiêm thuốc và nói với nhân viên: "Nó cần được phục hồi sức khỏe, không thể cưỡi nó trong tương lai gần, nhưng vẫn có thể mang nó ra ngoài đi dạo."
Thiệu Huy chỉ gật đầu đồng ý với bác sĩ thú y
Hạ Lăng nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa."
Thiệu Huy vẫy vẫy tay miễn cưỡng chào tạm biệt chú ngựa con: “Tạm biệt, tớ sẽ gặp lại cậu vào buổi chiều nhé.”
Một gia đình ba người chậm rãi đi bộ dọc theo con đường đến câu lạc bộ có chỗ ở VIP. Trên đường đi có rất nhiều lá rơi xuống, và cái mát lạnh độc đáo của đầu thu làm lòng người tươi mát và dễ chịu hơn.
Đứa nhỏ vừa đi vừa hát một bài hát.
Lệ Lôi cũng rất vui, ngâm nga theo đứa trẻ.
Cả người Hạ Lăng đều cảm thấy không tốt, hai người này thật xứng làm hai cha con, mức độ cảm âm tệ hại xuyên vào não gần như giống nhau, cô không khỏi nghĩ, nếu chuyện này mà bị Vệ Thiều Âm nghe được, anh ấy sẽ bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Hai người họ nhất định sẽ bị bắt đến phòng thu âm để chỉnh sửa, và nó sẽ phải mất mười nghìn năm để có thể hoàn thành một bản nhạc.
“Mẹ hát cùng chúng ta.” Thiệu Huy không hài lòng với biểu cảm của cô. Cậu bé nắm lấy tay của Tiểu Lăng và nói.
Hạ Lăng có chút kiêu ngạo: "Không thể nào, con hát quá tệ."
Lệ Lôi cười đắc thắng: “ Thiệu Huy giống anh.” Mặc dù Tiểu Thiệu Huy trông giống Hạ Lăng hơn, nhưng tính cách và tài năng từ trong xương tủy lại giống Lệ Lôi, điều này khiến anh rất tự hào và càng yêu con trai mình hơn.
Hạ Lăng cứng họng, cậu nhóc được kế thừa giọng hát tệ của anh ta, có đáng để tự hào như vậy không?
“Thật không biết xấu hổ.” Cô nhếch miệng cười với anh.
Lệ Lôi không cảm thấy chán ghét: "Con trai anh tốt như vậy, sau này lớn lên tính tình sẽ rất tốt và đẹp trai nữa."
Khóe môi Hạ Lăng khẽ nhếch lên, đúng vậy, anh là mặt trời ấm áp được chào đón, và con của họ cũng sẽ là mặt trời nhỏ. Thế giới của cô ấy đã trở nên tươi sáng vì hai người họ.
Lệ Lôi nhìn cô cười bí mật, cẩn thận tiến lại gần cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Tâm trạng vốn dĩ đang nhẹ nhàng của Hạ Lăng bị hành động của anh làm cho cô đột nhiên bất động, cô vùng vẫy như thể không thích. Lệ Lôi nhất định không buông ra, và anh đã cầm tay cô chắc hơn một chút.
"Tiểu Lăng," Lệ Lôi nói, "Anh yêu em!"
Cô không ngờ anh lại nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ, mặt hơi nóng, xấu hổ quay đầu lại. Đứa trẻ dường như không biết gì, vẫn hát một bài hát không được hoàn chỉnh.
Trên ngọn đồi, những ngọn cỏ xanh mơn mởn khẽ rung và dòng nước trong xanh mát lạnh.
Nhân viên vừa xử lý thủ tục bồi dưỡng cho chú ngựa con cho bọn, vừa nhìn ra khu rừng nhỏ từ xa, ngắm nhìn ba người họ, nhìn thấy hình ảnh đó, họ liền gật đầu tự nhủ: "Thật giống như một gia đình hạnh phúc."
Một số người đã đi dạo xong, trở về nơi ở của họ và đang ăn bữa trưa một cách ngon lành.
Sau bữa ăn, Hạ Lăng về phòng nghỉ trưa, Lệ Lôi cũng đi cùng cô và ngồi bên cạnh giường.
Cậu bé Thiệu Huy rất hiếu động, cậu không thể ngồi yên một chỗ nên đã bỏ bố mẹ lại và ra ngoài chơi một mình.
Trong lòng nghĩ đến ngựa con, liền chạy lại chuồng xem xét, thấy tình trạng của nó tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do bị tiêm thuốc nên đôi mắt vốn dĩ có chút sáng ngời trở nên vô thần. Nhìn thấy đứa bé đi tới, chú ngựa con cúi đầu trìu mến và liếʍ tay đứa trẻ.
Nhân loại Mã Tông dù là con ngựa xấu nhất cũng biết ai tốt với mình.
Thiệu Huy rất vui khi thấy nó tràn đầy năng lượng, và nói: “Tớ có thể dẫn cậu đi chơi không?” Vừa nói, cậu vừa vươn bàn tay mập mạp của mình ra, kiễng chân tháo dây buộc cọc và dắt con ngựa ra ngoài.
Buổi chiều nắng chói chang, đứa trẻ cùng ngựa con đi dạo trên thảm cỏ xanh mướt bên rừng cây.
Đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện với ngựa con: "Ngựa con ngựa con , hôm nay tớ rất vui, cậu có biết không? Nhìn thấy ba và mẹ ở bên nhau rất vui vẻ, tớ thực sự hy vọng việc này cứ tiếp tục mãi như thế ..."
Cậu lảm nhảm nhiều chuyện, con ngựa nhỏ hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ không biết gì.
Đứa trẻ chạy nhảy trên bãi cỏ.
Đột nhiên, một đàn ngựa con lao ra khỏi khu rừng cách đó không xa.
Trên lưng ngựa, có một số trẻ nhỏ, chúng rất ồn ào, và đi về hướng của Thiệu Huy
“A, ai đó!” Một đứa trẻ kêu lên, nhìn thấy Thiệu Huy và chú ngựa con đang đi bên đường, liền vội vàng kéo dây cương, muốn phanh gấp.
Tốc độ của chúng rất nhanh, lúc này cả đàn ngựa đều hoảng sợ và bối rối.
Một con ngựa mất kiểm soát lao về phía Thiệu Huy. Cậu bé trên ngựa tái mặt vì sợ hãi và hét lên, "Tránh ra!"
Những tiếng cảm thán vang lên.
Lúc này Thiệu Huy mới quay đầu lại và nhìn thấy một đoàn ngựa hỗn loạn.
Cậu nhìn thấy một con ngựa bất kham sắp lao tới mình, tuy rằng cũng là một con ngựa nhỏ, nhưng đà phi nước đại không phải chuyện đùa, thật sự nếu có sự va chạm, thì không bị thương cũng tàn phế!
Vào thời điểm quan trọng, con ngựa của Thiệu Huy đập mạnh vào người cậu và đẩy cậu ra xa vài bước. Thiệu Huy loạng choạng và ngã xuống đất. Nhìn lên, cậu thấy con ngựa của đối thủ húc mạnh vào con ngựa yếu ớt của mình xuống đất!
“Ngựa con!” Thiệu Huy hoảng sợ kêu lên. Cậu đứng dậy khỏi bãi cỏ, mặc kệ bùn lầy trên người mình, và vô thức chạy hướng về chú ngựa con.
Đột nhiên, có một lực mạnh kéo cổ áo sau của cậu.
Thiệu Huy giậm đôi chân ngắn ngủn của mình, giãy dụa vài cái, quay đầu trừng mắt nhìn người đang ôm mình: "Tôi đi xem ngựa con!"
Đó là một đứa trẻ lớn hơn đang ôm lấy cậu, chế nhạo: "Đi tìm cái chết?! Em không nhìn thấy đống hỗn độn ở đó sao?!" Trong lúc đang nói thì một con ngựa khác sợ hãi cũng lao về phía họ.
Đứa lớn có nhãn lực và nhanh tay hơn, kéo Thiệu Huy đi vài bước, có thể dễ dàng tránh được con ngựa.
Những đứa trẻ trên ngựa khóc thét, nhiều đứa ngã ngựa, cảnh tượng thật lộn xộn.
Đứa bé lớn đã đưa Thiệu Huy xuống khu vực an toàn dưới gốc cây và đi xem những đứa trẻ khác.
Thiệu Huy không muốn ở nơi an toàn này chút nào, cậu lại lao vào sân một lần nữa mà không cần suy nghĩ để cứu chú ngựa con của mình. Ngựa con đã bảo vệ cậu khi có con ngựa mất kiểm soát lao vào cậu, làm thế nào cậu có thể bỏ mặc nó trong hỗn loạn như thế? ! Trong một tình huống hỗn loạn như vậy, nếu con ngựa điên đó đυ.ng phải nó, giẫm trúng nó, nó sẽ tắt thở!
--------