Hạ Lăng không quản nhiều như vậy, nôn nóng hỏi bác sĩ, “Đứa bé có sao không?”
Bác sĩ cầm máu cho Thiệu Huy, băng bó vết thương cẩn thận, nhân tiện kiểm tra những nơi khác trên cơ thể: “Không có trở ngại lớn, nhìn thì chảy máu khá nhiều, nhưng lại không tổn thương đến gân cốt, dưỡng thương một chút là có thể khôi phục lại bình thường. Trẻ em mà, vấp ngã là chuyện không thể tránh khỏi, không yếu ớt đến thế đâu, cô Diệp không cần quá lo lắng.”
Kì thực, vết thương của đứa bé nghiêm trọng hơn một chút so với những gì ông nói, trên cánh tay còn rách một vết lớn như vậy, cũng may là gặp được một bác sĩ lâu năm như ông, nếu đổi thành người khác thì đã phải khâu rồi. Vị bác sĩ già vốn dĩ muốn dạy bảo Thiệu Huy vài câu, dặn dò cậu sau này không được ham chơi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin đáng yêu của Thiệu Huy, lại nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Hạ Lăng, ông quyết định vẫn là không nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô Diệp đây.
Hạ Lăng nghe xong lời này của bác sĩ, tâm trạng thấp thỏm mới buông lỏng được một chút.
Vị bác sĩ già xử lý xong vết thương cho Thiệu Huy, lại đến khám cho Lệ Duệ, chỉ thấy nhiều bộ phận trên cơ thể Lệ Duệ đều bị Thiệu Huy đánh cho sưng tấy, nhưng lại không chảy máu. “Bôi ít thuốc tiêu sưng là được”, ông nói, “Không yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra kĩ hơn, xem xem có bị chảy máu trong hay không.”
Lệ Lôi cảm ơn bác sĩ.
Trong một bộ phận của đám đông vây xem bên cạnh, có phóng viên hỏi hai đứa bé: “Tại sao hai con lại đánh nhau?”
Lệ Duệ lạnh nhạt liếc nhìn tên phóng viên, không nói gì, Thiệu Huy cũng không nói gì cả.
Điều này ngược lại rất không bình thường và thậm chí còn có chút kỳ lạ, thông thường sau khi đánh nhau bọn trẻ đều sẽ tranh nhau kiện trước, nhưng hai đứa nhỏ này thì sao? Cả hai đều im lặng như thể sợ bị người khác biết lý do.
Đám phóng viên càng hứng thú hơn.
Hai phóng viên ban nãy cùng Thiệu Huy đi tìm Lệ Duệ cũng ở đó, hai người nhìn nhau không nói gì. Bọn họ tận mắt chứng kiến tại sao
hai đứa nhỏ này lại đánh nhau, nhưng loại tin tức này là độc nhất vô nhị, làm sao có thể dễ dàng tiết lộ cho người khác? Hai đứa nhỏ càng không lên tiếng, bọn họ càng phấn khích.
“Được rồi được rồi, đều giải tán đi, để cho bọn nhỏ nghỉ ngơi.” Lâm Úc Nam đi ra hoà giải. Hôm nay là yến hội của Hạ Lăng, anh thân là người đại diện kiêm nhân viên của cô, chung quy phải có mặt để giúp một tay.
Đám đông vây quanh dần giải tán, ngay cả bác sĩ cũng rời đi.
Hiện trường chỉ còn lại Hạ Lăng, Lệ Lôi và hai đứa nhỏ.
Hạ Lăng nhìn Thiệu Huy, hỏi lại: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Thiệu Huy vô tội nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Không có gì ạ, em với Tiểu Duệ chỉ đùa giỡn thôi.”
“Đùa giỡn thì có thể đè người ta xuống đất sao?” Hạ Lăng cười giận, Tiểu Thiệu Huy a Tiểu Thiệu Huy, em coi thường chỉ số IQ của chị gái em hay sao hả?
Lệ Duệ hừ lạnh.
Lệ Lôi cau mày: “Con hừ cái gì?” Hai đứa nhỏ đều không lên tiếng, trực giác anh cảm thấy có gì đó kỳ quái, không nhịn được hỏi Lệ Duệ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lệ Duệ mới chậm rì nói: “Tên tiểu tạp chủng này rất phiền phức, cho nên con đã dùng đá ném nó, sau đó nó liền lao tới đánh con.” Hắn không nói ra toàn bộ sự việc, trận ẩu đả này hắn đã thua, việc xấu hổ như vậy, hắn không muốn nói rõ ra.
“Con nói ai là tiểu tạp chủng?!” Hạ Lăng trừng mắt giận dữ nhìn nó, tuy cô rất thích trẻ con, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể dung túng cho đứa trẻ khác nhục mạ con của cô như thế!
Lệ Duệ đứng dậy, cười khẩy: “Nói ai thì trong lòng người đó tự biết.”
“Lệ Duệ!” Lệ Lôi quát hắn, “Xin lỗi cô Diệp và em Thiệu Huy mau!”
“Con không!” Lệ Duệ rất ngang ngược, tính khí của hắn giống Tô Đường, vừa cao ngạo vừa kiêu căng, quả nhiên là mẹ con.
Hạ Lăng cực kỳ tức giận, liên tục gọi bảo vệ: “Bảo vệ đâu? Còn không đuổi hai tên rác rưởi này ra ngoài!” Đứa nhỏ này dựa vào đâu mà nói Thiệu Huy như vậy? Tạp chủng?! Thiệu Huy không có cha có mẹ đã đủ tội nghiệp rồi, đây đâu phải là lỗi của nó, còn cần người khác sỉ nhục như vậy sao!
“Tiểu Lăng, thực sự xin lỗi.” Lệ Lôi nói, “Anh sẽ mang Tiểu Duệ đi, em…”
“Cút!” Cô như phát điên, nhìn anh chằm chằm, “Mang con trai của anh tránh xa con tôi ra một chút! Còn nữa, nó rốt cuộc có biết hai chữ tạp chủng này viết thế nào không? Rốt cuộc có biết ai mới là tạp chủng không!”
“Tiểu Lăng!” Lần này, sắc mặt Lệ Lôi có hơi thay đổi, làm sao cô có thể nói như vậy với Lệ Duệ? Lệ Duệ không phải con ruột của anh, chuyện này ngoại trừ Tô Đường và lão gia thì chỉ có anh và cô biết. Còn tất cả người ngoài và cả bản thân Lệ Duệ đều nghĩ rằng Lệ Duệ là máu mủ ruột thịt của anh.
“Em cũng đừng quá đáng quá.” Ngữ khí của anh mang theo chút nặng nề, nhằm bảo vệ Lệ Duệ.
Hạ Lăng cười nhạt: “Rốt cuộc là ai quá đáng?” Cô chỉ tay ra ngoài cửa, “Cút! Lệ Lôi, anh lập tức cút khỏi đây cho tôi! Anh bắt nạt tôi còn chưa đủ, còn để con anh bắt nạt con tôi! Nơi này không hoan nghênh anh, cút đi!”
Cô nổi cơn thịnh nộ.
Lệ Lôi hiểu rõ, trước mắt không phải lúc để nói lý, nếu còn tiếp tục tranh cãi, nói không chừng cô sẽ còn nói những lời càng khó nghe hơn. Anh đến tham gia bữa tiệc hôm nay không phải để làm cô tức giận. Vì vậy, anh dắt tay Lệ Duệ: “Anh thực xin lỗi, Tiểu Lăng, hôm khác anh sẽ đến nhà em tạ lỗi.”
Anh quay người, mang theo Lệ Duệ chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.” Đột nhiên, Thiệu Huy dùng thanh âm mềm mại gọi bọn họ lại.
Lệ Lôi xoay người lại, cúi đầu, nhìn đứa nhỏ dò hỏi.
“Lúc tạ lỗi, nhớ mang theo Lệ Duệ.” Thiệu Huy nói từng chữ một, rất nghiêm túc, “Em ấy nợ con một lời xin lỗi. Còn nữa, con không phải em trai, em ấy nên gọi con là anh mới đúng."
Lệ Lôi rất kinh ngạc, đứa nhỏ này, nhìn thì thấp hơn Lệ Duệ, vậy mà lại lớn hơn Lệ Duệ?
Lệ Duệ hừ lạnh một tiếng, “Xin lỗi? Mơ đi! Ta cho người tới gϊếŧ ngươi!”
“Tiểu Duệ!” Lần này, Lệ Lôi nghiêm khắc hơn nhiều. Đứa nhỏ này, thật sự là bị anh làm hư rồi, tính tình ngạo nghễ, không coi ai ra gì, dáng vẻ cực kỳ tự phụ, không biết làm thế nào để hoà hợp với những đứa trẻ khác.
Lệ Duệ không nói nữa, không nên đi quá xa.
Thiệu Huy nghiêm túc nhìn Lệ Lôi: “Lệ thúc thúc, hôm nay chú có thể chơi với con, còn mời con đến nhà chú xem Nhị Mao, con rất vui. Nhưng chú không nên bắt nạt chị gái con, nếu chú không mang theo Lệ Duệ đến xin lỗi, thì sau này đừng đến tìm con chơi cùng nữa.”
Hạ Lăng nghe như lơ lửng trên mây, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy? Lệ Lôi bắt nạt cô, có thể là nói việc cô bị cưỡng hôn trên hành lang sau nhà? Nhưng điều này liên quan gì đến việc Lệ Duệ có tới xin lỗi hay không? Chuyện này… thật không rõ ràng.
Ngược lại, Lệ Lôi lại nghe ra một chút phương hướng, hoá ra, chuyện này còn liên quan đến Hạ Lăng?
Vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc.
Thiệu Huy đã ngừng nói chuyện với anh, ngẩng khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn mũm mĩm, nhấp nháy đôi mắt nhìn Hạ Lăng: “Chị ơi, chúng ta đi tìm các bạn nhỏ khác chơi cùng có được không?”
“Bị thương thành như vậy rồi, còn muốn chơi?” Hạ Lăng vừa giận vừa buồn cười.
Bạn nhỏ Thiệu Huy gật đầu lia lịa: “Em đã hứa sẽ giúp em Anh Đào xây một tòa lâu đài bằng đồ chơi xếp gỗ rồi. Cậu nói, những kẻ thất hứa với con gái là những kẻ tồi tệ nhất.”
-------------
Dịch: @Minh Châu
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh