Thiên Hậu Trở Về

Chương 587

Chương 587: Anh trai, anh thật đáng sợ

Hạ Lăng được anh trai đưa về nhà.

Trong phòng khách nhỏ trên tầng hai, cô không vui. Cô mệt mỏi cầm tách trà gừng nhỏ mà anh trai rót cho cô. Ánh trăng rọi vào những bức tường phủ đầy cây thường xuân bên ngoài.

“Có phải tất cả các ngô đồng nào cũng đối tốt với Phượng Hoàng đâu?” Đột nhiên, cô nghe thấy giọng nói của anh trai mình.

"Hả?" Cô bối rối nhìn lên.

Hạ Mặc Ngôn thở dài: “ Lệ Lôi có gì tốt? Anh ta đã ở đâu, đã làm gì? thậm chí còn khiến em bị ông ta mắng. Anh ta không xứng để nói chuyện như thế với em. Bất kỳ người con gái của gia tộc họ Hạ nên được trân trọng. Huống hồ là con Phượng hoàng đáng kính, cao quý nhất phải chịu sự bất hạnh cho cả gia đình.

Bây giờ, cô chưa chính thức trở về với gia đình.

Một khi cô chính thức trở lại và địa vị của cô sẽ được công bố, cô sẽ là công chúa tối cao và tôn kính của Hạ gia. Lệ Lôi chỉ là một doanh nhân có mối liên hệ với cô. Ngay cả khi các vị vua nước khác hay tổng thống muốn theo đuổi cô, cô vẫn có thể hành động theo ý mình mà họ phải tôn trọng cô.

Ngay khi anh đang suy nghĩ về việc có nên mô tả cuộc sống tươi đẹp của em gái mình sau khi cô trở về với gia đình, để cô không trở nên bất cẩn và bướng bỉnh thì điện thoại của cô reo lên.

Em gái anh nhìn anh một cách đáng thương.

Biểu hiện này không phải của Phượng hoàng mà là của một con chó con.

Hạ Mặc Ngôn không nói nên lời rút điện thoại ra. Trên màn hình, cái tên Lệ Lôi đã được hiện lên rõ ràng. Đây là lần thứ bảy anh ấy đã gọi cho cô.

Điện thoại này là của Hạ Lăng. Không lâu sau khi cô rời khỏi phòng hòa nhạc, điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông vì Lệ Lôi gọi cho cô. Cô muốn cầm nó lên, nhưng Hạ Mặc Ngôn ngăn cô lại và nói: “Lệ Lôi quá không đáng tin. Tại sao anh ta lại nhớ tìm em muộn như vậy?"

Anh từ chối để Hạ Lăng trả lời điện thoại, thậm chí tịch thu nó.

Cô buồn bã và muốn giật lại điện thoại, nhưng Hạ Mặc Ngôn nghiêm khắc nói: “Anh trai giống như một người cha, em biết không?”.

Cô đau buồn dừng lại, nhưng thực tế, chủ yếu là vì cô không thể đánh bại anh.

Lúc này, cô nhìn chằm chằm vào anh trai mình bằng một đôi mắt đáng thương: “Anh có thể để em trả lời điện thoại của Lệ Lôi không?”.

Hạ Mặc Ngôn bất động: “Anh ta thậm chí không thể chịu được bài kiểm tra này. Làm thế nào anh ta đủ điều kiện để ở bên em? Anh thực sự không thích người em rể tương lai này lắm và cảm thấy rằng em gái anh có tầm nhìn kém về đàn ông. Tốt nhất là anh nên tách họ ra. Anh có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn, chu đáo hơn, người có thể bảo vệ cô tốt hơn”.

Tiểu Lăng muốn khóc.

Điện thoại reo rất lâu nhưng cuối cùng cũng im lặng.

Cô ngồi xuống và uống trà gừng với một trái tim nặng trĩu, khẽ phàn nàn với anh trai: “Anh không phải nói rằng anh phải rời khỏi thành phố? Tại sao anh không đi?”.

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Hạ Mặc Ngôn. “Anh sẽ đi."

"Khi nào?" Tiểu Lăng không vui.

Hạ Mặc Ngôn liếc sang bên cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ từ sàn đến trần, ánh trăng thật đẹp. Bên ngoài hàng rào của biệt thự là một con đường rải sỏi, và có những bóng đen vô tận của bức tường đỏ phủ đầy cây thường xuân. Con đường vắng lặng, và có một chiếc xe địa hình được sửa đổi đậu trước hàng rào của cô. Một người đàn ông bước ra khỏi xe. Anh ta mặc một bộ đồ đen như bầu trời đêm và có dáng người đẹp trai như một người mẫu nam hàng đầu.

"Anh đang nhìn gì đó?" Hạ Lăng tò mò hỏi và cố gắng dựa vào vai anh trai cô.

“A, Lệ Lôi!” Cô thốt lên đầy bất ngờ.

Lần này, Hạ Mặc Ngôn không vui. Cô bé này giống như một chú cún con chỉ nhớ điều tốt mà quên đi điều xấu. Thái độ của cô đối với Lệ Lôi rất tốt. Anh ta không đón cô sau khi buổi hòa nhạc kết thúc và để những người lớn tuổi trong gia đình anh ta bắt nạt cô. Cô không chỉ không quan tâm đến điều đó, một khi cô nhìn thấy anh, đôi mắt cô như sáng lên.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô bị lợi dụng sau khi cưới anh ta?

Hạ Mặc Ngôn thực sự muốn hỏi cha mình rằng Phượng Hoàng có được cho là thông minh không. Tại sao Phượng hoàng của gia đình anh lại ngu ngốc như vậy? Có thể là họ tính toán sai số phận của cô chăng?

Anh buông lỏng cánh tay, và cô gái nhỏ nhắn bên cạnh anh đã sẵn sàng lao xuống tầng dưới.

Hạ Mặc Ngôn nắm lấy cô: “Em nên ngồi yên ở đây”.

Đôi mắt cô ướt đẫm khi cô nhìn anh trai mình một cách ngây thơ như thể cô đã sai. Hạ Mặc Ngôn vẫn thờ ơ: “Con gái nên thực sự dè dặt, kiềm chế hơn em có hiểu không? Khi em gặp anh ta, đừng ngu ngốc nhảy vào vòng tay anh ta. Em không phải kiêu ngạo trên sân khấu lắm à? Vậy, em thể hiện một số sự kiêu ngạo và lạnh lùng đó đi. Hãy tròn mắt nhìn anh ta, lắng nghe lời giải thích và xin lỗi của anh ta với lòng từ bi, trắc ẩn. Chỉ thư giãn một chút khi em hài lòng, hiểu không?”.

Hạ Lăng cảm thấy choáng váng sau khi nghe anh nói như vậy.

"Em hiểu không?" Hạ Mặc Ngôn lại nhìn cô nghiêm nghị.

Cô gật đầu yếu ớt. Anh trai cô thật kinh khủng, đáng sợ

Nhìn vào em gái mềm yếu của mình, người thậm chí không có khả năng gϊếŧ người thực sự rất khó khăn với anh.

Mặt khác, Lệ Lôi đã bấm chuông cửa hai lần nhưng không ai trả lời. Cứ như vậy, anh trèo qua hàng rào.

Hạ Mặc Ngôn không có đủ thời gian để bóp cổ cô em gái nhỏ. Vì vậy anh nói: “Anh sẽ rời đi trước. Hãy nhớ rằng, em phải yêu cầu anh ta lấy lại 30 tỷ nhân dân tệ cho em. Nếu không hoàn thành điều đó, anh chắc chắn sẽ không đồng ý để em và anh ta tiếp tục liên lạc với nhau”.

Nói xong, anh lạnh lùng và lịch lãm quay lại và bỏ đi.

Hạ Lăng bị bỏ lại một mình gần như muốn khóc.

Tiếng bước chân len lỏi lên cầu thang gỗ. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đẹp trai giống như một người mẫu nam hàng đầu xuất hiện bên cạnh cô. “Tiểu Lăng?”.

Hạ Lăng nhìn lên thấy Lệ Lôi.

Có một chút lo lắng trong nét mặt anh, nó biến mất khi anh nhìn thấy cô. “Em vẫn ổn. Thật tuyệt."

“Vâng Vâng, em ổn”. Cô khẽ nói. Cô hoàn toàn quên mất rằng anh trai cô đã dạy cô phải trông kiêu ngạo và lạnh lùng trong khi yêu cầu lời xin lỗi của anh. Cô lấy điện thoại trên bàn và nói xin lỗi: “Em xin lỗi. Em không thể trả lời cuộc gọi của anh ….”.

Cuối cùng, cô là người xin lỗi trước.

Nếu Hạ Mặc Ngôn phát hiện ra điều đó, anh ta chắc chắn sẽ bóp cổ cô đến chết.

Lệ Lôi cúi xuống và ôm cô thật chặt. “Không sao đâu, miễn là em ổn. Sau buổi hòa nhạc, anh gặp một số rắc rối và bị cản trở, vì vậy anh chỉ có thể tìm kiếm em sau khi anh giải quyết nó. Tuy nhiên, các nhân viên nói rằng em đã rời đi. Anh ta gặp Vương Đào khi anh ta đi vào hậu trường. Vương Đào đã ngăn anh và kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, nói rằng anh nên ngừng quấy rối Tiểu Lăng vì anh đã tìm được người thích hợp trong buổi xem mắt đó”.

Tất nhiên, Lệ Lôi đã không sẵn lòng thể hiện sự yếu đuối trước đối thủ của mình và cả hai đã tranh cãi một lúc.

Cuối cùng, Lệ Lôi đã chiến thắng, nhưng khi anh đi tìm cô nhưng cô đã rời đi.

"Anh gọi em nhiều lần nhưng em không trả lời. Vì sợ rằng điều gì đó có thể xảy ra với em, anh tìm kiếm vị trí điện thoại di động của em và tăng tốc đến đây."

__________________________

Dịch giả: Nguyễn Thảo

Chỉnh sửa: Hương Vũ

___________________________