Chương 562: Đừng vì một cây mà đánh mất cả khu rừng
Biểu cảm trên khuôn mặt của Nam Cung Thanh Nhã trở nên cứng nhắc.
Cô ta không ngờ một ca sĩ thấp hèn lại dám chế diễu, xúc phạm tới một tiểu thư giàu có như cô. Lệ Lôi đã nuông chiều, dung túng cho cô ca sĩ này đến mức nào rồi? Đến nỗi cô ta dám thách thức với cả cô, người vợ tương lai của Lệ Lôi! Nam Cung Thanh Nhã liếc nhìn Lệ Lôi, hy vọng anh sẽ kiểm soát tình nhân của mình cho tốt.
Thật không may, lại khiến cô ta thất vọng rồi.
Lệ Lôi chỉ nhẹ nhàng nói: “ Tiểu Lăng, đừng gây rắc rối”.
"Có chuyện gì sao ? ", Hạ Lăng không vui, "Em mới là nạn nhân, không phải sao ?".Bạn trai của cô lại tổ chức một buổi tiệc kén vợ hoành tráng như vậy. Và không cho phép cô lên tiếng phản bác tình địch của mình?
Lệ Lôi hoàn toàn bất lực. Nếu bây giờ Tiểu Lăng mất bình tĩnh, thì mọi thứ sẽ dần trở nên tồi tệ . Anh kiễn nhẫn nói: “Sao em không ngồi xuống và ăn bánh? Đợi khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ đưa em về. Ngoan".
Tâm trạng của Hạ Lăng trở nên vui vẻ hơn một chút. Mặc dù hôm nay, có rất nhiều phụ nữ tự dâng mình đến cho anh, nhưng anh vẫn luôn nghĩ đến cô. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể đưa một người về nhà. Cô mỉm cười, nụ cười đầy vẻ chiến thắng và nói: “Được rồi”. Cô không nên làm mọi việc trở nên rắc rối trước mặt quá nhiều người. Cô sẽ hỏi và bắt anh giải thích tất tần tật về bữa tiệc này khi hai người về nhà lúc sau.
Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu của Nam Cung Thanh Nhã liên hồi nhắc nhở cô ta về cuộc trò chuyện của họ.
Cô ca sĩ này… không dễ đối phó! Cô ta khó đối phó hơn nhiều so với Cố Lâm ngốc nghếch.
Nhị thiếu gia nhà họ Lệ kia hoàn toàn không có hứng thú với Cố Lâm. Anh thậm chí còn không nhìn về phía Cố Lâm mặc dù cô nhận trọn cả ly cocktail, nhưng còn người phụ nữ kia thì sao? Cô ta chỉ cần thể hiện một chút khó chịu, một chút ghen tuông mà Lệ Lôi đã vội vã đuổi theo dỗ dành.
Cứ nghĩ về điều này, Nam Cung Thanh Nhã quyết định thay đổi chiến thuật của mình. Cô ta điều chỉnh lại cử chỉ, thái độ của mình để trông được thanh lịch và quý phái hơn. “Tôi thật không nhận ra rằng nhị thiếu nhà họ Lệ lại có mối quan hệ tốt như vậy với cô Diệp đây, đây chỉ là hiểu lầm nhỏ. Cô Diệp, tôi xin lỗi vì lời nói của tôi trước đó. Nó không đúng mực cho lắm, và việc cô tạt một ly cocktail vào chúng tôi cũng xứng đáng. Xin đừng hao tâm tổn phí về vấn đền này ”.
Cô ta không quen việc phải cư xử như vậy với một người có địa bị thấp kém như này, nhưng cô ta có thể thay đổi cách cư xử khi cần thiết. Cô không ngại việc thể hiện mặt yếu đuối của mình trước Lệ Lôi. Đàn ông có xu hướng nghiêng về bên yếu hơn. Còn người nữ yếu đuối có thể đạt được thế thượng phong sau này.
“ Thật tốt khi cô nhận ra rằng cô xứng đáng với việc bị tạt ly cocktail đó”. Hạ Lăng phớt lờ cô ta.
Lệ Lôi cảm thấy thật đau đầu. Trong khi Tiểu Lăng vẫn không biết gì, nhưng anh hoàn toàn nhận thức được rõ ràng là Nam Cung Thanh Nhã đây là đang có ý định gì. Gia cảnh của gia đình Nam Cung này không hề đơn giản, nó luôn ẩn chứa một điều gì đó rất đen tối, phức tạp. Sẽ trở nên rắc rối nếu quyết định điều tra về việc cố đổ lỗi sự cố của cô ta. Anh không muốn Tiểu Lăng gặp bất trắch gì. Vì vậy,anh đã lên tiếng với cô một cách kiên quyết: “ Tiểu Lăng ”.
Hạ Lăng không ngờ anh, người luôn nuông chiều cô, lại phản ứng như vậy, cô cắn môi vì thất vọng.
Nam Cung Thanh Nhã mỉm cười. Đúng, cô đã đúng. Thể hiện sự yếu đuối trước mặt một người đàn ông là một sự lựa chọn đúng đắn, phụ nữ thể hiện mạnh mẽ sẽ không có lợi thế. Có vẻ như cô đã thành công trong việc chèn ép cô ca sĩ nhỏ này một chút rồi.
Những người phụ nữ giàu có vốn đã phải chuẩn bị cho hôn nhân chính trị kể từ khi mới chào đời. Khi còn nhỏ, nhiều người trong số họ đã phải học các kỹ năng từ mẹ của mình về cách làm sao để có được sự ưu ái từ cánh đàn ông và làm thế nào để đối phó với tình nhân của họ. Nam Cung Thanh Nhã lên tiếng một lần nữa bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đã nghe Lâm Lâm nói rằng Nhị thiếu gia Lệ đây có trụ sở riêng ở nước ngoài và đã xây dựng được cả một doanh nghiệp có thể phá hủy cả đế chế Giải trí Đế Hoàng. Thật là một kỳ tích ấn tượng. Tôi vừa mới trở lại Trung Quốc và không quen thuộc với nơi này lắm về các điểm tham quan cũng như phong tục tập quán ở đây. Không biết tôi có thể có vinh dự được thiếu gia đây mở mang tầm mắt giao lưu hòa nhập tốt hơn ở đây không?”.
Lệ Lôi biết rằng cô ta đang tìm cách để tiếp cận anh.
Hạ Lăng cũng hiểu ý định của người phụ nữ này. Cô nắm chặt cánh tay rắn chắc của Lệ Lôi rồi ngước nhìn Nam Cung Thanh Nhã và Cố Lâm: “Chiếc váy của hai cô đều bẩn rồi, hai người không định thay nó ra sao?”. Cô tuyệt đối sẽ không cho phép Lệ Lôi rời đi cùng họ.
Nam Cung Thanh Nhã nhận thức được điều này, nhìn xuống chính mình rồi liếc nhìn Cố Lâm. Cô mỉm cười và nói: “Cô nói đúng, thật sự cảm ơn cô Diệp đã nhắc nhở. Tôi không quen thuộc với nơi này, tôi sợ mình sẽ gây ra rắc rối cho mọi người. Nhị thiếu gia, tôi có thể làm phiền anh khi đưa chúng tôi đến phòng thay đồ được không?”
Cô ta thuân theo đó và đưa ra yêu cầu của mình.
Hạ Lăng tức giận đến nỗi cô cảm thấy xấu hổ, ngu ngốc, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc đến như vậy. Làm thế nào một người phụ nữ lại có thể đưa ra yêu cầu đó với Lệ Lôi, để một người đàn ông đưa họ đến phòng thay đồ?!
“Anh đã nói rằng anh sẽ ăn bánh với em mà.” Hạ Lăng kéo tay áo của Lệ Lôi làm nũng.
Lệ Lôi có chút bất lực, anh nhìn các nhân viên bảo vệ bên cạnh,thầm thở dài trong lòng. Anh muốn ở lại đây với Hạ Lăng nhưng không được. Ông nội đã đe dọa đến sự sống của tiểu Lăng: “Ông sẽ biến cuộc sống của cô ta thành địa ngục nếu Diệp Tinh Lăng can thiệp vào buổi tiệc hôm nay”.
Anh đành phải chấp nhận yêu cầu của Nam Cung Thanh Nhã để có thể bảo vệ cô.
Anh nhẹ nhàng gạt tay Hạ Lăng: “Anh đi cùng Nam Cung tiểu thư một chút. Anh sẽ quay lại với em sau”.
Nam Cung Thanh Nhã cảm thấy chiến thắng. Cô ta tự tin với sự quyến rũ của mình. Không có cách nào mà cô ca sĩ nhỏ bé này có thể đánh bại cô ta cả về gia thế, học thức lẫn cả sắc đẹp.
Cô vươn cánh tay ra một cách tao nhã, và lần này, Lệ Lôi cầm tay cô. "Đi nào."
“Anh Lôi…”. Cố Lâm ở bên cạnh bực mình lên tiếng: “Tại sao anh cầm tay chị Nam Cung mà không phải em?” Cô rõ ràng là người khổ sổ hơn bởi chiếc váy bị dính rượu từ ly cocktail của cô ta vẫn đang nhỏ giọt trên sàn!
“Bởi vì tôi là vị khách mới gặp lần đầu ”. Nam Cung Thanh Nhã dỗ dành Cố Lâm bằng giọng nói ngọt ngào. “Lệ nhị thiếu gia là đang lịch sự với tôi. Lâm Lâm, cô rất thân với Lệ nhị thiếu gia mà. Đương nhiên, anh ấy không cần khách sáo với cô”.
Nghe điều này, Cố Lâm vui mừng khôn xiết. “Oh!, vậy ra đó là lý do!”
Lệ Lôi nhận thức rõ về sự thao túng Cố Lâm của Nam Cung Thanh Nhã nhưng anh không nói gì. Anh hoàn toàn không có hứng thú với một trong hai người họ. Và điều đó không có gì khác biệt khi một trong số họ cố níu giữ anh. Theo quan điểm của ông nội, Lệ Lôi cũng tỏ ra quan tâm nhiều hơn đến Nam Cung Thanh Nhã. Cố Lâm lại vụng về, xấc nổi hơn nữa còn không phải là một ứng cử viên cho vị trí Phu nhân nhà họ Lệ lý tưởng.
Ba người họ dần dần rời đi khỏi tầm mắt của Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhìn theo hướng họ rời đi, sự sắc sảo, trong trẻo và thuần khiết trong đôi mắt cô ban đầu mờ đi đôi chút. Cô nhìn xuống sàn nhà.
“Đây, bánh hazelnut của cô”. Vương Đào thấy cô tâm trạng không vui liền đẩy chiếc bánh ra trước mặt cô.
"Tôi không ăn." Cô càu nhàu.
Anh nói với Hạ Lăng: “Đừng vì một cây mà đánh mất cả khu rừng ”. Vương Đào tình cờ bình luận khi anh cảm thấy như họ đã thân nhau hơn sau khi đứng về cùng một phía trong cuộc xung đột trước đó. Những người như Nhị thiếu gia nhà họ Lệ thật sự không có quyền tự chủ trong hôn nhân của mình. Trừ một ngày nào đó, anh ta trở thành một người đứng đầu dòng họ như Bùi Tử Hoành và khiến tất cả những người có quyền lực trong gia đình phải kính nể, khi đó anh ta trở thành người đưa ra quyết định duy nhất trong cả gia tộc. Ồ đúng rồi, tại sao cô không ở lại với Bùi Tử Hoành như trước đây? Thật khó để tìm được một người có địa vị, giàu có và có khả năng chấp thuận hôn nhân với cô như Bùi Tử Hoành. Điều này thực sự rất hiếm ... Ồ, không ngoa khi nói cô là người duy nhất!
Cả việc kết hôn rồi ly hôn giữa cô và Bùi Tử Hoành là tin tức công khai nên ai ai trong nước đều biết. Hạ Lăng im lặng cúi đầu và nhìn chằm chằm vào mặt nước hồ qua lan can mà không nói một lời nào.
——————————————
Dịch giả:Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa:Nguyễn Khánh Huyền