Thiên Hậu Trở Về

Chương 509

Chương 509: A Vệ thực sự là một người bạn tốt

Hạ Lăng đã được chị Mạch Na dìu suốt cả quãng đường đi đến phòng thu âm của Vệ Thiều Âm.

Vệ Thiều Âm đang thu âm và Hạ Lăng biết rõ là đừng làm phiền anh. Cô tìm đến chiếc giường và nằm xuống đó, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Trong giấc ngủ, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, đau đớn trên khuôn mặt của mình.

Cô với tay tới chỗ đau cảm nhận được một bàn tay ở đó.

Hạ Lăng lập tức tỉnh dậy, cô ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của Vệ Thiều Âm đang phóng đại ở trước mắt. Anh lườm cô với ánh mắt lạnh lùng. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, nút được cài một cách tỉ mỉ và nghiêm chỉnh. Bàn tay của Vệ Thiều Âm đang véo má cô với lực mạnh đến nỗi Hạ Lăng có thể mơ hồ cảm thấy có một vết bầm hình thành.

Cô lầm bầm, suýt nữa thì bật khóc, “Buông ra, buông tôi ra!”

Vệ Thiều Âm nhướng mày nhưng đã chịu thả tay ra. “Cô thật sự coi nơi này là một khách sạn đấy à? Cô thậm chí khi đến còn không thèm chào với tôi một tiếng trước khi chợp mắt.”

Hạ Lăng không nói nên lời. Đây đúng là không phải một khách sạn? Vết thương của cô đã toác ra và cô không định tới đây dùng hết sức để hát và thu âm. Cô chỉ là đang tìm một nơi nghỉ ngơi để trôi qua thời gian của mình để Lệ Lôi sẽ không thể nghi ngờ.

Vệ Thiều Âm hỏi, “Sao? Sao lại im rồi? Mèo cắn mất lưỡi cô rồi à?”

Hạ Lăng ngước nhìn anh một cách hiền lành. Đối mặt với một núi lửa tên Vệ Thiều Âm có thể phun trào bất cứ lúc nào, cô cẩn thận lựa lời nói, “T-...Tôi thấy rằng anh đang bận thu âm nên...”

“Tôi đã thực hiện một số chỉnh sửa cho bài hát trước đó của cô! Cô không biết rằng cô nên chào tôi ngay khi cô đến à!” Vệ Thiều Âm luôn được phần lớn mọi người kính trọng và sẽ không bao giờ bị hạ thấp đến như vậy.

Hạ Lăng ở trong lòng thầm bắt bẻ. Chẳng phải chính anh đã thường nói với mọi người đừng làm phiền khi anh đang làm việc sao!

Cô không dám nói trước mặt A Vệ điều đó vì gương mặt đang giận dữ của anh ta. Vì vậy, Hạ Lăng chỉ đơn giản là thừa nhận sai lầm của mình. “Đây là lỗi của tôi, tôi sai rồi...”

Điều cô không biết là Vệ Thiều Âm đã không thực sự thay đổi quy tắc của mình. Ngay cả bây giờ, không ai được phép làm phiền anh ta miễn là anh ta làm việc trong phòng thu âm. Lần này là một ngoại lệ vì đơn giản là anh khá quan tâm Hạ Lăng, đã lâu không gặp cô.

Vệ Thiểu Âm nhìn cô nheo mắt lại. Cô gái này vừa bị anh ta đánh thức và vẫn còn vẻ buồn ngủ, choáng váng trên khuôn mặt cô, trông cô ấy như một con heo! Chỉ có heo mới có thể ngủ rất ngon lành vào buổi chiều như thế này!

A Vệ nhìn thân hình nhỏ bé của cô và thậm chí còn kích động hơn nữa. “Lệ Lôi không chăm sóc tốt cho cô à? Sao cô lại gầy như que củi như thế này?!”

Hạ Lăng nhìn xuống cơ thể của chính mình. Cô đã cố gắng hết sức để tăng cân và Lệ Lôi cũng đang nỗ lực để làm thức ăn tẩm bởi cho Hạ Lăng ăn mỗi ngày. Thực ra thì, cô đã tăng được một chút cân gần đây. Cơ thể cô đơn giản là chưa hồi phục hoàn toàn sau những căng thẳng, kinh hãi mà cô phải đối mặt khi ở nhà Bùi Tử Hoành mà thôi.

Nhưng cô sẽ không nói với Vệ Thiều Âm điều này vì cô sợ rằng anh sẽ lo lắng.

Hạ Lăng nhìn anh và cười đầy kiêu ngạo: “Gầy gò ư? Tôi nghĩ rằng tôi thật sự đã hơi mập lên rồi. Tôi sợ tôi sẽ nhìn không được ổn trên màn ảnh.”

“Có vẻ không ổn?!” Vệ Thiều Âm gần như muốn đập đầu vào giấy viết nhạc. “Cô nên ăn đủ chất! Cô nên nhớ rằng bản thân là một ca sĩ! Ngoại hình của cô rất quan trọng, được chứ? Nếu cô làm tổn thương cơ thể và không thể hát tốt, cô sẽ hối hận đấy!”

Hạ Lăng khẽ gật đầu.

Vệ Thiều Âm sau đó nói, “Hồi nãy tôi chợt nhớ là lần cuối cùng, cô gọi cho tôi và nói rằng cô đang ở quầy lễ tân ở tầng dưới và muốn tìm tôi? Tôi có bảo người đưa cho cô thẻ thông hành, nhưng cô lại không đến.”

Anh ta đang nhắc đến ngày cô trở lại Thiên Nghệ và bị Tô Đường chặn lại ở cửa trước.

Hôm đó, Hạ Lăng đã có mâu thuẫn với Tô Đường. Sau khi Lệ Lôi đến đưa cô đi, cô hoàn toàn quên mất Vệ Thiểu Âm. Nếu cô nói với Vệ Thiều Âm rằng cô đã quên. Cô chắc chắn sẽ bị nghe anh rầy la.

Cô suy nghĩ một lúc trước mới nói, “Ngày hôm đó tôi quá bận rộn và phải nhanh chóng đến bệnh viện.”

Vệ Thiều Âm tha thứ cho cô về việc đó. Khi anh hỏi chuyến đi đến bệnh viện là để làm gì, Hạ Lăng chỉ đơn giản giải thích vết thương trên bụng cô. “Tôi đã vô tình làm tổn thương vết thương ngày hôm qua khi tôi đang tập luyện với Bạch Mộ Dung. Nhưng đừng nói với Lệ Lôi rằng tôi đã trốn anh ấy ở đây để chăm sóc vết thương .”

Vệ Thiều Âm đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Cô ổn chứ?”

Hạ Lăng nói cho anh biết, “Nó không phải là một vấn đề lớn, tôi sẽ tốt lên trong một vài ngày tới thôi. Tôi sẽ có thể tham gia lễ khai mạc Liên hoan âm nhạc.” Buổi biểu diễn cách đó một tuần, cô sẽ có đủ thời gian.

Vệ Thiều Âm cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó và nói với cô: “Tôi sẽ giúp cô chuẩn bị cho lễ hội âm nhạc. Cô đã không biểu diễn ở một sân khấu như vậy một năm rồi, bây giờ cô phải trở lại và lấy lại sự nổi tiếng vốn có của mình. Khi lễ hội âm nhạc kết thúc, tôi sẽ lên kế hoạch cho buổi hòa nhạc cá nhân của cô.”

Trong ba năm kể từ khi cô được trong sinh trở lại cuộc sống, cô chưa bao giờ tổ chức một buổi hòa nhạc cá nhân.

Cô gần như quên mất cảm giác có một concert của riêng mình.

Bây giờ Vệ Thiều Âm đang đề cập đến nó, đôi mắt cô sáng lấp lánh: "Đúng. Ồ đúng rồi, mục tiêu của tôi lần này là hạ bệ Hạ Vũ.”

“Cô có thể bắt đầu với một mục tiêu khác cao hơn.” Vệ Thiều Âm nhếch mép. “Cái gì mà đánh bại cô ta? Cô chỉ cần cúi xuống là lập tức ngang với cấp độ của cô ta được rồi.”

Hạ Lăng nói, “Tôi và cô ta cần có một sân khấu chung thông qua nó để đè bẹp cô ta.” Lại nhớ đến đứa con tội nghiệp của mình, nét mặt cô trở nên lạnh lẽo.

Vệ Thiều Âm không còn cười như ban nãy, anh ta gõ ngón tay lên bàn một cách lơ đãng. “ Cô có thể đánh bại cô ta nếu muốn. Cô ta sẽ tham gia cuộc thi đối đầu năm nay. Khi đó cô có thể đánh bại cô ta trực tiếp chính diện ở trên cuộc thi đó. Thực tế thì, cô đang ở trạng thái thụ động hơn trong năm nay do sự vắng mặt một thời gian của mình trong khi cô ta lại đang tăng cường hoạt động. Vì vậy, trong con mắt của công chúng, cả hai người đều có mức độ nổi tiếng gần như nhau.”

Với điều đó, anh không thể không nói với cô. "Đúng là ngu ngốc! Cô cố gắng làm việc thật chăm chỉ trong hai năm đầu tiên chỉ để thu hút được rất nhiều sự ủng hộ và trong năm thứ ba, cô đã hoang phí nó. Cô có thể sử dụng tin tức về việc kết hôn với một gia đình giàu có để làm lợi thế cho cô nhưng bây giờ cô đã biến nó thành tiền đề cho việc ly hôn, một tin tức khiến cô vô cùng bất lợi! Danh tiếng của cô đã bị bôi nhọ thậm tệ!”

Hạ Lăng cũng thấy tiếc.

Đây không phải là thứ cô có thể kiểm soát. Cô đã rất may mắn là có thể rời khỏi Bùi Tử Hoành. Liệu điều đó có thực sự quan trọng đến như vậy? Nó có đáng để để tâm đến việc làm tổn hại danh tiếng của bản thân hay không?

“Hãy để Hạ Vũ làm bước đệm của cô.” Vệ Thiều Âm đưa ra một ý kiến. “Lần này, cô phải đánh bại cô ta một cách thuyết phục và cho mọi người thấy sự khác biệt trong khả năng của cô. Sẽ là tốt nhất nếu cô có thể đánh bại Diva hoặc Thiên vương. Bằng cách này, ấn tượng của công chúng về cô sẽ tăng vọt và không ai bận tâm về cuộc sống riêng tư của cô đã từng lộn xộn như thế nào. Một giọng hát hay, nội lực, đầy truyền cảm và một mối quan hệ đáng để tâm sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Đây là những điều kiện thực tế cần thiết để trở thành một Diva. Vào thời điểm cô tổ chức buổi hòa nhạc của mình, có rất nhiều người sẽ sẵn sàng chết đê được tham dự nó.”

Hạ Lăng không nói nên lời. Làm cách nào mà hình ảnh xấu của bản thân có thể biến thành một thứ gì đó có lợi cho cô?

“Chúng ta sẽ tìm ra cách để kết thúc chuyện này nhanh thôi.”Vệ Thiều Âm nói “Nó thật ra vô cùng đơn giản. Ồ, bên phía Bạch Mộ Dung đã thông báo. Anh ta nói hy vọng sẽ có một một bản hát song ca với cô cho bài hát < Đối thủ mạnh mẽ>. Chị Mạch Na đã đến để thảo luận về việc này và tôi đã đồng ý nó thay cô rồi.”

————————-