Chap 492: Thiên Nghệ, tôi trở về rồi đây!!
Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, Bùi Tử Hoành đã rời đi.
Hạ Lăng đứng dậy, đi xuống cầu thang, chỉ thấy rằng mẹ Chu đang lặng lẽ rơi nước mắt.
Hạ Lăng hỏi: "Mẹ Chu, có chuyện gì vậy?"
Khi mẹ Chu nhìn thấy Hạ Lăng, nước mắt bà lại tuôn rơi. Phải mất một lúc bà ấy mới có nức nở nói: "Phu nhân, có thực là cô phải rời xa ông chủ không? Sao cô có thể rời xa ngài ấy trong thời điểm khó khăn như thế này? Vợ chồng không phải nên cùng nhau vượt qua khó khăn sao? "
Hạ Lăng sững sờ. Tất cả những chuyện này nghĩa là gì?
Cô biết rằng Lệ Lôi sẽ buộc Bùi Tử Hoành thả cô ra, nhưng sao cả mẹ Chu - một người hầu cũng biết về việc cô rời đi? Trừ khi...
"Bùi Tử Hoành đã nói gì với bà?" Giọng cô run rẩy.
"Ông chủ nói nói, khi cô thức dậy, hãy yêu cầu tài xế đưa cô đến gặp ông chủ Lệ của Thiên Nghệ", mẹ Chu khóc, "Ngài ấy thậm chí còn đóng gói đồ đạc của cô, nhấn mạnh rằng tôi chắc chắn rằng cô phải mang chúng theo."
Bùi Tử Hoành sẵn sàng để cô ấy đi?!
Tâm trí của Hạ Lăng trống rỗng, cô phải mất một lúc để trở lại bình thường. Nó vẫn có vẻ quá không thực tế. Cô đã phải rất cố gắng chỉ để thoát khỏi cái l*иg này, khi cô sắp mất hết hy vọng, anh thực sự quyết định thả cô ra.
Cô đứng tại chỗ, trong một khoảnh khắc cô không biết phải nói gì.
Không có gì ngạc nhiên khi anh đã hành động rất kỳ lạ vào đêm hôm trước, anh hẳn đã đưa ra quyết định của mình trước đó. Cô nhớ lại nỗi buồn trong mắt anh đêm hôm trước.
"Phu nhân, đừng rời đi, được không?" Mẹ Chu nhìn cô đầy mong đợi: "Ông chủ rất yêu cô, cung cấp cho cô tất cả. Cô không biết rằng ngài ... ngài ấy ..." Mẹ Chu lại khóc, không nói tiếp.
Đêm trước khi đón sự trở lại của Hạ Lăng, tâm trạng của Bùi Tử Hoành không được tốt. Anh không ăn tối, chỉ ngồi trong phòng làm việc suốt đêm.
Hôm sau khi xuống cầu thang, mẹ Chu chỉ vào anh ngạc nhiên: "Ông chủ, ngài ...!"
Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi nhìn vào gương. Anh nhận thấy tóc bạc ủa mình chất đầy hơn, lặng lẽ nhìn vài sợi rơi xuống đất.
Anh nhìn mình trong gương hồi lâu.
Sau đó quay lại và nói với mẹ Chu: "Mang cho tôi thuốc nhuộm tóc." Tối này Tiểu Lăng sẽ quay lại, làm sao có thể để cô thấy anh trong tình trạng như vậy? Anh dừng lại, nói thêm: "Đừng cho phu nhận biết chuyện nảy."
Vì vậy, tại thời điểm này, mẹ Chu đã lau nước mắt, nuốt lại những gì bà muốn nói.
"Phu nhân, xin hãy ở lại với ngài ấy." Bà nài nỉ: "Tôi biết ngài đã làm cô thất vọng, đã không chăm sóc tốt cho đứa trẻ. Nhưng, ông chủ cũng không dễ dàng gì, ngài ấy thực sự yêu cô! "
Hạ Lăng cũng khổ sở. Nghĩ lại về việc cô và Bùi Tử Hoành đã cùng nhau trải qua những năm tháng có vui có buồn, những giọt nước mắt cũng trào ra.
Tuy nhiên, cô phải cứng lòng.
Lệ Lôi vẫn đang đợi cô ở Thiên Nghệ, anh là người mà cô thực sự muốn dành phần còn lại của cuộc đời mình. Cô nhắm mắt lại một lúc, nói với giọng vô cảm: "Nhanh chuẩn bị tài xế, đưa tôi đến Thiên Nghệ."
Thấy bà không thể giúp được, mẹ Chu lại không kiềm được nước mắt.
Khi lên xe, mẹ Chu nhét một chiếc hộp nhỏ vào tay cô: "Phu nhân, cô hãy mang theo cái này. Ngàu đã chuẩn bị thứ này cho cô."
Hạ Lăng không biết nó chứa cái gì, muốn từ chối nó.
Mẹ Chu lại muốn khóc: "Nếu cô không nhận nó, ông chủ sẽ còn đau lòng hơn nữa. Làm ơn, làm ơn đừng làm tổn thương ngài ấy thêm nữa."
Vì vậy, Hạ Lăng cắn môi và nuốt những lời từ chối.
Rolls-Royce đã lái xe đến Thiên Nghệ.
Hạ Lăng nhìn tòa nhà văn phòng cao tầng của Thiên Nghệ bên kia cửa sổ.
"Phu nhân, tôi chỉ có thể đưa cô đến đây." Tài xế cố gắng kìm nén giọng. Nếu không phải vì mệnh lệnh của ông chủ rằng họ không được thô lỗ với cô, sao anh ta vẫn có thể tự xưng cô là phu nhân. Với người phụ nữ vứt bỏ chồng của mình khi anh ta đang gặp khó khăn, cô không xứng đáng được lịch sự như vậy.
Những người hầu không biết về những tranh chấp trong quá khứ giữa cô và Bùi Tử Hoành, chỉ nghĩ cô là một người phụ nữ vô tâm và vô ơn, trở lại ôm đùi Lệ Lôi khi chủ tịch của Đế Hoàng đang gặp rắc rối. Một số người thậm chí còn nghĩ rằng cô là gián điệp được đưa đến chỗ Bùi Tử Hoành.
Ông chủ tội nghiệp vẫn hết lòng vì cô, thậm chí quyết định để cô ra đi khi anh không thể cung cấp cho cô những thứ xa xỉ trong cuộc sống.
Người lái xe nhịn lại, cố gắng không phải chửi tục.
Hạ Lăng đeo kính râm, che hầu hết khuôn mặt, mang theo một chiếc hộp nhỏ và ra khỏi xe.
Đứng trước cổng chính rộng rãi và sáng sủa của Thiên Nghệ, cô có chút rụt rè.
Rốt cuộc, cô từng bước đi vào.
Trong sảnh có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng, ai nấy cũng đều mang theo trợ lý và bảo vệ. Cô nhỏ bé, dường như chưa hồi phục hoàn toàn, mặc chiếc áo xanh lá mỏng, đứng trong sự nhộn nhịp, hối hả. Cô đeo kính râm, trong lúc này chưa ai nhận ra cô
Cô đi thẳng về phí quầy tiếp tân.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?" Cô gái lễ tân của Thiên Nghệ ấm áp và lịch sự.
Hạ Lăng nói: "Làm ơn giúp tôi tìm Lệ Lôi." Cô vừa được Bùi Tử Hoành thả ra. Nhưng anh ta vẫn không giao lại điện thoại khi cô rời đi. Không có cách nào có thể liên lạc với Lệ Lôi, thậm chí cô còn không biết anh có trong văn phòng không.
Nhân viên tiếp tân nhìn cô một lúc, thấy khá lạ khi cô vừa vào đã muốn hỏi tìm Boss. Cô hỏi Hạ Lăng: "Cô tên gì, có hẹn trước không?"
Hạ Lăng nói: "Tôi không có hẹn trước, tôi là--" Cô muốn nói tên của mình, lại đột nhiên nhớ đến tin tức rằng cô một lúc đẩy hai thuyền. Nếu bất cẩn tìm Lệ Lôi như vậy có thực sự ổn không? Nhưng bây giờ cô rất nhớ anh, rất muốn được gặp anh.
"Hôm nay anh ấy có ở công ty không?" Cô đổi chủ đề.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân thấy cô không trả lời, cô có chút cảnh giác: "Cô không có cuộc hẹn sao? Xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết hôm nay Boss có ở đây không."
Tiểu Lăng bị kích động.
Sau khi nghĩ về điều đó, anh chỉ đơn giản nói: "Tôi là Diệp Tinh Lăng, hãy gọi cho Lệ Lôi, nói là tôi ở đây. Như vậy chắc chắn anh ấy sẽ gặp tôi."
"Diệp Tinh Lăng?!" Cô gái trẻ ở quầy lễ tân rất ngạc nhiên. Ai mà ngờ được gặp cô ấy ở đây. Tin tức về những xung đột của Lệ Lôi và Bùi Tử Hoành, gần như mọi thứ đều xuất phát từ người trước mặt này.
Vì bất ngờ, âm lượng của cô gái trẻ ở quầy lễ tân cao hơn.
Chẳng mấy chốc, nhiều người đã nhìn về phía này.
Hạ Lăng nhíu mày. Không muốn bị người khác vây quanh, cô vội vã nói với tiếp tân: "Xin hãy giúp tôi thông báo cho Lệ Lôi."
"À, ừm." Cô gái ở quầy lễ tân bối rối đáp lại. Nếu đó là Diệp Tinh Lăng, ông chủ có thể thực sự sẵn sàng gặp.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân muốn xác minh sự thật của tin đồn, linh hồn tin đồn đang bùng cháy, và nó không quá rắc rối, vì vậy cô đã gọi ngay cho văn phòng của chủ tịch.
----------------------------------------
5-3-2020