CHAP 455: HÔN NHÂN NGÀY LỄ THẤT TỊCH
Hạ Lăng ban đầu còn hơi buồn ngủ. Nhưng cô ngay lập tức bị đánh thức bởi câu nói của anh. Khi mang thai, cô có nhiều thứ trong lòng, vì vậy cô gần như quên mất rào cản đang đến gần này.
Cô cắn môi và lấy hết can đảm: "Lúc anh nói rằng anh muốn lấy chứng nhận, anh không hề biết rằng đứa con này là ..." Cô ấy cảm thấy có lỗi, thận trọng hỏi với giọng thấp: " Vì vậy, bây giờ chúng ta không cần phải chính thức kết hôn đâu. Anh có nghĩ là..."
"Không." Bùi Tử Hoành biết rằng cô không muốn lấy giấy chứng nhận kết hôn, liền lạnh lùng ngắt lời cô: "Mặc quần áo vào và đi ngay."
Trái tim của Hạ Lăng chùng xuống, cô cố gắng đưa ra lý do biện minh cuối cùng: "Nếu anh nhận được giấy chứng nhận, có nghĩa là đứa bé sẽ mang họ của anh, anh thực sự muốn cho một đứa con riêng kế thừa gia nghiệp sao?"
Đột nhiên, Bùi Tử Hoành quay lại và nhìn cô: "Hạ Lăng, lắng nghe cẩn thận vào. Em đã đồng ý cho đứa trẻ đi sau khi sinh nó. Anh không quan tâm nếu đó là con gái hay con trai. Khi được đưa đi, anh sẽ công khai cái chết của đứa trẻ. Con trai trưởng? Nó không còn quan trọng nữa."
Trái tim của Hạ Lăng lạnh lẽo. Công khai cái chết của nó? Cô không ngờ anh lại có ý tưởng này.
Tuy nhiên, suy nghĩ một cách cẩn thận, với Bùi Tử Hoành, đây đã là kế hoạch tốt nhất. Điểm mấu chốt là không để lại khả năng nhỏ nhất cho đứa bé kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Anh cũng sẽ có thể cưới cô ấy.
Hạ Lăng lẩm bẩm: "Em không muốn kết hôn."
Bùi Tử Hoành lạnh lùng nói: "Em muốn thất hứa sao? Không thành vấn đề, anh cũng có thể thất hứa.."
Phá vỡ lời hứa của mình và huỷ bỏ đứa trẻ.
Hạ Lăng ghét anh vì đã sử dụng đứa trẻ để đe dọa cô. Tuy nhiên, cô không thể làm bất cứ điều gì về nó. Đôi mắt cô trở nên mơ hồ, nói: "Bùi Tử Hoành, tại sao anh lại đáng khinh như vậy, đến nỗi anh luôn ép em làm những việc em không muốn làm?"
"Không phải lúc trước em rất muốn kết hôn với anh sao?" Bùi Tử Hoành nói một cách bình tĩnh, "Để đạt được mục tiêu của mình, rm thậm chí không ngần ngại gϊếŧ chết vị hôn thê của anh. Bây giờ anh muốn cưới em, em lại chạy trốn? Nực cười thật."
Giọng anh ảm đạm, như thể từ địa ngục vực thẳm.
Hạ Lăng im lặng, biết rằng cô không thể chống lại anh.
Bùi Tử Hoành chỉ vào quần áo được đóng gói đẹp mắt ở đầu giường một lần nữa. "Thay đồ đi."
Tay cô khẽ run lên, cô mở bộ đồ ra, thấy có một chiếc váy nhỏ rất tinh xảo. Họa tiết thêu màu đỏ đậm và nhẹ như hoa hồng nở, các góc của váy được đính những viên kim cương sáng lộng lẫy...
Mặc dù nó chỉ là một giấy chứng nhận kết hôn và không có bữa tiệc, nhưng như vậy cũng đủ thể hiện Bùi Tử Hoành đã rất nghiêm túc.
Cô lấy quần áo vào phòng tắm, đóng cửa lại và thay đồ.
Nhìn mình trong gương, cô nhận ra mình trông sống động hơn một chút khi mặc chiếc váy đỏ mặc dù có vẫn còn chút xanh xao, trông hơi giống cô dâu mới, rất đẹp và mê hoặc.
Khi cô còn rất trẻ, cô đã mơ về ngày cô cưới anh.
Cô nghĩ về việc cô sẽ như thế nào vào ngày hôm đó. Cô sẽ đẹp chứ? Cô sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất và trở thành người hạnh phúc nhất thế giới?
Tuy nhiên, bây giờ, chiếc váy của cô có lẽ là đẹp nhất.
Nhưng cô là người bất hạnh nhất thế giới.
Cô nán lại trong phòng tắm một lúc lâu, cho đến khi Bùi Tử Hoành giục, cô từ từ bước ra ngoài.
Bùi Tử Hoành nhìn cô bằng ánh mắt đầy mê hoặc.
"Em rất đẹp," anh nói.
Vào thời điểm này, anh cũng đã thay đổi quần áo. Anh đang mặc một bộ đồ được làm thủ công tinh xảo, màu đen như bầu trời đêm phù hợp với một chiếc cà vạt màu đỏ tía thanh lịch và kẹp cà vạt kim cương cho một cái nhìn nhẹ nhàng nhưng thanh lịch. Bất kỳ cô gái nhỏ nào không ngờ tới sẽ bị anh mê hoặc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh nắm lấy tay cô và bước xuống cầu thang, từng bước đi lên Rolls Royce.
Hôm nay, trên chiếc Rolls Royce, có một bông hồng đỏ khác thường trong làn nước trong vắt. Người tài xế mỉm cười và nói "Ông chủ, cô Diệp, xin chúc mừng."
Bùi Tử Hoành đang có tâm trạng tốt, anh nói với tài xế: "Từ giờ hãy phải cô ấy là bà chủ."
Tài xế thấy nó hài hước, bắt đầu mỉm cười. "Đúng, đúng. Xin chúc mừng bà chủ."
Bùi Tử Hoành đưa cho anh một phong bì lớn màu đỏ.
Người tài xế cười rạng rỡ, cầm lấy phong bì, nói vài lời tốt lành rồi lái xe đều đặn.
Tuy nhiên, tâm trạng của Hạ Lăng đang rất xấu. Cô biết rằng mình không thể chống đôi, chỉ rất im lặng cho toàn bộ hành trình. Bùi Tử Hoành cũng không nói gì và chỉ nắm chặt tay cô.
Những ngón tay của Hạ Lăng lạnh toát, bụng cô lại bắt đầu đau.
Cô nói với anh "Bùi Tử Hoành, em cảm thấy không khỏe."
Lông mày của Bùi Tử Hoành cau mày, nói: "Hãy để nghỉ ngơi một lúc dựa, vào vai anh, sẽ sớm đế thôi."
Hạ Lăng nói: "Bụng em... đau. Em muốn đến bệnh viện."
Bùi Tử Hoành nghĩ rằng cô đang giả vờ, nên anh vô thức nắm chặt lấy tay cô. Cô thét lên đau đớn, lúc này anh từ từ buông cô ra. Giọng của Bùi Tử Hoành nặng hơn một chút: "Hạ Lăng, dù em có khó chịu đến đâu cũng phải chịu đựng. Chúng ta phải giải quyết cuộc hôn nhân trong ngày hôm nay. Sau đó, em có thể đến bệnh viện nếu muốn. Sau khi chúng ta nhận được giấy chứng nhận kết hôn, anh sẽ đưa em đến đó."
Thế là Hạ Lăng ngừng nói. Cơn đau ở bụng dưới của cô dần tan biến. Cô thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cô cảm thấy nỗi đau vừa nãy chỉ là trí tưởng tượng của mình.
Chiếc xe đã đến cửa của Cục dân chính.
Vào một ngày đẹp trời như Thất Tịch, nhiều người đã có mặt để lấy giấy chứng nhận kết hôn. Các cặp vợ chồng xếp hàng tại Cục dân chính vô cùng đông đúc. Cũng có nhiều phóng viên và người hâm mộ biết rằng hôm nay là ngày cô kết hôn với Bùi Tử Hoành, hộ vội vã đến khu vực lân cận vào sáng sớm để chờ đợi, làm nhộn nhịp cảnh sắc sáng nay.
Dưới con mắt của công chúng, Bùi Tử Hoành không thể xếp hàng chờ đợi như vậy, anh bảo Hạ Lăng ngồi trên xe, chỉ thị đi vào. Một vài vệ sĩ đã bảo vệ chiếc Rolls Royce.
Trên xe rất yên tĩnh, có lẽ quá yên tĩnh. Cơn đau mơ hồ ở bụng dưới của Hạ Lăng bắt đầu quay trở lại. Cô cảm thấy khó chịu, hóa ra nỗi đau mà cô cảm thấy vào buổi sáng không phải là ảo giác. Lúc này, cô không còn quan tâm đến việc kết hôn, nói với anh, "Bùi Tử Hoành, dm thực sự muốn đến bệnh viện."
Bùi Tử Hoành nói, "sẽ đến lượt chúng ta sớm thôi."
"E, muốn đến bệnh viện!" Hạ Lăng giận dữ nhìn anh.
Giọng nói của Bùi Tử Hoành lạnh lùng. "Hạ Lăng, ngay cả khi em sắp chết, cũng mới được đi sau khi chúng tôi nhận được giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta!"
Hạ Lăng rùng mình. Như thể đây là ngày đầu tiên cô gặp người đàn ông này.
Cô buồn bã nhìn anh, như thể đang nhìn một người lạ.
Bụng càng ngày càng đau. Cô lo lắng về tình trạng của đứa trẻ, cơ thể bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Bùi Tử Hoành vẫn nghĩ rằng cô đang giả vờ hoặc thậm chí cũng không quan tâm nếu dạ dày của cô bị đau. Anh chỉ mím chặt môi và lạnh lùng nắm tay cô, chờ đợi đến lượt.
Hàng dài xếp hàng trước Cục dân chính để lấy giấy chứng nhận kết hôn từ từ di chuyển. Sau một thời gian dài, tài xế gọi anh: "Đến lượt anh, ông chủ."
Bùi Tử Hoành đã đến giúp Hạ Lăng đi xuống.
Hạ Lăng tuyệt vọng vùng vẫy và nói: "Em bị đau bụng, em muốn xuống xe."
-----------------------------
25-2-2020
Của Lochine
—————————