CHAP 428: BỊ BAO VÂY
Hạ Vũ ghen tị và bực bội, sắc mặt cô nhăn nhó.
Sau khi vặn vẹo đi qua, là một hồi hoảng loạn chưa từng có và bối rối, làm thế nào đây khi không biết Diêpn Tinh Lăng dùng những thủ đoạn quyến rũ anh Tử Hoành, có thai với anh Tử Hoành, cô hiểu tính cách của anh là sẽ kết hôn với cô ta.
Không được, nhất định không thể để chuyện đó xảy ra.
Mẫu người mê tiền, cô đã nhìn thấy rất nhiều, và một cô bé lọ lem muốn cưới một người đàn ông giàu có, đây gần như là lối tắt duy nhất. Ngay cả Hạ Vũ cũng tự lên kế hoạch theo cách này.
Thật không may, cô ấy vẫn chưa làm được.
Làm thế nào cô có thể trơ mắt nhìn thành công của Diệp Tinh Lăng?
Hạ Vũ đã quyết định. Đứa trẻ này không thể giữ lại.
Khi cô đi đi lại lại ở cuối hành lang. Khi nghĩ đến một kế hoạch, cô thấy Phượng Côn đi ra khỏi thang máy trong khi nói chuyện điện thoại. . Cô nghe Phượng Côn nói với giọng bất lực: "Được rồi, tôi hiểu, tính khí của Tiểu Lăng không tốt. Đừng cố gắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy một lần nữa, tôi sẽ giải quyết tốt cho cô ấy. Việc chạy trốn khỏi nhà không phải là vấn đề nghiêm trọng."
Cái gì?
Diệp Tinh Lăng chạy trốn khỏi nhà và những suy nghĩ của Hạ Vũ vẫn còn sống. Nó thực sự giúp ích cho cô ấy. Nếu Diệp Tinh Lăng sống với Bùi Tử Hoành, cô ta sẽ không thể làm điều đó, nhưng cô ấy đã tự mình rời khỏi nhà. Đó là một cơ hội tốt để gϊếŧ người.
Cô lập tức đi theo Phượng Côn và đến khách sạn Nam Vân.
Cô bí mật ghi lại số phòng của Hạ Lăng và đi xung quanh trong khách sạn, nhưng thấy rằng một vài người đàn ông có khuôn mặt quen thuộc cũng ở gần đó hoặc ở lại hoặc đọc sách. Rõ ràng là cơ bắp dưới quần áo bị sưng lên, hiển nhiêu đều là một tay tốt trong chiến đấu. Hạ Vũ tìm kiếm ký ức. Những người này thực sự là vệ sĩ được gửi bởi Bùi Tử Hoành.
Cô biết rằng bây giờ quá nguy hiểm để bắt đầu.
Cô sợ rằng cô ấy đã sớm bị các vệ sĩ nhìn thấy. Hơn nữa, camera giám sát của khách sạn Nam Vân không phải là ngồi không. Cho dù đó là đầu độc hay giả vờ đánh ai đó, rất khó để có thể liền mạch.
Cô sớm từ bỏ ý định gϊếŧ chết Hạ Lăng.
Thấy Phượng Cô nói lời tạm biệt với Hạ Lăng và rời khỏi khách sạn, Hạ Vũ rời đi mà không gặp sự cố.
Cô mặc quần áo cải trang, vào một quán cà phê Internet và đăng một tin nhắn với IP proxy: Diệp Tinh Lăng mang thai vẫn không tuân nữ tắc. Cô mở một căn phòng với một người đàn ông trong phòng 1903 của khách sạn Nam Vân. Cô nghĩ trong bụng thai nhi có thật sự là của Bùi Tử Hoành.
Chỉ trong vài phút, có vô số lần nhấp và lượt xem.
Phải nói rằng mặc dù Hạ Vũ đã nói xấu ác ý, nhưng ở một mức độ nào đó, cô ấy thực sự quanh co và đoán sự thật.
Quần chúng đều vui mừng khi nghe tin đồn, không kể đến một tin tức nóng hổi khác về Diệp Tinh Lăng vừa mới mang thai. Chúa ơi, ngôi sao nữ này có thể được Bùi Tử Hoành ưa thích và thụ thai một đứa trẻ. Nó đã là một làn khói trên mộ tổ tiên. Làm thế nào cô ấy có thể đủ táo bạo để mở phòng với những người đàn ông khác trong khi mang thai? Cô ấy thật là *thủy tính dương hoa*(**** loàn). Có phải đứa trẻ trong bụng không phải là của Bùi Tử Hoành.
Quần chúng đang sôi sục.
Nhiều phương tiện truyền thông và những người hòa hảo đã lần đầu tiên đến khách sạn Nam Vân và tất cả đều muốn tự mình xác minh xem tin nhắn trên Internet có phải là sự thật hay không.
Không lâu sau, mọi người đã tập trung bên ngoài khách sạn Nam Vân.
Hạ Lăng gần đây rất dễ buồn ngủ. Chia tay Phượng Côn và ngủ thϊếp đi trên chiếc giường lớn mềm mại
.
Đột nhiên, điện thoại phòng reo.
Cô buồn ngủ đến nỗi cô không muốn đưa tay ra nhặt nó, nhưng tiếng chuông không ngừng vang lên. Cô quăng và bật giường một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng nhấn nút trả lời, và hỏi bằng giọng mũi: "Nói?"
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, Sở Sâm có vài giọng nói lo lắng: "Cô Diệp, giờ cô đang ở trước khách sạn Nam Vân và Phượng Côn đã ghé thăm phòng của cô phải không?. "
Hạ Lăng phản ứng trong vài giây trước khi nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi đi ngủ:" Đúng, chuyện gì đã xảy ra à?. "
"Cô a....." Sở Sâm hiếm khi thở dài. "Đó là khi Phượng Cô bị paparazzi chụp ảnh khi anh ta rời đi, và tin tức được đưa lên mạng, và bây giờ tất cả mọi người đang ở bên ngoài. Họ nói rằng cô đang ở đây để mướn phòng với người đàn ông khác . Cô ngàn vạn lầm đừng mở cửa cho ai, cô biết không? "
Sau khi biết bị bao vây, cô tỉnh ngủ, lật người ra khỏi giường và cẩn thận mở tấm rèm ra. Nhìn xuống, hóa ra đám đông người ở tầng dưới không chỉ là nhà báo với súng dài và súng ngắn, dường như có rất nhiều người hâm mộ.
Cô cảm thấy đau đầu. Làm thế nào có thể như thế này?
Cô đã rất cẩn thận khi đến vào ngày hôm qua. Phượng Côn cũng là một bậc thầy để tránh theo dõi làm sao có thể như vậy, đang nghi hoặc chợt nghe Sở Sâm nói:" May mắn chưa có người chụp được ảnh, chỉ là một tin nhắn văn bản trên mạng, cô đừng lo lắng, chỉ cần tìm một cách để rời khỏi khách sạn, chỉ có thể liều chết không nhận. "
" Tôi không thực sự mướn phòng cùng người khác, thì trực tiếp rời khách sạn thì như thế nào. " Hạ Lăng trẻ em ngớ ngẩn mang thai nói.
Sở Sâm gần như muốn đập vỡ điện thoại. Lúc trước là Hạ Lăng, giờ là Diệp Tinh Lăng. Làm thế nào mà người này đã ra ngoài mà không không có đem theo IQ? Anh nhẫn nhịn để không hét lên, "Theo lý, cô và BOSS phải nên ở cùng nhau, làm thế nào cô có thể đến khách sạn để mướn phòng, như thế giới bên ngoài sẽ đoán rằng mối quan hệ của cô không ổn, hoặc, như thông điệp trên Internet, có một bên thứ ba. Cô Diệp, điều này không cần phải chụp ảnh bạn và Người đàn ông kia ở cùng nhau, miễn là cô rời khỏi khách sạn này, sẽ có đủ nguyên liệu để mọi người chơi. "
" Ồ. " Hạ Lăng nhận ra điều đó:" Tôi nên làm gì bây giờ. " Cô chẳng muốn quan tâm đến việc này, dù sao Bùi Tử Hoành và Sở Sâm sẽ lo lắng hơn cô, thông minh hơn và có ý tưởng hơn cô.
"Cô nên an tâm chờ đợi ở khách sạn." Quả nhiên, Sở Sâm nhanh chóng nói, "Sẽ có người đến đối phó."
Hạ Lăng hiểu, cúp điện thoại và chờ đợi trên ghế sofa. Cô ấy đã rất may mắn khi tự mình đặt khách sạn Nam Vân. An ninh ở đây rất chặt chẽ và đội ngũ nhân viên được đào tạo tốt. Cho dù các nhà báo và người hâm mộ có gầm rú ngoài cửa, họ cũng không thể vào phòng.
Lại có chút tinh thần bất định, các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, làm thế nào để những người ứng phó có thể bước vào?
Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, có tiếng gõ cửa, ba dài và hai ngắn, nghe như một dấu hiệu bí ẩn nào đó. Hạ Lăng đoán rằng người ứng phó đã đến. Cô mở cửa phòng và thấy hai người dọn dẹp đang đẩy một chiếc xe dọn dẹp để dọn phòng cho khách, và im lặng tiến lên.
Cánh cửa lại đóng lại.
Cô nhìn người dọn dẹp cao lớn, khoảng 50 hoặc 60 tuổi, với làn da sẫm màu, nếp nhăn trên mặt và tay, nhưng một cơ thể mạnh mẽ, và một cái nhìn bình tĩnh giữa hai mắt.
Rõ ràng là một người lạ, cô cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được.
"Tiểu Lăng!" anh nói, thực sự là giọng nói của Lệ Lôi.
Hạ Lăng bị mất cảnh giác, với sự ngạc nhiên và phấn khích lóe lên trong biểu cảm của cô. Làm thế nào anh đến trong giây phút này, cô nhớ anh mọi lúc, và bây giờ cô gặp mặt trực tiếp, như thể cô được tái sinh.