CHAP 419: VỚ VẨN NỰC CƯỜI
Đế Hoàng sẽ không sụp đổ, nhưng nếu Lệ Lôi thực sự muốn cá chết lưới rách, thời gian sẽ làm cuộc sống của một người không tốt hơn.
Hôm nay Thiên Nghệ đã yếu ớt ngang địa vị với Đế Hoàng, và không ai có thể áp đảo bất cứ ai, và họ phải chiến đấu với nhau. Bùi Tử Hoành đã lên kế hoạch hủy hoại sức sống trong ba mươi năm, nhưng ngay cả khi đó anh ta vẫn không buông tha Hạ Lăng. Hạ Lăng ban đầu là người của anh ta. Tại sao Lệ Lôi lại giành được tình yêu.
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của cô, anh ta dịu giọng: "Em có thể yên tâm, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn."
Cô còn có thể muốn cái gì chứ, cô buồn rầu: "Bùi Tử Hoành, em muốn bùa hộ mệnh đó, anh có đưa nó cho em hay không?"
Biểu cảm của anh bỗng trở nên ảm đạm . Rốt cuộc, cô cũng không thể tring nháy mắt buông bỏ Lệ Lôii trong lòng được, và anh muốn lao về phía trước để xé cô ra và lấy trái tim cô ra để xem nó có màu gì. Tại sao, anh ấy rất tốt với cô nhưng cô không bao giờ hài lòng, luôn nghĩ về Lệ Lôi.
"Bùa hộ mệnh", anh cười lạnh, gọi Sở Sâm và yêu cầu anh ta gửi một chiếc hộp nhỏ đến đây. Mở hộp, bùa hộ mệnh bằng gỗ Ngô Đồng nằm lặng lẽ, xỉn màu.
Hạ Lăng muốn lấy nó.
Bùi Tử Hoành chặn tay cô lại một chút trước khi cô cầm bùa hộ mệnh trên tay. "Không phải em luôn muốn nó sao? Bây giờ anh sẽ nói với em rằng em sẽ không bao giờ lấy được."
Anh đi đến cửa sổ và giơ tay . , Ném mảnh bùa hộ mệnh đó.
Cô thần sắc tái nhợt và chạy nhanh về phía cửa sổ, nhưng khu rừng bên ngoài cửa sổ im lặng và cô không biết bùa hộ mệnh rơi ở đâu. Cô không có thời gian để nói bất cứ điều gì với Bùi Tử Hoành, cô quay lại và đi xuống cầu thang.
Bùi Tử Hoành ngăn cô lại: "Em hãy thành thật mà ở đây."
"Anh buông tay" Cô tức giận đến nỗi đẩy anh ra một cách tuyệt vọng, nhưng cơ thể anh như một ngọn núi nặng nề, vẫn không di chuyển. Hạ Lăng ngước nhìn anh, "Để tôi đi tìm bùa hộ mệnh đó."
Anh mím chặt môi, nhưng vẫn không buông.
Hạ Lăng tiếp tục đánh anh ta, vô cùng kích động, quá sức và đột nhiên cảm thấy đau ở bụng dưới. Cô mất cảnh giác và rêи ɾỉ, cúi xuống ôm bụng.
"Tiểu Lăng!" Bùi Tử Hoành thay đổi khuôn mặt và giúp cô sang ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ ở bên, quỳ xuống. "Làm thế nào em không thoải mái à?"
Cô đau đớn đến nổi những giọt mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Một lúc sau, mới bình ổn lại,cô sợ.
Em bé không có sao chứ, một bên cô lo lắng cho đứa bé trong bụng, moitj bên vẫn lo lắng về việc lá bùa hộ mệnh bị bỏ bên ngoài tòa nhà, chịu đựng đau, giọng run rẩy nói: "Tôi muốn có mảnh bùa hộ mệnh."
"Đến lúc này mà em còn suy nghĩ về mảnh gỗ ấy!" Bùi Tử Hoành tức giận. "Đi đi, anh sẽ đưa em đến bác sĩ." Anh cúi xuống, bế cô lên khỏi ghế sofa và đi xuống cầu thang.
Hạ Lăng vùng vẫy yếu ớt: " Bùa hộ mệnh "
Vẻ ngoài yếu ớt của cô khiến Bùi Tử Hoành không thể nói một từ nặng nề nào. Trong mọi trường hợp, đứa bé trong bụng không thể có chuyện. Anh cau mày, kiên nhẫn và nói với cô ấy :. "Hôm nay em đã không để ý đến Lệ Lôi, cũng phải hiểu nỗi đau dài như đau ngắn hạn vì nó đã được xác định chia tay với anh ta, tại sao giữ những đồ vật cũ."
Đây là Cô là người phụ nữ anh yêu.
Nếu đổi lại những nữ nhân khác ở Tào Doanh và Đan Hán như thế này, anh ta sẽ cho đối phương kia biết 180 phương pháp chết. Nhưng với cô, anh hết lần này đến lần khác không nỡ đánh, không nỡ mắng, không thể làm gì.
Bàn tay của Hạ Lăng đang bảo vệ bụng cô. Cô vẫn muốn tìm bùa hộ mệnh đó, để nghĩ cho bản thân và cho đứa con tương lai của mình.
Nhìn thấy anh ta bế cô xuống tầng một, đi về phía những chiếc xe Rolls-Royce trong mắt mọi người đến hoặc đi, hay buôn chuyện, hay ghen tị và đố kị, và càng ngày càng xa khỏi lùm cây.
Cô lo lắng đến nỗi nhìn thấy mồ hôi trên trán, và bụng cô bắt đầu đau nhói.
"Đưa cho tôi lá bùa hộ mệnh", cô nói khó khăn, đột nhiên phúc khí tâm linh. "Bùa hộ mệnh này là của anh tôi cho tôi để giữ cho tôi được an toàn."
Cô thần sắc không đúng, năm ngón tay trắng nõn bám vào chiếc áo khoác đắt tiền của anh, và cô cảm thấy khó chịu. .
Bước chân của Bùi Tử Hoạh khẽ dừng lại: "Anh trai của em?"
"Ừm" cô ấy ngày càng khó nói hơn, "bắt buộc, nhưng anh tôi đã làm bằng tay, và nó có thể giữ cho tôi an toàn và khỏe mạnh. Anh trai tôi là một quốc sư làm gì đó rất ling." Cô nói vài lời, và cô hít một hơi, rồi cuối cùng cô cũng thể hiện ý nghĩa của mình moitj cách đứt quãng.
Bùi Tử Hoành ban đầu không tin vào điều này. Cái gì mà quốc sư, cái gì mà linh nghiệm.
Anhh ta luôn nghĩ rằng đó là một trò lừa đảo của thuật sĩ giang hồ.
Tuy nhiên, vài ngày trước, vì Tiểu Lăng, anh đã đi kiểm tra Hạ Bạch Ngôn, người được kính trọng gọi là Quốc sư đại nhân. Mặc dù anh ta chưa tìm thấy anh ta, nhưng anh đã tìm thấy rất nhiều tin đồn, rất nhiều đời hiển hách nối nhau liên tiếp, thiếu gia nhà cao cửa rộng, thậm chí anh cũng không không dám xúc phạm anh ta, và gặp phải ba tai năm họa, và anh không thể chờ đợi để đào đất ba bước để tìm hiểu và giải quyết nó.
Thay vì tin tưởng nó.
Anh nhìn xuống người phụ nữ trên tay và thấy rằng cô cảm thấy đau đớn đổ mồ hôi trên trán, sợ rằng cô đang nghĩ rằng bùa hộ mệnh có hại cho cơ thể mình, làm tổn thương đứa trẻ trong bụng, và cô sợ rằng bùa hộ mệnh thực sự là tâm linh. .
Suy nghĩ, ông nói: "Anhyêu cầu ai đó để tìm cho em yên tâm, trước hết đến bệnh viện với anh, đừng làm tổn thương đứa bé. Tìm thấy một lá bùa, anh sẽ cho em biết ..."
Hạ Lăng lúc này mới đặt trái tim bé nhỏ xuống, cô cảm thấy đau ở bụng dưới cũng không quá nghiêm trọng.
Bùi Tử Hoành đưa cô đến bệnh viện chuyên khoa Hoa Ninh, tìm lão Trương, người đang thei dõi như thường lệ, kiểm tra cẩn thận và nói: "Đó không phải là vấn đề lớn, đó là sự bất an của thai nhi do những thăng trầm cảm xúc gây ra.Hãy chú ý đến sự bình tĩnh là tốt rồi. " Sau đó, ông kê đơn một vài loại thuốc.
Bùi Tử Hoành cảm thấy nhẹ nhõm, và đi cùng Hạ Lăng về nhà và uống thuốc dưỡng thai.
Hạ Lăng hít một hơi, và nhớ bùa hộ mệnh: " Anh đã tìm thấy nó chưa?" Cơn giận trong lòng Bùi Tử Hoành gần như không thể ngăn cản, nhưng khi nghĩ đến lời bác sĩ, anh không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà chỉ buộc phải nói, "Anh đã tìm thấy nó." "
Hạ Lăng muốn xem, anh ấy cho cô ấy xem.
"Anh có thể trả lại cho em không." Cô nhìn anh cẩn thận. "Nếu không, tôi bồn chồn."
Họ nói rằng thiên tử dùng lệnh chư hầu . Bây giờ cô đang dựa vào đứa bé trong bụng và từng bước kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn của anh . Bùi Tử Hoành cảm thấy rằng anh gần như không có giới hạn khi ở trước cô, và anh im lặng một lúc, và nói, "Được."
Anh trả lại bùa hộ mệnh cho cô.
Cô cầm lấy như cầm được bảo bối, trân trọng treo nó trên cổ.
Bùi Tử Hoành nhìn cô vui vẻ và yên tĩnh như là kết quả của sự mất mát và lấy lại, chỉ cảm thấy chua chát và cay đắng trong lòng. Trong cuộc sống này, anh ta kiêu ngạo và chưa bao giờ mất bất cứ thứ gì cho người khác, nhưng giờ anh ta không chắc chắn. Trong trái tim của Tiểu Lăng, anh ta rõ ràng đã thua một người đàn ông khác.
Tay anh nắm chặt nơi cô không thể nhìn thấy, và lại thả ra.
Rõ ràng đó là người phụ nữ của anh và con của anh, thật vớ vẩn nực cười khi anh sử dụng bùa hộ mệnh mà Lệ Lôi để an thai.