Thiên Hậu Trở Về

Chương 412: Chính là cố ý

CHAP 412: CHÍNH LÀ CỐ Ý

Chiếc áo ngủ hơi dài, nhưng nó đã là phong cách bảo thủ nhất trong tất cả áo choàng của cô. Hạ Lăng hiện đang mang thai, làm sao cô có thể mặc đồ ngủ quần áo bó sát, vì sợ ôm em bé trong bụng, cô phải chọn một chiếc áo choàng như vậy, đúng là bất đắc dĩ.

"Quá lười để thay đổi," cô nói một cách lười biếng. Mặc dù được anh hỗ trợ, cô vẫn chăm chú nhìn con đường dưới chân mình và khẽ lẩm bẩm: "Tại sao cầu thang này lại khó đi như vậy?"

Bùi Tử Hoành dở khóc dở cười, nhưng bây giờ cô khó đi được, ban đầu là ai giả bộ nằm dài trong phòng, là ai không cho anh ý kiến? Anh muốn nhắc cô về những việc trong quá khứ, nhưng bận tâm Hạ Vũ bên cạnh, nên từ bỏ.

Hạ Vũ đã bị sốc trong lòng - Chúa ơi, cô ấy đã đoán đúng, anh Tử Hoành đã giúp một người phụ nữ cẩn thận bước xuống cầu thang? Điều này ngay chị gái cô vẫn không có được!

Hạ Vũ sững sờ nhìn thấy với một trái tim chua chát và cay đắng, và thậm chí không nhận thấy chiếc bánh dâu tây trong tay cô bị lật.

Cuối cùng, Bùi Tử Hoành đã giúp Hạ Lăng xuống từ từ.

Hạ Lăng nhìn lên và thấy Hạ Vũ đang nhìn chằm chằm vào cô ấy với một đôi mắt tinh tế và có chút ngấn lệ, và nói, "Cầu thang này được thiết kế và xây dựng bởi chị tôi. Cô có nhận xét gì về điều đó là xấu sao?"

"Hạ Vũ." Bùi Tử Hoành nhíu mày.

Hạ Lăng nhìn cô em gái tốt bụng trước mặt, rồi từ từ nở một nụ cười. "Tôi chỉ nói rằng cầu thang này rất khó đi, cô có thể quản lý nó không? Bây giờ tôi sống ở đây, cô Hạ Vũ, không phải cô." Trời đất chứng giám, cô không cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Vũ, nhưng ai đó đã đến gây sự thì Cô không có chút kiên nhẫn nào.

"Cô, tại sao cô sống trong nhà của chị gái tôi ?!" Hạ Vũ tức giận đến nỗi cô thậm chí không thể nói, và quay sang Bùi Tử Hoành, "anh Tử Hoành, anh sao có thể để người phụ nữ khác làm hỏng đồ của chị em?"

"Tiểu Lăng giống như chị gái của em."

Nói một cách ngắn gọn, Hạ Vũ dừng lại. Người phụ nữ này đã cho anh Tử Hoành ăn bùa mê gì để cô ta có thể ngồi ngang hàng với chị gái cô? Cô ta không xứng đáng!

Nhìn vào bàn tay của Bùi Tử Hoành trong vòng eo của Hạ Lăng, Hạ Vũ đã nảy sinh cảm giác khủng hoảng chưa từng thấy. Trước đây, ngay cả khi anh Tử Hoành nuôi nấng nhiều phụ nữ bên ngoài, anh ta sẽ không bao giờ đưa họ về nhà, những cô gái đó bất quá chỉ là đồ thay thế mà thôi.Tuy nhiên, sự thay thế trước mặt cô không giống nhau. Cô ta thực sự có thể thay thế chị gái cô là bà chủ của căn nhà này!

"Anh Tử Hoành, anh không còn yêu chị à?" Hạ Vũ đang khóc.

Nhìn vào màn trình diễn của cô ấy với nước mắt, Hạ Lăng lặng lẽ trao cho cô ấy giải thưởng phim hay nhất trong lòng, và ngáp một chút nhàm chán, nói: "Các người cứ nói chuyện thoải mái!". Cô lướt qua nhẹ nhàng rời khỏi tay Bùi Tử Hoành, cô định đi về phía trước.

Bùi Tử Hoành tóm lấy cô: "Em đi đâu vậy?"

"Em vào bếp để gặp mẹ Chu," Hạ Lăng có chút không vui, "Cá và dưa chua vẫn chưa có, đói muốn chết đi được." Người phụ nữ mang thai thực sự nóng ruột. Không lâu trước khi hướng dẫn mẹ Chu làm một con cá. Cô ấy đã bồn chồn và không thể kìm được mà nhìn xuống.

Nhà bếp cách nhà ăn không xa. Mẹ Chu đã nghe thấy tiếng động và bước ra. "Cô Diệp, món cá muối và cá cần cần nhiều thời gian, chi bằng, tôi chuẩn bị điểm tâm khác cho cô trước nhé!".

Bùi Tử Hoành đưa Hạ Lăng đến bàn và ngồi xuống: "Đúng lúc, Hạ Vũ có đem bánh tới, em ăn chút trước đi. "

" Em ... " Hạ Vũ nhìn chiếc bánh tỏa ra một mùi ngọt ngào dày đặc trên bàn, và chỉ muốn nói rằng cô không ăn nó.

Hạ Vũ hét to với tất cả sự bất bình của mình: "Tại sao anh lại cho cô ta chiếc bánh em làm? Anh Tử Hoành, chiếc bánh này là để tưởng nhớ chị gái em và kỷ niệm mười tám năm gặp nhau của ba chúng ta!" Cô liếc Hạ Lăng tỏ vẻ uy hϊếp.

Hạ Lăng muốn nói với cô ta rằng cô ấy là em gái của cô, nhưng cô đã giữ lại lời nói của mình. Cô không thể để ai la hét trước mặt mình. Cô nhiệt tình đến nỗi cô với lấy lấy một chiếc bánh.

"Cô không được phép ăn!" Hạ Vũ khóc.

Hạ Lăng nhìn miếng bánh nhỏ trong tay. Cô phải thừa nhận rằng tay nghề của Hạ Vũ không tệ, hương vị kem trắng quyến rũ, và dâu và bạc hà có màu sáng, tỏa ra một hơi thở thơm mát. Cô đói, và mọi tế bào trong cơ thể cô đang kêu gọi thức ăn. Không cần suy nghĩ quá nhiều, cô lại gần chiếc bánh và cắn một miếng. Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, cô nhổ nó ra một cách "wow".

"Tiểu Lăng!" Bùi Tử Hoành nhanh chóng đưa cho cô một cốc nước, dịu dàng.

"Cô!" Hạ Vũ lần này thực sự đã khóc, con chó này vừa làm hỏng chiếc bánh của cô làm? !! Cô ta có biết cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức để làm chiếc bánh này không? Cô đã bắt đầu nghiên cứu trước vài tháng. Cô cũng đã học với một bậc thầy bánh ngọt nổi tiếng. Cô tự đánh trứng và mì. Cô biết có bao nhiêu sản phẩm thử nghiệm bị hỏng. Ngay cả da trên tay cô cũng bị sần sùi. Làm một chiếc bánh ngọt ngào và ngon miệng như vậy.

Hôm nay, cô thức dậy vào sáng sớm, bận rộn cả ngày trước khi làm bánh, và cẩn thận mặc quần áo, và mang nó ra cửa để gây bất ngờ cho anh Tử Hoành và dành một đêm ngon giấc với anh, chứ không phải để ngươic đàn bà ti tiện này chà đạp! "Đừng đi quá xa!" Nước mắt cô tuôn ra, và cô vẫn xinh đẹp khi khóc, thương hại, "Diệp Tinh Lăng, cô nhìn xuống những gì cô đã làm và nói thẳng, tại sao lại cắn và nhổ nó ra? Không khác nào là nhục mạ tôi! "

Hạ Lăng không có tinh thần để an ủi cô ấy.

Bụng trở nên khó chịu, và cô cảm thấy buồn nôn. Tuy nhiên, cô không thể nôn. Nếu cô luôn nôn theo cách này, dinh dưỡng của em bé có thể không còn là gì? Cô phải mất rất nhiều kiên trì để cuối cùng chịu đựng cảm giác khó chịu, nằm trên bàn và thở hổn hển.

Tuy nhiên, Bùi Tử Hoành liếc nhìn Hạ Vũ và nói: "Đừng làm ầm lên."

Anh biết cô bị bệnh, và quá lo lắng, nhưng Hạ Vũ vẫn đang gây ồn ào. Lúc này, Bùi Tử Hoành đột nhiên nghĩ rằng em gái của Hạ Lăng đang nghiêm túc với cô.

Hạ Vũ cũng nhận thấy rằng anh thần sắc không đúng, và vội vàng ngậm miệng, chỉ nghẹn ngào. Anh Tử Hoàng là một người rất hống hách. Anh ấy nói rằng nếu anh ấy nghĩ đó là điều gì đó, anh ấy sẽ có thể kéo lại ngay cả khi Thiên vương đến. Bây giờ, anh ấy rõ ràng thích người phụ nữ rẻ tiền đó. .

Trái tim của Hạ Vũ sắp tan vỡ. Cô cúi đầu xuống và không nhìn vào anh đang quan tâm về Hạ Lăng, chỉ có những giọt nước mắt rơi.

Bùi Tử Hoành đã chăm sóc Hạ Lăng trong một thời gian dài, và khi cô thấy rằng cô ổn, anh nhớ rằng còn có em bé bên cạnh. Nhìn vào khuôn mặt buồn bã giống của Hạ Lăng trong đời trước, anh ta không thể chịu đựng được. Anh nói, "Tiểu Lăng, nôn bánh của em là không cố ý. Gần đây cô ấy cảm thấy không thoải mái vì mang thai"

"Tôi chính là cố ý. "Đột nhiên, Hạ Lăng ngắt lời anh.



Bùi Tử Hoành có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cô, tại sao Tiểu Lăng tại thời điểm này lại hung dữ như vậy?