Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 10-4

Hàn Dĩ Chân nhún vai, không biết được người nào mới thật sự là không có tiến bộ, anh vẫn là một dạng sẽ không cạo râu.

"Chờ sau khi họp báo kết thúc, anh muốn đến Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi công ty giúp một tay mấy tiếng." Hàn Dĩ Chân rất vất vả mới cạo sạch râu mép của anh, thuận tiện ném keo xịt tóc cho anh.

"Tại sao em còn muốn đi giúp một tay?" Hạ Quang Hi khó chịu cực độ. "Em ấy không phải đồng ý em từ chức, còn nói giống như em không cần hoàn thành trách nhiệm thư ký cũng được, tại sao em còn phải giúp em ấy?"

"Nhưng mà anh ấy cũng nói 『 phải hạnh phúc nha 』!" Nhớ tới Hạ Vũ Hi rộng rãi, Hàn Dĩ Chân sự không nhịn được mỉm cười.

"Hơn nữa anh ấy biết nếu không quở trách em mấy câu, em sẽ lương tâm bất an, anh ấy làm như vậy đều là vì em." Luôn săn sóc.

"Em ấy vì em mới là lạ, em ấy vốn chính là quái nhân." Hạ Quang Hi uống dấm chua mạnh mẽ, cả bình dấm một hơi rót hết.

"Không tranh luận với anh." Dù sao thì chỉ biết ghen. "Anh nhanh chuẩn bị tóc xong, em đi ủi áo sơ mi của anh, động tác nhanh một chút."

Hàn Dĩ Chân bỏ lại những lời này liền xoay người đi làm những chuyện khác, Hạ Quang Hi chỉ đành phải một mình nhìn gương dựng râu trợn mắt, dáng vẻ thật là xấu chết.

Bởi vì đây là tiết mục thường ngày luyện tập, bọn họ không tốn bao nhiêu thời gian đã giải quyết xong tất cả. Chờ Hạ Quang Hi từ mật thất ra, vừa quang vinh chói lọi, bề ngoài đẹp trai đến làm người ta chảy nước miếng. Mà Hàn Dĩ Chân cũng không kém nhiều, người mặc quần màu bạc trang điểm hình như nhiều ý vị phụ nữ một chút, giống nhau khiến người ta nhìn không chớp mắt.

Họp báo đúng mười giờ rưỡi bắt đầu, lần này họp báo trừ công bố lần lượt sản phẩm mới thời gian sắp tới ra ngoài, cũng có một chút tư vị chúc mừng. Bởi vì kênh mua sắm của Hạ Quang Hi bán được, mới mở không bao lâu, cũng đã giành được một phần nhỏ thị trường.

"Các vị ký giả tiên sinh tiểu thư, hoan nghênh mọi ngoừi tới tham gia họp báo. 『 Cuộc sống Cupid 』, dưới sự ủng hộ nhiệt liệt của người tiêu thụ cả nước, đã gây dựng được một mảnh giang sơn......"

Suy đoán đương nhiên, Hạ Quang Hi nhất định sẽ thừa cơ hội này mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ kênh mua sắm của mình. Vị trí của Hàn Dĩ Chân không thay đổi, vẫn là đứng ở sau lưng anh, như hình với bóng.

"Thời điểm tôi bắt đầu họp báo đã từng nói, 『 cuộc sống Cupid 』 không chỉ là kênh mua sắm, còn mang đến yêu và hi vọng......"

Lại suy đoán đương nhiên, anh nhất định lại lảm cách này, mang những danh từ hư ảo kia chuyển ra. Hàn Dĩ Chân vẫn còn cười lạnh một hồi, thần tình yêu này ngay cả lời "Yêu" còn xấu hổ biểu đạt, trừ có thể thỉnh thoảng đùa giỡn ngoài miệng ra, một mũi tên cũng không bắn trúng, khó trách bây giờ nam phóng khoáng nữ oán hận nhiều như vậy, chính anh có vấn đề.

Chỉ là ít nhất anh không mặc áo bào trắng Hy Lạp buồn cười đó nữa, cũng không có đội vào một đầu đại tóc xoăn tựa như chó khách quý nữa, ít nhiều cũng coi là tiến bộ.

Hạ Quang Hi ở trên đài mạnh mẽ bán sức quyến rũ của anh, Hàn Dĩ Chân thì mãnh liệt ở trong lòng dội nước lạnh anh. Mấy chục phút sau, họp báo kết thúc cô theo thường lệ phụ trách giải quyết hậu quả công việc, các ký giả vây quanh.

"Xin hỏi thư ký Hàn, cô cho biểu hiện lần này của Hạ tiên sinh mấy điểm?" Các ký giả lặp lại chiêu cũ, lại muốn cô giúp anh chấm điểm đếm.

"100 điểm." Lần này cô đã có kinh nghiệm, quyết định không nói lung tung nữa. "Hôm nay biểu hiện của anh ấy vô cùng hoàn mỹ, dường như tìm không ra khuyết điểm."

"Cô không cảm thấy tóc của anh quá xoăn, hoàn toàn không phù hợp với quần áo sao?" Các ký giả không cam lòng, không thể không từ trong miệng cô moi ra tin tức gì thú vị.

"Không cảm thấy." Hàn Dĩ Chân mỉm cười, chính là không mắc mưu.

"Nghe nói lần này thành tích tiêu thụ tốt vô cùng, có phải liên quan đến cô hay không?" Các ký giả không hổ là thân kinh bách chiến lão luyện, đường này không thông liền đổi cách thức khác, như nhau có thể đào được tin tức.

"Tôi chỉ giúp biểu diễn qua hai lần, hẳn không có quan hệ trực tiếp quá lớn." Phương pháp của các ký giả có hiệu quả, Hàn Dĩ Chân quả nhiên để xuống phòng bị.

"Cô khách khí rồi, thư kí Hàn." Các ký giả thừa thắng xông lên. "Nghe nói có rất nhiều công ty tìm cô phát ngôn, chỉ là cô cũng không tiếp nhận, có phải như vậy hay không?"

"Là có mấy công ty tiếp xúc với tôi, nhưng tôi không có hứng thú làm nhân vật công chúng, chỉ muốn an tĩnh lui về vị trí phía sau màn." Làm thư ký xứng đáng với chức vụ.

"Nói đến nhân vật công chúng, Hạ Quang Hi tiên sinh chính là một nhân vật công chúng điển hình, bề ngoài anh ấy tất cả đều rất hoàn mỹ, trong cuộc sống cũng là bộ dáng này sao?"

Các ký giả vòng tới vòng lui, lại đem đề tài trở về trên người Hạ Quang Hi, lần này cô lại không có phát hiện.

"Trong cuộc sống anh ấy mới không phải bộ dáng này, căn bản là quỷ lười biếng." trực giác của Hàn Dĩ Chân phản ứng, máy hát vừa mở ra liền đóng không được.

"Nói như thế nào?" Các ký giả cảm thấy cực hứng thú, mỗi người mài đao sèn soẹt, thề nhất định không thể không viết ra một bài báo đặc sắc.

"Anh ấy cũng không đánh răng, cũng không rửa mặt, còn sẽ không cạo râu." Hàn Dĩ Chân không có phát hiện cạm bẫy, bắt đầu quở trách Hạ Quang Hi không đúng

"Sẽ không chọn cà vạt, không biết phối quần áo, hoàn toàn không có khái niệm sắc thái. Nếu như anh ấy không có tôi ở bên nhìn chằm chằm, đại khái mỗi ngày đều sẽ như hán tử say -- các người không nên viết những thứ này vào, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút." Hàn Dĩ Chân càm ràm thật lâu mới phát hiện tình huống không đúng, nhưng là đã không kịp rồi.

"Ồ! Thì ra là như vậy, chúng tôi hiểu rồi." Hạ Quang Hi là một quỷ lười biếng, mỗi ngày đều lôi thôi vô cùng, còn không bằng hán tử say.

"Các người không cần loạn viết nha!" Cô không yên lòng dặn dò.

"Nhất định nhất định." Các ký giả cùng kêu lên gật đầu.

Buổi sáng hôm sau, các nhà báo trang giải trí lập tức xuất hiện tin tức này, hơn nữa thêm mắm thêm muối vào lời cô nói ngày hôm qua, viết linh tinh một trận.

Thư ký Hàn Dĩ Chân của Hạ Quang Hi bày tỏ, mỗi ngày anh đều không đánh răng, không rửa mặt, không cạo râu. Bề ngoài của anh tất cả đều là giả dối, chân thật anh là quỷ lười biếng không hơn không kém, lại có bệnh mù màu nghiêm trọng, màu gì cũng trộn cùng một chỗ......

Viết báo vô cùng đặc sắc, đây có nghĩa là vạch trần diện mạo thực của Hạ Quang Hi. Mặc dù không có báo viết đến không thể chịu nổi, nhưng mặc cho nhữngcô gái ngưỡng mộ anh đều muốn tan nát cõi lòng. Quý công tử họ thèm thuồng thật lâu, lại là một quỷ lười biếng, còn bị bệnh mù màu nghiêm trọng.

Những báo này tỷ suất đặt tương đối cao, cửa hàng tiện lợi nhìn thấy, gia đình bình thường nhìn thấy, tất cả bộ phận cao ốc văn phòng nhìn thấy, công ty Hạ Quang Hi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Mỗi nhân viên trong công ty một tờ báo, một phen đổ mổ hôi lạnh cho Hàn Dĩ Chân, rất sợ ông chủ bọn họ nhất thời xúc động sa thải cô, bọn họ lại có khổ để ăn.

Quả nhiên chưa đến mấy phút sau, phòng làm việc của Hạ Quang Hi liền truyền ra một tiếng rống to --"Hàn Dĩ Chân, em bị sa thải!!"

Hàn Dĩ Chân nhún nhún vai, ném tờ báo vào thùng rác, tiếp tục dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, cẩn thận lau lau một hồi, cầm túi lên đi.

【 toàn văn hoàn 】

Biên chú: Đề cập đến câu chuyện tình yêu của Thiên đế Hạ Vĩ Hi và Bùi Mật Tuyết, mời xem [ Chúng thần fall in love] một trong Hoa Điệp 888《 tù binh Thiên đế 》.

lời cuối sách

Phát một thời gian bệnh lười thật dài, rốt cuộc lại hoàn thành một quyển sách, quyển sách này nam nữ chính có chút số khổ, Hạ Quang Hi • Hàn Dĩ Chân, tôi

thực xin lỗi các người

Gần đây giới tiểu thuyết ngôn tình hơi náo nhiệt, chỉ là không phải sáng tác thân thiện, mà là phong trào sao chép lệch lạc nổi dậy.

Trước kia, phải mấy năm mới có thể xảy ra một sự kiện sao chép tương đối rung động, hiện tại không cần, một năm tiếp theo xuất hiện vài món, tần số cao, làm người ta nhìn mà than thở.

Sáng tác, vốn là một chuyện cực khổ. Hơn nữa tất cả hạn chế ở ngôn tình tiểu thuyết, càng có vẻ khó khăn hơn, thế nhưng vẫn không thể lấy cớ lấy ra khi sao chép lại.

Bản lãnh không có, ngay cả văn phong nét bút. Hoặc là nói, không tin tưởng chính mình, thì không cần viết nữa đi, đánh cắp sáng ý của người khác là hành động đáng thẹn nhất.

Từ khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết tới nay, liền không nhìn tác phẩm của người khác nữa. Bởi vì tôi biết năng lực của mình đối với chữ viết hấp thu rất mạnh, rất dễ dàng trong lúc vô tình hút lấy chữ viết tôi cho là có cảm giác, làm quỷ cũng không nhìn, tránh khỏi phiền phức này. Tôi rất yêu sách tài liệu, cũng thích cức nhắc nghiên cứu trong báo cáo tìm linh cảm, hơn nữa cá nhân tôi cho là, một tác giả có tài hoa, nếu có thể chuyển hóa các loại sử liệu cứng rắn thành chuyện xưa làm người ta lộ vẻ xúc động, mới có thể xưng là một tác giả tốt. Nếu không mỗi lần đến sơn cùng thủy tận, đều muốn dựa vào đọc tác phẩm của người khác mới có thể đạt được động lực mới, nói hoa mỹ là "Tham khảo", nói trắng ra thật ra thì chính là đánh cắp idea của người khác, là người tôi khinh thường nhất.

Lời cuối sách viết rất nghiêm túc như vậy, thật có điểm làm mất vui, nhưng mà đây là lời tâm huyết của tôi.