“Tiểu quỷ, cẩn thận phía sau cậu” Quỷ Thứ một súng bắn chết con sói gần trong gang tấc, dư mắt nhìn thấy con sói đầu đàn đang lặng lẽ lại gần phía sau Nam Cung Cửu. Trong lòng nhất thời căng thẳng, gầm rú một câu với Nam Cung Cửu cách đó không xa.
Nam Cung Cửu nghe Quỷ Thứ hô, biết phía sau có sói chuẩn bị đánh lén hắn, nhưng là, hắn không có cách nào né tránh, chung quanh hắn có năm con sói đang nhìn chằm chằm hắn, chỉ cần hắn hơi hơi động một chút thôi, cả tập thể sẽ lập tức hung ác nhào lên. Nam Cung Cửu nắm chặt dao quân dụng trong tay, bên trong đôi con màu ngươi đen chợt lóe từng đạo hàn quang. Chỉ có thể liều mạng…
“Tiểu quỷ, cẩn thận.” Quỷ Thứ nhìn Nam Cung Cửu bên này nguy hiểm tầng tầng, vẫn luôn lưu lại tầm mắt chú ý, ngay lúc con sói đầu đàn ở sau lưng Nam Cung Cửu có động tác, hai chân trước đang ra sức nhào về phía Nam Cung Cửu. Quỷ Thứ trong lòng quýnh lên, cũng không đoái hoài tới nguy hiểm bên cạnh mình, đem súng trong tay chuyển dời phương hướng, một phát đúng lúc bắn trúng đầu con sói đầu đàn, sói đầu đàn phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, thân thể khổng lồ trong nháy mắt ngã xuống đất, bụi cát nổi lên bốn phía. Tại thời điểm Quỷ Thứ đang chuẩn bị thở ra một hơi, chỉ cảm giác phía sau lưng chính mình hung hăng chợt lóe lên đau đớn, sau đó, thân thể ngã nhào xuống đất, hô hấp tất cả đều sặc người mùi máu tanh nồng đậm…
“Quỷ Thứ!” Nam Cung Cửu nhìn Quỷ Thứ ngã xuống đất, cũng không thèn đoái hoài tới chuyênn ẩn giấu thân phận của mình nữa. Đưa tay ra, từ hai bên người rút ra mười ngọn phi đao, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi hướng bầy sói đang đánh tới bốn phía, Nam Cung Cửu không để ý tới tiếng sói tru thê thảm phía sau lưng, nhanh chóng chạy tới bên người Quỷ Thứ, dìu hắn dựa vào trên vai của mình.”Quỷ Thứ, anh đừng động, tôi giúp anh băng bó vết thương.” Nói xong, Nam Cung Cửu liền từ trong ba lô lấy ra băng gạc cùng thuốc khử trùng, vạch lưng Quỷ Thứ ra, một vết thương bị sói cào sâu đến tận xương đang chảy máu ròng ròng……
“Bay vũ đao(), tiểu quỷ cậu làm sao biết được bay vũ đao.” Quỷ Thứ không quản vết thương của chính mình, từ trong khϊếp sợ phục hồi tinh thần lại, khẩn cấp bắt lấy quần áo Nam Cung Cửu, bên trong âm thanh gấp gáp mang theo từng tia từng tia cuồng bạo. Bay vũ đao, bay vũ đao, bay vũ đao, chỉ có một người duy nhất biết bay vũ đao, tiểu quỷ làm sao có khả năng biết được?……
(): mưa phi đao. là chiêu mà Cửu vừa dùng
Nam Cung Cửu không nói gì, trầm mặc nhanh chóng giúp Quỷ Thứ băng bó vết thương.”Đừng nói chuyện, chung quanh còn có bầy sói đang nhìn chằm chằm kìa.” Bây giờ đàn sói sở dĩ không nhúc nhích, là vì bị ám khí vừa rồi của hắn dọa sợ. Thời gian của bọn họ không nhiều, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.
“Được rồi, hành động cẩn thận chút đừng làm rách miệng vết thương.” Bỏ ra vẻn vẹn nửa phút, Nam Cung Cửu liền giúp Quỷ Thứ đơn giản xử lý tốt vết thương. Hắn đứng lên, ánh mắt hiện ra hàn quang lạnh lẽo, nhìn bầy sói vẫn đông như trước, trong lòng một trận lạnh lẽo. Trong này khẳng định có quỷ……
“Việc này, có người đang cố ý thăm dò.” Nhìn bộ dáng vẫn đang hồn vía lên mây của Quỷ Thứ, Nam Cung Cửu lạnh lùng đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
Nghe những câu nói này, Quỷ Thứ mới từ bên trong dại ra lấy lại tinh thần. Hiện tại, quan trọng nhất là lao ra khỏi tầng tầng sói này. Giữ mệnh quan trọng hơn, chờ đến chỗ an toàn lại hỏi lại tiểu quỷ. Nghĩ như thế, Quỷ Thứ thật sự cưỡng chế đem tâm tình của mình ngăn chặn lại, ánh mắt lướt qua bầy sói ở bốn phía, gật gật đầu.”Việc này, nhất định là cái tên Phổ chết tiệt kia ở trong bóng tối giở trò. Bất quá, ngược lại thật sự là kỳ quái, tên Phổ đó làm sao mà biết chúng ta sẽ đến nơi này?”
“Rời khỏi đây trước đã rồi nói. Anh còn bao nhiêu viên đạn?” Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn Quỷ Thứ bên người. Đồng thời cũng ở trong lòng âm thầm tính sức chiến đấu của mình còn lại nhiều hay ít. Cánh tay trái bị sói làm thương này đã không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Mà cánh tay phải trong lúc ác chiến vừa rồi đã sớm lâm vào tê dại, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này, không phải, đợi đến lúc cánh tay phải không chiến đấu được nữa, hai người bọn họ liền thật sự đến chết tại đây dưới miệng sói.
“Năm mươi hai viên.” Quỷ Thứ đếm đếm số đạn treo lơ lửng trước ngực, nói với Nam Cung Cửu một câu.”Tôi không ngờ tới sẽ gặp phải bầy sói, cũng chỉ mang theo vẻn vẹn không tới một trăm viên đạn ở trên người. Chết tiệt…”
“Tôi ở phía trước mở đường, anh ở phía sau gϊếŧ địch. Nhất định phải theo sát.” Trong đôi con ngươi đen như mực của Nam Cung Cửu lóe lên ám quang yếu ớt. Không thể chết được, hắn tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.
“Được!” Quỷ Thứ cảnh giác nhìn bầy sói ở bốn phía. Tâm có trấn định bao nhiêu, vào lúc này cũng tránh không được nhiều hơn mấy phần hoảng loạn không nói nên lời.
Sau khi nghe được tiếng Quỷ Thứ đáp lại, hai tay Nam Cung Cửu nắm chặt dao quân dụng, cánh tay trái bị thương cầm dao có chút run rẩy, Nam Cung Cửu vẫn như trước cắn răng kiên trì, bước từng bước thận trọng, tiến công hướng về bầy sói. Hắn đã nói phải cho Kỳ một cuộc sống thật hạnh phúc. Vì lời thề này, tính mạng của hắn không thể dừng ở đây được.
Trong lòng có niềm tin này, Nam Cung Cửu như một Chiến Thần, thân thể vẫn còn mơ hồ mang theo non nớt, tại tầng tầng bầy sói, như trước ngẩng đầu ưỡn ngực cắn răng chuẩn bị chiến đấu. Một con sói ngã xuống, hai con sói ngã xuống, ba con sói ngã xuống… Một con ngã xuống lập tức lại có một con sói khác xuất hiện, cứ như vậy không biết mệt mỏi mà chiến đấu, Nam Cung Cửu cảm giác cả người mình cũng đã chết lặng, hô hấp không còn là không khí, tất cả đều là mùi máu tươi khiến người ta hít thở không thông. Nhưng chính là như vậy… Bọn họ vẫn như trước chỉ đi được không tới mười bước. Phía trước vẫn như trước có một bầy sói lớn đang nhìn chằm chằm nhìn bọn họ…
Nam Cung Cửu lần đầu tiên cảm giác được, khoảng cách hai mươi bước ngắn ngủi, hóa ra cũng sẽ trở nên xa xôi như thế… Rõ ràng gần trong gang tấc, lại vạch ra một đường ngăn cách giữa sự sống và cái chết…
“Quỷ Thứ, cố lên, chỉ còn năm bước nữa thôi.” Cảm giác nam tử sau lưng hành động càng ngày càng chậm, Nam Cung Cửu trong lòng căng thẳng. Tuyệt đối không nên ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này lại xuất hiện lối rẽ chết chóc khác……
“Ừm.” Quỷ Thứ gian nan đáp lại một tiếng. Con mắt của y đã không thấy rõ sự vật, trở nên mơ hồ không rõ, tinh thần một mảnh hỗn độn, y cảm giác con mắt của chính mình thật nặng thật nặng… Nhưng là, y không thể ngã xuống, y không thể ngủ. Không phải, không chỉ có y, kể cả đứa nhỏ phía trước kia, cũng sẽ theo y đồng thời tiến vào sống mãi trong bóng tối, đây là điều không thể. Y không thể để cho nỗ lực của đứa bé này uổng phí, y biết tiểu quỷ kỳ thực so với y còn mệt hơn còn muốn uể oải hơn, nhưng nguyên nhân cậu ta vẫn không có ngã xuống, hẳn là vì cái người trong lòng cậu ta đã tiếp tinh thần cho cậu ta……
“Tiểu quỷ, cậu đi mau đi. Đừng để ý tôi!” Lần thứ hai tiếp tục bóp cò súng, Quỷ Thứ đột nhiên phát hiện, súng của mình đã hết đạn rồi. Mà trước ngực đã sớm rỗng tuếch…
Nam Cung Cửu không nói gì, chỉ là vươn tay trái ra nắm thật chặt tay Quỷ Thứ. Hắn ném dao quân dụng trong tay thẳng về phía bầy sói đang tập kích trước mặt, sau đó, tay phải lấy chừng năm thanh phi đao bên trong túi ra, đồng thời phi ra bốn phía. Trong nháy mắt bầy sói vì khủng hoảng mà lui lại, Nam Cung Cửu dùng cánh tay trái bị thương, cắn chặt hàm răng kéo Quỷ Thứ chạy ra khỏi tầng tầng lớp lớp sói. Sau khi ra khỏi vòng vây bầy sói, Nam Cung Cửu liền thở cũng không kịp thở, đỡ Quỷ Thứ kéo hai chân tê dại ra sức chạy trong sa mạc vô tận này. Trong lòng chỉ có một niềm tin. Muốn lần nữa nhìn thấy Kỳ, hắn không thể dừng lại, hắn phải chạy, chạy mãi, chạy mãi……
Quỷ Thứ mở mắt ra, có chút không dám tin tưởng, bọn họ cư nhiên thành công trốn ra khỏi bầy sói. Kinh hỉ ngắn ngủi qua đi, Quỷ Thứ lập tức quét mắt nhìn chung quanh. Tiểu quỷ đâu?…… Tại thời điểm cúi đầu xuống, Quỷ Thứ mới phát hiện, Nam Cung Cửu sắp bị cát nhấn chìm ở bên cạnh mình……
Quỷ Thứ nhanh chóng đứng lên, đem Nam Cung Cửu từ trong cát vàng bên trong đỡ lên, tìm một sườn núi khuất gió, để Nam Cung Cửu dựa vào trong ngực của chính mình, lúc này, Quỷ Thứ mới phát hiện, hai tay Nam Cung Cửu đã máu thịt lẫn lộn…… Nhìn đôi bàn tay gầy nhỏ này, Quỷ Thứ cảm thấy đôi mắt của mình xót xót. Đến tột cùng là loại niềm tin gì? Mới có thể làm cho một đứa nhỏ mới mười một tuổi, bùng phát ra tiềm lực lớn như vậy, mà ngay cả một người trưởng thành như y đây cũng khó có thể làm được, vậy nhưng cậu ta lại có thể làm xong…
Ngẩn người một hồi, Quỷ Thứ lập tức lấy ba lô xuống, tỉ mỉ giúp Nam Cung Cửu băng bó vết thương. Sau khi băng bó kỹ hai tay bị thương, Quỷ Thứ cho Nam Cung Cửu uống chút nước, Nam Cung Cửu vẫn luôn hôn mê sau khi uống nước không lâu liền mở mắt ra. Hắn trước tiên là có chút ngẩn ra, vài giây sau Quỷ Thứ mới nghe thấy hắn lẩm bẩm tự nói: Kỳ, tôi còn sống! Nghe lời này, Quỷ Thứ trong lòng một trận đau nhức không nói nên lời……Đó là mẹ của tiểu quỷ? Hay chỉ là người thân nào đó của tiểu quỷ? Lại có thể cho tiểu quỷ sức mạnh tinh thần lớn như vậy, thực sự là một người không đơn giản……
“Tiểu quỷ, hay là chúng ta trở về thị trấn kia trước đi, nhất định phải chữa khỏi vết thương mới có thể lần thứ hai hành động.” Đưa nước đến trước mặt Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ nói một câu nghiêm túc.
Nam Cung Cửu vừa uống nước, vừa không tiếng động gật gật đầu. Nghỉ ngơi một hồi, Nam Cung Cửu cùng Quỷ Thứ hai người giúp đỡ lẫn nhau chịu ánh mặt trời bỏng rát trên sa mạc, dần dần biến mất trong màn cát vàng vô tận vô biên……
Trở lại thị trấn, đầu tiên là đi bệnh viện xử lý vết thương, băng bó lại. Sau đó, Nam Cung Cửu cùng Quỷ Thứ hai người tiến vào khách sạn, tắm nước nóng một trận thật sảng khoái, rồi lập tức đổ xuống giường trầm trầm ngủ, đem thân thể uể oải không thể tả được tiến hành một đợt nghỉ ngơi nguyên vẹn. Đến giữa trưa ngày thứ hai hai người mới tỉnh lại, ăn một bữa trưa phong phú.
“Thật giống như đang nằm mơ vậy!” Quỷ Thứ lười biếng nằm ở trên giường, ôm gối, nhìn trần nhà cảm thán một câu.
Nam Cung Cửu trầm mặc gõ bàn phím không có mở miệng nói chuyện, bất quá, sắc mặt hơi giật mình sửng sốt một chút.
“Tra được dấu vết của tên kia rồi sao?” Nam Cung Cửu không có trả lời, Quỷ Thứ cũng không giận, vẫn như trước mạn bất kinh tâm hỏi một câu.
“Ừm. Trong tài liệu nói, Phổ tối hôm nay sẽ đến thị trấn.” Nam Cung Cửu dời mắt khỏi laptop, ánh mắt sáng ngời nhìn Quỷ Thứ.
Quỷ Thứ liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu “Cậu dùng ánh mắt cổ quái như vậy nhìn tôi làm cái gì?”
“Kế hoạch ban đầu của chúng ta có thể thực hiện.” Nam Cung Cửu đứng lên tự rót một chén trà cho mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Có ý gì?” Quỷ Thứ có trực giác việc này không đơn giản.
” ‘Ma mị’ mười giờ tối sẽ ở quảng trường dưới lòng đất của thị trấn. Tổ chức buổi đấu giá. Tư cũng ở trong đó sẽ giúp anh trà trộn vào, thành công để Phổ mua lại anh. Sau đó, chính là chuyện của anh.”
“Phốc…” Nghe Nam Cung Cửu nói xong, Quỷ Thứ phun hết toàn bộ nước vừa uống ra ngoài.”Cậu để tôi đóng vai tính sủng?”
Nam Cung Cửu nhàn nhạt nhìn lướt qua Quỷ Thứ. Ý tứ không nói cũng rõ. Cuối cùng liền lành lạnh bỏ thêm một câu “Chúng ta chỉ còn ba ngày.”
Ạch… Nghe Nam Cung Cửu nói xong, biểu tình trên mặt Quỷ Thứ nhất thời ngẩn ngơ, cách vài giây qua đi, y mới nghiến răng nghiến lợi trả lời một câu “Được.”
“Vậy đi thôi.” Gặp Quỷ Thứ đã đáp ứng, Nam Cung Cửu đặt chén trà xuống đứng lên nhàn nhạt nói một câu.
“Đi làm cái gì?” Quỷ Thứ vẫn như trước mệt mỏi ở trên giường không có xuống, chỉ là có chút nghi ngờ hỏi.
Nam Cung Cửu dừng bước lại, đôi con ngươi đen như mực nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quỷ Thứ một cái, mới lạnh lùng nhả ra hai chữ “Gặp Tư.”
Nhìn ánh mắt cùng nghe giọng nói của Nam Cung Cửu, Quỷ Thứ nguyên bản đã quên một chuyện lập tức nhớ lại. Y cấp thiết vén chăn lên, vọt tới trước mặt Nam Cung Cửu “Cậu có biết Á Cửu hay không? Hay có lẽ nói hắn là gì của cậu?”
PS: hôm nay phải ra quán của bác. vắng khách quá lại lôi điện thoại ra edit cho các tình êu. toét hết cả mắt:((