Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 177: Vô lực

“Tiêu Dương, ai gọi đến thế? Sao lại liên quan đến Kỷ Nguyên?” Nam Cung Kỳ nghe Quý Tiêu Dương nói chuyện, ngay cả cơm đều không ăn, trong tay bưng bát cầm đũa, lẳng lặng nhìn hắn gọi điện thoại. Cẩn thận nghe ý tứ trong lời nói của hắn, muốn hiểu được những chuyện rắc rối này rốt cuộc là do ai làm ra!

Quý Tiêu Dương bỏ điện thoại vào trong túi quần, nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, “Hoàng Diệu Thiên, bang chủ chân chính của Thất Giác!” Bình tĩnh nói một câu! Liền kéo tay Quý Thần Quang, đi ra ngoài dạo.

“Anh hai……” Quý Thần Quang phục hồi lại tinh thần, cưỡng chế dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương phía trước! Ánh mắt sáng trong suốt lóe một ánh sáng đặc biệt!

“Thần Thần, sao lại không đi?” Quý Tiêu Dương xoay người, vươn tay xoa xoa đầu Quý Thần Quang, nhìn đáy mắt cậu lóe lên kiên định. Thần Thần đột nhiên làm sao vậy?……

Quý Thần Quang đối mắt với ánh mắt ôn nhu của Quý Tiêu Dương, hơi hơi hạ mi mắt của mình xuống, hai tay có chút khẩn trương xoắn lại với nhau, “Anh hai à, chúng ta…… Chúng ta buông tha cho Kỷ Nguyên đi!” Chần chờ một chút, Quý Thần Quang vẫn là đem lời trong lòng nói ra!

Nghe lời anh hai vừa nói! Hoàng Diệu Thiên này là bang chủ chân chính của Thất Giác, theo mấy chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể thấy, Thất Giác này rất mạnh! Cậu sợ, nếu không bỏ qua, nhất định kết cục sẽ là cá chết lưới rách. Cậu không muốn anh hai bị thương……

Quý Tiêu Dương nghe Quý Thần Quang nói, tay vuốt tóc cậu tạm dừng một chút. Nhếch môi không nói gì, đáy mắt một mảnh thâm trầm……

“Anh hai, miệng vết thương của em đã tốt lắm rồi. Chúng ta, không cần như vậy nữa, được không……” Cậu sợ hãi, nếu lần tới phản ứng của cậu không nhanh như vậy, không có may mắn phát hiện ra sát thủ, không thể chắn cho anh hai, vậy nếu anh bị thương thì làm sao bây giờ?……

“Ngoan!” Quý Tiêu Dương trầm mặc một lúc mới mở miệng nói một câu. Một đôi con ngươi đen bóng lẳng lặng nhìn Quý Thần Quang. “Thần Thần đừng lo lắng! Anh hai sẽ không để mình gặp chuyện không may gì! Anh hai cam đoan với em. Thần Thần, việc này không thể cứ chấm dứt như vậy được! Hai lần làm hại Thần Thần, phải có chuẩn bị gánh vác hậu quả!” Nói xong, Quý Tiêu Dương lôi kéo tay Quý Thần Quang, trực tiếp bãi cỏ bên cạnh, kéo Quý Thần Quang vào trong lòng. Đầu để trên bờ vai cậu, chân trời phía xa xa, lửa đỏ một mảnh…… Ráng mây hồng đặc biệt mê người, đặc biệt chói mắt……

Quý Tiêu Dương nhìn rặng mây đỏ nơi chân trời, ôm chặt Quý Thần Quang trong lòng. “Thần Thần, lúc nhỏ, bắt đầu từ lần đầu tiên em chịu thương tổn, lần đầu tiên em khóc ở trong lòng anh hai, anh hai đã hạ quyết định, về sau tuyệt đối sẽ không để cho Thần Thần phải khóc, sẽ không để em phải chịu bất kỳ thương tổn nào! Về sau mỗi ngày anh đều phải bảo vệ thật tốt cho Thần Thần của anh! Để em mỗi ngày đều có thể cười vui vẻ, sống hạnh phúc! Nhiều năm như vậy, anh hai cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, cố gắng phấn đấu, vì có thể thực hiện được quyết định trong lòng năm đó! Anh muốn làm cho Thần Thần của anh hạnh phúc, anh muốn bảo vệ em cả đời!”

“Anh hai……” Ánh mắt Quý Thần Quang long lanh ánh nước……

“Cho nên, Thần Thần à, anh sẽ không buông tay! Thần Thần, không nên trách anh hai tâm ngoan thủ lạt! Kỷ Nguyên hai lần đưa em vào nguy hiểm, buông tha cho y, anh không cam lòng! Người nào đã từng tổn thương Thần Thần, anh sẽ không bỏ qua cho người đó!” Giọng Quý Tiêu Dương âm ngoan kiên quyết! Trong đó sự kiên định cùng cố chấp làm cho Quý Thần Quang kình hãi……

(): thủ đoạn ngoan độc

Quý Thần Quang trầm mặc vài giây, đứng lên chui vào trong lòng Quý Tiêu Dương, lệ chảy ướt áo Quý Tiêu Dương, “Anh hai, anh hai ơi,……” Cuộc đời này có thể có được anh hai, là hạnh phúc lớn nhất của Quý Thần Quang!

“Ngoan, không khóc! Thần Thần, ngồi trong lòng anh hai với tư thế này sẽ làm vết thương ở vai phải của em vỡ ra đó!” Quý Tiêu Dương hôn lên tóc Quý Thần Quang một cái, ôn nhu nói với cậu. Thần Thần ngốc, hắn chính là thích nói những lời này với em ấy, sẽ khiến cho đáy lòng mềm mại của em ấy có phản ứng…… Thần Thần của hắn, kỳ thật nội tâm rất yếu ớt……

“Anh hai, anh cự tuyệt hắn không chút lưu tình như vậy, nếu hắn tức giận thì làm sao bây giờ?” Một lát sau, Quý Thần Quang khôi phục lại cảm xúc, đôi mắt đỏ hồng nhìn Quý Tiêu Dương, có chút lo lắng hỏi một câu.

“Sẽ không. Anh hai không sợ hắn! Thần Thần phải tin tưởng anh hai, có biết không?” Vươn tay nhéo nhéo hai má ửng hồng của Quý Thần Quang. Ngay cả đáy mắt Quý Thần Quang cũng nồng đậm ý cười. Thần Thần khóc nhè, đã lâu rồi chưa thấy! Thật đáng yêu!

“Ân. Em tin tưởng anh hai!” Thanh âm Quý Thần Quang còn hơi hơi dẫn theo chút giọng mũi, nghe vào trong tai có một loại hương vị khả ái nói không nên lời. Tựa hồ còn dẫn theo một ít hơi hơi gãi ngứa!

Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện lên một tia u ám! Vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi mình. Đã lâu rồi không có ‘vận động’ cùng với Thần Thần…… Đều là do Kỷ Nguyên làm ra nhiều chuyện như vậy! Chết tiệt……

Nam Cung Kỳ đã lẳng lặng tránh ở một bên hồi lâu, nhìn hai người Quý Tiêu Dương cùng với Quý Thần Quang đã khôi phục lại bình thường, lúc này mới làm bộ như vừa mới tới, từ sau cửa đi ra. “Tiêu Dương, Thần Quang, ăn ít hoa quả đi. Tôi vừa mới cắt đó!”

“Kỳ.” Quý Thần Quang cười tươi rói, khuôn mặt lóe sáng nhìn về phía Nam Cung Kỳ!

“Ăn chút hoa quả đi, vừa mới đi gấp như vậy, may mà tôi để lại một chút, bằng không đã bị người của Mười Hai Tinh ăn sạch rồi!” Nam Cung Kỳ vừa đi vừa nói, đi vào bãi cỏ, ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu Dương, đặt đĩa hoa quả trước mặt bọn họ, “Nếm thử đi! Rất tươi đó!”

“Tiêu Dương, cậu tính làm thế nào bây giờ?” Nhịn một hồi, Nam Cung Kỳ vẫn là không cách nào nhịn xuống được nữa, mở miệng hỏi Quý Tiêu Dương ngồi bên cạnh. Anh thật sự có chút lo lắng, vừa rồi cố ý gọi điện thoại hỏi Mạc Dương. Biết được thân phận thật sự của Hoàng Diệu Thiên này……

Quý Tiêu Dương đút một miếng táo cho Quý Thần Quang, lúc này mới không chút để ý mở miệng, “Không có việc gì. Kỳ, việc này cậu cũng đừng lo lắng! Đúng rồi, mấy người Mười Hai Tinh cùng với Sát Hổ đâu?”

Nam Cung Kỳ thấy Quý Tiêu Dương thực sự không muốn mở miệng, cũng không hỏi lại. Trong đầu nghĩ, đại khái Quý Tiêu Dương đã có biện pháp ứng đối! “Bọn họ ẩn vào vị trí của mình rồi! Nói, sợ Hoàng Diệu Thiên lại làm ra chuyện gì đó, bọn họ muốn tiếp tục ở lại bảo vệ chúng ta!”

“Như vậy cũng tốt! Lại phải để bọn họ vất vả mấy ngày nữa!” Quý Tiêu Dương cười gật đầu, ăn một miếng xoài! “Thần Thần, ngon không?”

“Ngon ạ!” Quý Thần Quang há miệng đáp lại một tiếng. Lại cắn một miếng thanh long……

……

Sau khi Quý Tiêu Dương ngắt điện thoại, tay Hoàng Diệu Thiên cầm di động nổi lên đầy gân xanh, gương mặt cương nghị hiện lên vẻ lo lắng! Chết tiệt, hắn đều đã ăn nói khép nép như thế, Quý Tiêu Dương này cư nhiên vẫn là không cho mặt mũi……

“Lão gia!” Lão quản gia nhìn Hoàng Diệu Thiên, sắc mặt có điểm kinh hãi!

Hoàng Diệu Thiên hít thật sâu mấy cái, áp lửa giận của mình trở lại. Sau đó đưa di động cho lão quản gia “Pha cho tôi một chén cà phê, tình huống bên ngoài thế nào?”

“Xem như ngang tay! Bên chúng ta chết sáu người!” Lão quản gia nói xong liền xoay người đi pha cà phê cho Hoàng Diệu Thiên.

Hoàng Diệu Thiên trầm mặc nhìn về phía Kỷ Nguyên vẫn đang hôn mê trên giường, đáy mắt lóe lên quang mang âm tình bất định…… Thật sự, rất muốn không dính vào chuyện lần này…… Nhưng là, nhưng là…… Nhưng là không thể coi như không nhìn thấy……

“Lão gia, cà phê của ngài đây!” Lão quản gia bưng chén cà phê tới trước mặt Hoàng Diệu Thiên, nhìn khuôn mặt hắn, trong lòng chậm rãi thở dài một tiếng! Vẫn là rơi vào rồi…… Kiếp này, đúng là vẫn không có cách nào tránh được! Tiểu Nguyên a Tiểu Nguyên, sao con lại không hiểu được tâm của lão gia!…… Ngay cả khi hắn làm từng ấy chuyện!

Hoàng Diệu Thiên uống một ngụm cà phê, phân phó một câu với nam tử mặc âu phục bên cạnh “Hiện tại tôi muốn dẫn Tiểu Nguyên rời khỏi đây, cậu lập tức bí mật đi tìm một nơi ở, chạy xe đến nơi nào khó phát hiện chút!”

“Dạ, lão đại!” Nam tử mặc âu phục gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.

Chờ sau khi nam tử kia đi rồi, Hoàng Diệu Thiên lại uống một ngụm cà phê, phân phó một câu với một nam tử mặc âu phục khác, “Giúp Tiểu Nguyên sửa sang lại một chút, không thể để vết thương chuyển biến xấu đi. Lâm bá phân phó cho người bên ngoài, giúp chúng tôi che dấu!” Nói xong, Hoàng Diệu Thiên lại nhìn thoáng qua lão quản gia, “Lâm bá, nhớ rõ theo kịp!”

Thân thể lão quản gia nao nao, sau đó trầm mặc gật gật đầu, rời khỏi phòng. Nam tử mặc âu phục lập tức băng bó vết thương cho Kỷ Nguyên, sau đó thay đổi quần áo của hai người……

Một giờ sau, Hoàng Diệu Thiên ôm ‘Kỷ Nguyên’ cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài. Ở một nơi càng thêm khó phát hiện khác, ba nam tử mặc âu phục cảnh giác mang theo Kỷ Nguyên thật chạy về phía rừng cây nhỏ ngoài biệt thự.

Hoàng Diệu Thiên ôm ‘Kỷ Nguyên’ ra khỏi biệt thự, bốn phía lập tức liền xuất hiện phi tiêu cùng đạn. Người canh giữ bốn phía lập tức đưa hắn vào trung tâm. Mấy người gian nan trốn tránh chạy về phía rừng cây nhỏ……

“Lão đại, anh đi trước. Bọn lão tam đã thành công tới nơi rồi!” Nam tử được được Hoàng Diệu Thiên ôm vào trong lòng nói với Hoàng Diệu Thiên một câu.

Hoàng Diệu Thiên lập tức trốn ở chỗ bồn hoa, sau đó buông nam tử trong lòng ra, dưới sự che dấu của những người khác, gấp gáp chạy về phía rừng cây nhỏ……

……

Sau khi đến được phòng ở mới, Hoàng Diệu Thiên lập tức phân phó thủ hạ đưa Kỷ Nguyên đi bệnh viện để phẫu thuật. Chính mình gọi điện sang Canada, “Lập tức đem hai phần ba người trong bang sang đây!” Nếu Quý Tiêu Dương không muốn buông tha cho Tiểu Nguyên, cuối cùng cũng chỉ có thể buông tay đánh cuộc……

“Lão đại, tôi vừa định gọi điện thoại cho ngài. Vừa rồi người của ‘X’ đến nơi này của chúng ta đòi tiền. Nói là ngài phân phó. Nguyện ý bồi thường tiền vì đã hủy lệnh truy sát!”

“Ân, đúng là có chuyện như vậy! Làm sao?” Mắt Hoàng Diệu Thiên híp lại……

“Lão đại. Nhưng kia là năm triệu đô! Vốn lưu động của chúng ta không còn nữa!”

“Cái gì……” Hoàng Diệu Thiên thất thanh! Năm triệu đô, sao lại như vậy…… Người thuê chủ động hủy nhiệm vụ không phải chỉ bồi thường năm lần thôi sao? Như thế nào lại thành năm triệu đô……

“Là thật, lão đại, ngài mời sát thủ, là một kim bài hai ngân bài……”

Tiểu Nguyên…… Như thế nào…… Tay Hoàng Diệu Thiên nắm chặt điện thoại, đôi mắt tràn đầy lệ sắc…… (ngoan lệ)

“Lão đại, lão đại…… Chúng ta nên làm gì bây giờ? Hiện tại đang có mấy vụ làm ăn phải dùng đến tiền!”

Hoàng Diệu Thiên nghe, trầm mặc hai phút đồng hồ, mới có chút khàn khàn nói một câu, “Bán biệt thự mang tên của tôi đi!”

“…… Dạ……”

Ngắt điện thoại xong, Hoàng Diệu Thiên cảm giác từ trong cơ thể mình toát ra một loại cảm giác vô lực thê lương……